Hai cha con lại chuyển sang nói về một số việc khác, sau khi nói chuyện xong Tiêu Tử Uyên đi lên lầu.
Mẹ Tiêu hâm nóng thức ăn ngồi ở bên cạnh cha Tiêu, nhìn sắc mặt ông không có gì khác thường mơi buồn cười nói chuyện, "Anh hôm nay làm sao vậy? Trong lòng không thoải mái à? Lúc vừa rồi anh con trai sợ rồi !"
Cha Tiêu tuy là bề ngoài luôn yêu cầu rất cao đối hai đứa con một trai một gái này rất cao, là điển hình của một “Người cha nghiêm khắc”, nhưng trong lòng ông cũng biết rõ tính cách của hai đứa bé nhất.
Tiêu Tử Uyên lúc còn nhỏ sức khỏe rất yếu, thường xuyên lên cơn sốt, ông ấy mặc dù công việc bận rộn như vậy nhưng lúc về nhà còn canh giữ cả đêm bên cạnh giường của Tiêu Tử Uyên. Lúc bà sinh ra Tiêu tử Yên, ông ấy từ đang đi công tác ở nơi khác vẫn cố gắng chạy về, khi đó ông ôm con gái trong lòng giống như là đang ôm trên tay bảo bối có giá trị nhất trên thế giới vậy, nụ cười trên mặt là sự yêu thương và kiêu ngạo của người cha. Tiêu Tử Yên từ nhỏ đã rất nghịch ngợm gây ra không biết bao nhiêu là tai họa, trêm mặt ông ấy luôn tỏ ra nghiêm mặt lạnh lùng, nhưng từ trước đến nay cũng không nỡ xuống tay đánh nó.
Cha Tiêu nghe thấy vợ mình nói như vậy đặt đũa xuống bật cười, hiếm khi thấy vẻ mặt trêu đùa của ông, "Năm đó lúc anh xin cưới em ông cụ cũng gây khó khăn cho anh không ít, hôm nay tại sao lại có thể dễ dàng để cho nhóc con này đạt được ý muốn như vậy được?”
Mẹ Tiêu nghĩ đến chuyện cũ năm xưa cũng có chút xúc động, đặt tay lên cánh tay của cha Tiêu, "Cô bé kia em đã gặp vài lần rồi, thực sự là rất tốt.”
Cha Tiêu vỗ nhẹ bàn tay mẹ Tiêu, "Rốt cuộc là một cô bé như thế nào, mà khiến em thích đến như vậy.”
Mẹ Tiêu suy nghĩ rồi nói, "Cũng không biết con bé lớn lên một nơi như thế nào, nhưng mà chỉ nhìn thôi cũng đã làm cho người ta thích rồi, có cơ hội anh nên gặp mặt con bé một lần.”
Cha Tiêu nhìn thấy mẹ Tiêu dường như đang nghĩ đến việc được bà nội mà rất vui mừng, cúi đầu xuống nói, "Ánh mắt nhìn người của Tử Uyên anh rất tin tưởng, nếu là những cô gái không tốt thì thằng bé cũng không thích, chỉ là nhà họ Tùy. . . . . . vẫn là hơi khó giải quyết. Ông cụ đối với câu đối có kỳ vọng rất cao, nếu con trai không đạt được thành tích gì chỉ sợ là khó mà qua cửa ải của ông cụ. hơn nữa tuổi con trai vẫn đang còn trẻ, không nên nóng vội như vậy. Anh nghĩ con trai nói chuyện này ra sớm như vậy, thứ nhất là băn khoăn về vấn đề nhà họ Tùy muốn thăm dò ý của anh ra sao. Hai là, con nó đang lo lắng chúng ta “Cưỡng ép nó kết hôn”."
Sau khi nói xong có chút buồn cười nhìn về phía mẹ Tiêu, mẹ Tiêu cũng không hiểu tại sao lại như vậy, một lúc sau mới nói, "Hai chúng ta. . . . . . giống kiểu cha mẹ chuyên đi ép buộc chuyện hôn nhân của con cái hay sao?"
Cha Tiêu nhấp một ngụm canh, vẻ mặt thoải mái, “Mao chủ tịch đã nói rồi, tự bản thân mình bắt tay vào làm, cơm no áo ấm. Về chuyện cưới vợ của con trai, vẫn nên để chính bản thân nó tự giải quyết. Chúng ta cũng không cần quan tâm nhiều làm gì."
