Tiêu Tử Uyên chờ lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, nhẹ giọng gọi một tiếng: “A Ức”.
Tùy Ức mím chặt môi đưa tay ra ôm lấy eo của Tiêu Tử Uyên, có chút phiền muộn hỏi, "Em không phải là cố tình gây sự?"
Tiêu Tử Uyên cúi đầu hôn lên trán cô, nở nụ cười, "Không đâu, cho dù em có thật sự cố tình gây sự anh vẫn dỗ dành em như thế này.”
Bỗng nhiên nhớ đến lời nói của mẹ Tiêu, dường như do dự có hơi xấu hổ, một lúc sau lấy dũng khí giống như để đảm bảo còn nói thêm một câu, “Trước đây anh làm chưa tốt, sau này anh sẽ cố gắng cải thiện.”
Tùy Ức nghe không hiểu lời anh ngẩng đầu lên nhìn anh, tim của cô đập loạn nhịp, tối nay Tiêu Tử Uyên dường như khác xa so với hình tượng không nóng không lạnh như trước đây.
Ánh mắt Tiêu Tử Uyên lóe lên, khoa trương hít mũi một cái, nói lảng ra chuyện khác, "Chúng ta có thể vào nhà chưa? Nếu không anh sẽ đông lạnh thành người tuyết mất.”
Tùy Ức lúc này mới kịp phản ứng, kéo Tiêu Tử Uyên vào trong nhà.
Mới vừa bước vào cửa phòng, đã nhìn thấy mẹ Tùy mặc quần áo chỉnh tề đi ra, thấy hai người dắt tay nhau thì nhẹ cười, “Các con ngồi đây một lát. Đậu Đậu bây giờ chưa đến chắc chắn ba mẹ con bé không cho bé đến đât, nhất định là đang khóc sướt mướt, mẹ sang đó xem một chút. Tử Uyên chắc là chưa ăn cơm rồi, nhóc Tùy, con đi hâm nóng thức ăn đi.”
Nói xong lại để lại hai người ở nhà.
Hai người đứng im lặng, sự xấu hổ lần nữa tràn ngập giữa hai người, bỗng nhiên điện thoại của Tiêu Tử Uyên vang lên, anh nhìn thoáng qua một chút, rồi cúp máy.
Người nhà của anh nhất định đang đợi anh về ăn cơm tất niên, nhưng anh lại không nói gì cả đã chạy ra ngoài, nghĩ như vậy Tùy Ức có chút áy náy, rót chén nước ấm đưa cho anh, chủ động hỏi, “Anh muốn ăn gì, em đi làm.”
Vẻ mặt Tiêu Tử Uyên mệt mỏi ngồi lên ghế sa lon ngoắc tay gọi Tùy Ức lại, "Không ăn, lát nữa anh phải trở về rồi, chúng ta trò chuyện một lúc?"
Tùy Ức biết lần này là do mình tùy hứng, một câu giải thích cũng không nghe đã chạy về nhà rồi, lại còn không nhận điện thoại của anh, khiến anh phải đi một quãng đường xa đến đây.
Nàng cúi thấp đầu ngồi vào Tiêu Tử Uyên bên cạnh.
Tiêu Tử Uyên giúp cô phủi hết tuyết trên người, sửa lại mái tóc cho cô, ở bên cạnh một mảnh mềm mại nhu hòa anh chậm rãi nói, “Anh muốn để cho em biết, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đây cũng là lần đầu anh yêu một cô gái, không có kinh nghiệm gì, anh cũng có nhiều chuyện nhiều việc không làm được, giống như lần này vậy. Tâm tư của con gái anh không thể đoán được. Em tức giận có thể hỏi anh, có thể cãi nhau với anh, nhưng cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng có không nhận điện thoại của anh, như vậy anh sẽ rất lo lắng.”
Nhiệt độ trong phòng rất hợp lòng người, sau một lúc đầu óc Tùy Ức phản ứng có chút trì trệ thì đã khôi phục bình thường, lẳng lặng lắng nghe sau đó ngây ngẩn cả người. Cẩn thận suy nghĩ lại hết mọi chuyện, rõ ràng cô đang chiếm thế thượng phong, nhưng tại sao vừa mới chớp mắt đã biến thành cô làm sai mọi chuyện rồi vậy? Rốt cuộc Tiêu Tử Uyên làm sao để xoay ngược lại hết mọi chuyện vậy?
Thông minh như Tùy Ức dĩ nhiên sẽ không cõng cái nồi đen lớn như vậy, nói tránh sang chuyện khác hỏi một câu, “Chúng ta cãi nhau…anh sẽ làm gì với em?”
