Chiến sĩ hoạt bát đáng yêu dũng cảm tiến tới như Tam Bảo điên cuồng oanh tạc mấy tháng vẫn không có kết quả với núi băng lạnh như Trần Thốc, rốt cuộc cũng buông tha, ngày thường ở trong bệnh viện nhìn thấy Trần Thốc, cũng lạnh nhạt.
Mấy ngày sau, cuối cùng nhìn Tam Bảo cùng đám bác sĩ nam cãi nhau ầm ĩ, bác sĩ Trần rốt cuộc không nhị được, sau mấy ngày đêm trằn trọc không thể nào chợp mắt được, anh ta nhắn một tin nhắn mập mờ: lễ Giáng sinh sắp đến, cô vẫn một người sao?
Ai ngờ nhóc con ở trước mặt anh vẫn luôn vâng vâng dạ dạ tức giận đùng đùng trở về người thật của mình: Tôi con mẹ nó biến thành một con chó sao?
Trần Thốc sau một lúc trợn mắt nhìn chằm chằm tin nhắn, không thể làm gì hơn là vỗ trán bật cười, cuộc đời của anh tại sao lại lao vào cô gái không đáng tin như vậy chứ?
Theo đuổi mãi không buông tha, một thời gian sau Tam Bảo buông tha. Bác sĩ Trần Thốc đối với cuộc sống yên tĩnh trở lại này thật sự không thích ứng, do dự thật lâu, sau đó chủ động gửi tin nhắn tỏ ra yếu ớt bị ghét bỏ. Buổi trưa mặt trời lên cao, sau khi anh ta kiểm tra phòng xong gọi điện thoại cho một người nào đó, ai ngờ Tam Bảo đáp một tiếng, sau liền trầm giọng bắt đầu hỏi.
“Lần gần đây nhất X sinh hoạt là lúc nào?”
Trần Thốc mặt nóng lên, “cô hỏi vấn đề này để làm gì?”
“Lần trước kinh nguyệt là ngày nào?”
Trần Thốc khóc ra nước mắt. “Tôi là đàn ông!”
Tam Bảo không thể nhịn được nữa, rống lên. “Anh đừng ngắt lời tôi! Tôi đang xem bệnh nhân!”
Bác sĩ Trần yên lặng cúp điện thoại.
Giữa trưa sau, mùa Đông, mặc dù ánh nắng mặt trời rực rỡ như gió lạnh vẫn thấu xương như cũ, hai người mặc áo trắng thiên sứ đứng ở tầng cao nhất của bệnh viện nói chuyện, mặt Tam Bảo còn lạnh hơn cả gió lạnh nữa
Trần Thốc ho nhẹ một tiếng, “Khụ, Nhậm Thân, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tam Bảo vẻ mặt không biểu cảm gì hừ hừ. “nói chuyện gì?”
Hai chữ theo gió trượt vào trong tai Tam Bảo, đánh thẳng vào màng nhĩ và trái tim của cô.
“… Tình yêu.”
Sau khi tỉnh táo lại, Tam Bảo nhìn chằm chằm mặt bác sĩ Trần, mặt đỏ tim đập nhưng làm ra vẻ bình tĩnh, không khỏi cảm khái, “Người nếu là khó chịu, thật sự là ngăn cản cũng không ngăn cản được…”