Mẹ Tiêu nghe chồng mình nói như vậy mới hoàn toàn yên tâm, lúc vừa rồi nghe cha Tiêu nói hai từ "Trèo cao" cũng dọa bà giật mình, bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân mình đúng là sợ bóng sợ gió nãy giờ.
Ăn cơm tối xong, cha Tiêu lên thư phòng xem tài liệu, mẹ Tiêu thì lên phòng của Tiêu Tử Uyên.
Bà đứng ở trước cửa, gõ gõ cửa phòng, sau đó đẩy cánh cửa phòng đang được khép hờ ra, đầu hai anh em đang xúm lại ở cạnh chiêc đèn bàn , nghe thấy âm thanh gõ của thì đều ngẩng nhìn sang.
"Còn chưa ngủ à?"
Tiêu Tử Yên vẻ mặt buồn rầu gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Tử Uyên hỏi một vấn đề cũng không biết đã hỏi bao nhiêu lần rồi, "Anh, có thể sửa được không?"
Tiêu Tử Uyên đang cầm cái nhíp cẩn thận một viên nhỏ đồ trang sức đính lên chiếc khuyên tai, vẻ mặt chuyên tâm, ngoài miệng vẫn không quên an ủi em gái, "Có thể."
Mẹ Tiêu nhìn thấy hai người đang bận rộn, thì ngồi xuống bên mép giường chờ, nhìn một lát rồi sau đó mỉm cười.
Giống như hai đứa bé lại trở về lúc còn bé, Đại Vương Tiêu Tử Yên phá hư cái gì hai mắt thường đẫm lệ cầm món đồ chơi đã bị mình làm hư tìm đến Tiêu Tử Uyên, ủy ủy khuất khuất ôm hi vọng hỏi, "Anh, có thể sửa được không?"
Ở trong mắt con bé anh trai nó dường như không có gì là không làm được .
Khi đó Tiêu Tử Uyên vẫn là một đứa bé, đối mặt với ánh mắt to tròn vụt sáng của em gái vẻ mặt vẫn luôn bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó cau mày kiên kìa sửa chữa. Sửa được đương nhiên là không sao, nhưng nếu không sửa được thì tay chân lại luống cuống vẻ mặt tràn đầy áy náy đi dỗ dành em gái đang khóc nức nở, giống như người làm hư đồ chơi là nó vậy.
Tất cả cả mọi chuyện đều hiện lên rõ ràng giống như mới phát sinh ngày hôm qua, hóa ra mới chỉ chớp mắt bọn nó đã lớn như vậy rồi.
Cuối cùng mẹ Tiêu cũng hoàn hồn trong tiếng cười và vỗ tay Tiêu Tử Yên.
Tiêu Tử Uyên thật cẩn thận đem khuyên tai bỏ lại vào trong hộp, "Được rồi, chờ nó khô là được rồi."
Tiêu Tử Yên hài lòng cầm hộp trang sức đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên nhìn về phía mẹ Tiêu cười khúc khích, “Bà Tiêu, con trai của mẹ thật sự rất lợi hại ."
Tiêu Tử Uyên biết mẹ Tiêu tìm anh nhất định là có lời muốn nói, đi đến đóng cửa phòng, sau đó quay người lại thì thấy mẹ Tiêu mẫu cười nhìn anh không nói lời nào.
Tiêu Tử Uyên cảm thấy hơi kỳ lạ, "Mẹ, làm sao vậy?"
Mẹ Tiêu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, gọi Tiêu Tử Uyên đến đó ngồi, "Con hôm nay cũng vậy, rất ít khi nhìn thấy con mất bình tĩnh như vậy."
Tiêu Tử Uyên nhìn đối diện chiếc giường có treo một bức tranh chữ rất đẹp, trên mặt mỉm cười từ từ nói, "Bởi vì cô ấy quá quan trọng, cho nên không dám chậm trễ, không dám không nghiêm túc, không có dám có một chút nào sơ suất nào. Con sợ nếu những việc này giải quyết một cách qua loa đại khái sẽ khiến cho con mất đi cô ấy, về sau muốn tìm cũng không thấy.”
------
Ngày hôm sau khi Tiêu Tử Uyên đi, mới sáng sớm Tùy Ức đã bị đánh thức bởi tiếng giọt mưa tý tách rơi, cô nằm ở trên giường mở to mắt nhìn những hạt nước nhỏ xuống dọc theo mái hiên ở bên ngoài cửa sổ đến mất hồn.
Cô vậy mà đã bắt đầu cảm thấy nhớ anh.