Tiêu Tử Uyên vuốt vuốt đuôi tóc Tùy Ức ở trong tay, nheo mắt lại cười như không cười hỏi ngược lại, “Em cho rằng sẽ như thế nào?”
Anh lúc nãy đứng giữa trời tuyết rơi, trên mặt và người đều là bông tuyết, vào trong phòng nhiệt độ thay đổi, những bông tuyết dần tan ra, lúc này tóc và lông mày của anh đều mang theo hơi nước, ngay đến cả đôi mắt sâu sắc kia cũng bị ướt nhẹp, tối đen như mực. dưới ánh đèn từng góc cạnh trên khuôn mặt anh hiện lên rõ ràng, đôi mắt hẹp dài tĩnh mịch, Câu Hồn Nhiếp Phách.
"Vậy. . . . . . Hay là thôi đi!" cô rất tức thời tháo lui.
Tiêu Tử Uyên cười nhẹ cầm bàn tay của Tùy Ức, còn chưa cười thì đã thấy bi kịch rồi.
Nhìn số dãy số điện thoại trên màn hình di động anh không dám tắt máy nữa, ngắm nhìn Tùy Ức với vẻ mặt lưu luyến nhưng vẫn nhận điện thoại.
Tùy Ức bị anh nhìn như vậy cảm thấy chột dạ, tiến đên gần nghe.
Đầu bên kia điện thoại tiếng ông cụ như chuông lớn, cũng không hỏi Tiêu Tử Uyên đi đâu, chỉ là có thâm ý khác dặn dò một câu, "Tuyết rơi lớn, trên đường về nhớ cẩn thận một chút, lái xe chậm chậm, sáng sớm ngày mai cùng nhau đi ngắm tuyết.”
Cúp điện thoại, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Tùy Ức trong lòng sinh ra ảo tưởng hỏi một câu, "Có phải ông có ý là nếu anh không có một lý do hợp lý thì anh không cần trở về nữa?”
Tiêu Tử Uyên cười bất đắc dĩ, "Ông cụ không dịu dàng như vậy, ông muốn anh ngay lập tức phải về nhà, hơn nữa trên đường trở về phải suy nghĩ cho được một lý do hợp lý, nếu như sáng sớm ngày mai không thấy anh…”
"Sẽ như thế nào? Sử dụng gia pháp à?" Tùy Ức nghĩ đến cảnh tượng Tiêu Tử Uyên bị chịu phạt thì bỗng nhiên rất hưng phấn.
Tiêu Tử Uyên nhớ đến “Thủ đoạn” của ông cụ thì nheo mắt lại, trong giọng nói nghe thấy được mấy phần sợ hãi, “Anh thật sự hi vọng ông đánh anh mấy cái cho hết chuyện. Nhưng ông cụ lại không sử dụng biện pháp này mà cười ha ha đem anh đưa đến lớp học nấu ăn của bộ đội, xắt sợi khoai tây, muốn nhỏ muốn mỏng muốn hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, cắt đến mức tay cầm bút lên đến mức phát run mới thôi."
Tùy Ức hai mắt mở lớn, không tự chủ nói ra lời, đúng thật là. . . . . . Cực hình, đúng thật là. . . . . . Cao nhân.
Tùy Ức thấy Tiêu Tử Uyên vẫn đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, lập tức đứng lên kéo Tiêu Tử Uyên, "Vậy anh còn ngồi đây làm gì, nhanh đứng dậy về nhà!"
Tiêu Tử Uyên lại còn ở nghiêng đầu trêu chọc cô, "Anh phải nghĩ kỹ lý do mới được."
Tùy Ức kéo Tiêu Tử Uyên đi ra ngoài, "Trên đường đi anh hãy suy nghĩ!"
Đi tới cửa Tùy Ức mới nghĩ đến chuyện Tiêu Tử Uyên không có áo khoác, cô nhìn Tiêu Tử Uyên với bộ mặt lấy lòng, thở hỏi, “Nếu không anh mặc quần áo của em, lát nữa lên xe cởi ra được không?”
Tiêu Tử Uyên nhíu mày Tùy Ức, không nói được cũng không nói không được, cho đến khi Tùy Ức bị anh nhìn cho đến mức cúi đầu, mới nhỏ giọng làm bẩm, “Như vậy có vẻ không tốt lắm, đúng không?”
Tiêu Tử Uyên nắm tay kéo cô đi ra ngoài, “Thôi, hôm nay nhiệt độ cũng không thấp lắm, ở đây đi vài bước cũng không đông lạnh được đâu, đi thôi nào.