Nhớ đến lúc anh gọi cô thức dậy, nhớ những lúc ngồi thật lâu nhìn anh và mẹ Tùy ngồi ở đó nói chuyện, nhớ ánh đèn mỗi đêm sáng trong phòng anh, nhớ những đường cong rõ ràng trên khuôn mặt anh dưới ánh đèn vàng.
Linh Lung xúc xắc an Hồng Đậu, tương tư thấu xương có biết không. (Du: tra mà k được nên đành để cả câu hán việt, ý của nó là tương tư đến đau lòng)
Lúc nhỏ khi ông ngoại dạy cô những câu thơ này, cô cảm thấy lập dị, rốt cuộc thì thích một người đến mức độ nào mới có thể nhớ đến tận xương tủy. hơn nữa cô lại khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông như Ôn Đình Quân làm sao có thể viết những câu thơ thơm ngát sinh động tình cảm nồng nàn về cuộc sống tươi đẹp như vậy chứ. Sau này cô biết rõ ông cùng Ngư Ấu Vi là huyền thoại có một không hai, quay đầu nhìn lại mới cảm thấy từ những dòng chữ ông viết ra đã tiết lộ cho chúng ta sự đau thương và phiền muộn, không biết có phải có quan hệ cùng với người phụ nữ có tài hoa hơn người đã mất từ rất lâu về trước không.
Linh Lung xúc xắc an Hồng Đậu, tương tư thấu xương có biết không. Lược lưu ly phủ tơ xanh, họa tâm nối lòng si hay không.(Thơ )
Như vậy cả cuộc đời đối với một người con gái xinh đẹp lại chìm trong đau khổ của tình yêu, sau cùng trước khi kết thúc cuộc sống này cô nói cả cuộc đời này cô chỉ yêu duy nhất một người đàn ông, tên của ông ta là Ôn Đình Quân. Còn để lại một câu nói đó là "Dễ cầu vô giá bảo, khó được một tình lang"*.
(*) ý của câu nói này là : một kho tàng vô giá thì dễ tìm thấy, nhưng để tìm được một người mình yêu thì rất khó.
Ôn Đình Quân lúc đối mặt với tình cảm của Ngư Ấu Vi thì luôn lựa chọn trốn tránh nhưng không biết đã bao giờ ông cảm thấy hối hận chưa. Nhưng nếu lúc ấy ông lựa chọn đồng ý, như vậy thì kết quả sẽ không như thế này, nhất định sẽ là một giai thoại về cặp đôi tài tử giai nhân này.
Nghĩ tới đây, Tùy Ức bỗng dưng bật cười, may mắn là mình đã sớm tỉnh ngộ, và may mắn vì tất cả còn kịp.
"Nhóc Tùy, nghĩ đến điều gì mà lại cười vui vẻ như vậy?” Tùy Ức vẫn đang ngẩn người cười ngây ngô, bỗng nhiên mẹ Tùy xuất hiện nói một câu dọa cô giật mình.
Tùy Ức lắc đầu sau đó ngồi dậy, "Không có gì."
Mẹ Tùy bước lại vỗ vỗ vai của cô, "Mau thức dậy nào, hôm nay chúng ta cần phải lên núi để viếng ông ngoại con."
Tùy Ức gật đầu, nhanh chóng bước xuống giường thay quần áo, cô vẫn nhớ hôm nay là ngày dỗ của ông ngoại.
Ngững hạt mưa nhỏ không ngừng rơi từng giọt từng giọt tý tách, đường lên núi so với bình thường khó đi hơn đi rất nhiều, lúc hai mẹ con đứng trước mộ của ông ngoại thì trời bỗng nhiên mưa lớn hạt.
Chỗ này là lúc ông ngoại cô khi còn sông đã chọn, bốn phía hoa cỏ và cây cối sum xuê, yên tĩnh an bình, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh những hạt mưa gột rửa vạn vật .
Bức ảnh của ông trên bia mộ đã úa vàng, nhưng vẻ mặt tươi cười vẫn ôn hòa như xưa.
Sư phụ trụ trì, mẹ Tùy và Tùy Ức đứng dưới ô nhìn vào bức ảnh của ông nội thật lâu, sau đó sau trụ trì giục hai người xuống núi sớm một chút.
Mẹ Tùy và Tùy Ức mới đi được mấy bước đã nghe thấy giọng của trụ trì, "Sàn, trước đây con có trồng một gốc cây nhưng bây giờ nó đã héo rũ rồi, ông đã thử rất nhiều biện pháp cũng không thấy nó đỡ hơn một chút nào, sợ là không sống được bao lâu nữa, con có ra xem nó một chút không?”
Mẹ Tùy nghe xong câu nói của trụ trì đứng yên ở đó thật lâu cũng không nhúc nhích, một lúc sau từ từ thở ra một hơi, vẫn đưa lưng về phía trụ trì nhưng gương mặt nhẹ nhàng mỉm cười, "Nếu đã khô thì cứ để nó khô đi."
Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, bóng lưng rất dứt khoát.
Nhưng Tùy Ức lại muốn đi xem, cố ý tìm cớ là muốn đi vào phía sau vườn của chùa để xem gốc cây kia.
Đây cây mà năm đó lúc mới về đây chính tay cô và mẹ cô trồng nó, có lẽ là mẹ Tùy chỉ tùy tiện trồng, nhưng cũng có thể là vì quyến luyến điều gì đó.
Tùy Ức đứng ở trong mưa nhớ đến lúc cô được học cuốn sách《 những ghi chép về cuộc sống 》, cô thích nhất là câu.
Đình có một cây Sơn Trà, năm đó chính tay vợ tôi đã trồng, ngày hôm nay nó đã cao lớn và che phủ khắp nơi rồi.
Mà cây trước mặt cô cũng đã cao vút, nhưng lại không hề có một chút sức sống nào.
Khoảng thời gian mười năm, không quá dài nhưng cũng không được coi là ngắn, tất cả ân oán tình thù đều đã theo gốc khô héo này mà tan thành mây khói.
Tâm trạng của Tùy Ức bỗng nhiên trầm xuống, nguyên nhân có lẽ là do thời tiết, cũng có thể vì hôm nay là ngày dỗ của ông ngoại, bởi vì gốc cây này, bởi vì mẹ cô, hay bởi vì. . . . . .Tùy Cảnh Nghiêu.
Cô không nghĩ rằng trên đường đi xuống núi cô lại gặp được Tùy Cảnh Nghiêu. Ông ta và một thiếu niên mỗi người cầm một chiếc ô màu đen, một trước một sau đi trên con đường lên núi, trên tay đang cầm thứ gì đó vừa nhìn đã biết là họ sẽ đi đâu rồi.
Tùy Ức có cảm giác đã biết được người thiếu niên này là ai, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ chống chiếc ô che lại tầm mắt của mình, nhắm mắt không muốn nhìn mấy thứ mà Tùy Cảnh Nghiêu mang theo.
Tùy Cảnh Nghiêu cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, hơi xấu hổ nói, "Cha nghĩ rằng lúc này hai người đã đi xuống núi rồi."
Đúng, hàng năm vào khoảng thời gian này cô và mẹ đã xuống núi rồi. nếu như không phải cô đi đường vòng để nhìn gốc cây kia.
Nhưng tại sao ông ta lại biết vậy, chẳng nhẽ mấy năm nay ông ta đã tránh ở chỗ nào mà cô và mẹ đều không biết theo dõi họ rất nhiều lần?
Nghĩ đến điều này trong lòng Tùy Ức lại cảm thấy khó chịu hơn, không nói một câu nào cúi đầu đi qua Tùy Cảnh Nghiêu để về nhà.
Nhưng lại nghe được giọng nói của thiếu niên đó, "Cha, cô ấy là ai vậy?"
"Con cứ gọi cô ấy là chị là được."
"A.., Cha, chúng ta rốt cuộc là đang đi thắp hương cho ai vậy, tại sao năm nào cha cũng đưa con đến đây nhưng lại không nói cho con biết đó là ai?”
"Con không nên hỏi nhiều như vậy, lúc về nhà đừng nhắc đến trước mặt mẹ của con.”
"Con biết rồi."
Hai giọng nói tuy không lớn, sau lưng cô hai người đi càng lúc càng xa, nhưng Tùy Ức lại nghe rất rõ ràng, cuối cùng cô không thể nào nhịn được nữa, dừng bước lại, một lúc sau quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng người thiếu niên trong màn mưa cũng không thấy rõ ràng, cô chỉ có thể mơ hồ thấy một hình dáng cao gầy đang đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Tùy Ức nhìn thấy e trai của mình, người đang chảy cùng một dòng máu với cô, nhưng cô đến ngay cả tên của nó cũng không biết, đến cả dáng vẻ như thế nào cũng không dám nhìn một lần.
Bàn tay đang nắm chặt ô của Tùy Ức bỗng nhiên buông lỏng, cô và mẹ cô rốt cuộc là mắc nợ gì thiếu niên này chứ?