Nụ cười của Tùy Cảnh Nghiêu hơi biến nhưng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã như cũ: “Tôi đến đây đàm phán một việc làm ăn, tiện đường đến thăm con.”
“Cảm ơn Tùy tiên sinh đã nhớ.” Nụ cười và lời nói của Tùy Ức xã giao đến mức không thể khách sáo hơn, chỉ là những lời nói như vậy mà được nói bởi hai cha con thì đúng là có chút kỳ lạ.
Lần đầu tiên Tiêu Tử Uyên biết tới Tùy Cảnh Nghiêu là từ miệng Lâm Thần. Cứ tưởng đó cũng chỉ là một người làm ăn bình thường, giờ gặp người thật mới cảm thấy ít nhiều gì Tùy Ức cũng thửa hưởng một chút nào đó của người đàn ông này. Còn thừa hưởng cái gì thì anh cũng không nói được.
Người đàn ông trung niên có cử chỉ khách sáo, cả người mặc đồ âu, hiếm thấy là trên người ông có sự khiêm tốn nho nhã mà người làm ăn kinh doanh không thể có được. Có lẽ do sự nghiệp vất vả, cộng với chuyện gia đình không thuận lợi nên trông ông có vẻ già hơn tuổi một chút.
“Mẹ con có khỏe không?” Tiếp tục nói chuyện không mặn không nhạt.
Tùy Ức vẫn trả lời lạnh nhạt như cũ, không phiền cũng không tức giận, cũng không nhiệt tình: “Khỏe ạ.”
Sau đó cha con hai người trầm mặc, lúc này Tùy Cảnh Nghiêu mới chú ý dến Tiêu Tử Uyên bên cạnh Tùy Ức.
“Đây là…”
Tiêu Tử Uyên liếc nhìn Tùy Ức một cái rồi quay đầu lại cười mỉm, trả lời: “Chào chú, cháu là bạn của Tùy Ức.”
Tùy Cảnh Nghiêu cười chân thành: “Chào cháu, đúng là một cậu đẹp trai hiếm có.”
Chắc nói xong cũng nhận ra sự mất tự nhiên của Tùy Ức, ông chủ động nói: “Chắc hai đứa đang bận. Tối nay cũng muộn rồi, tôi về trước. A Ức, ngày mai cũng ăn một bữa cơm nhé?”
Có thể thấy rằng Tùy Cảnh Nghiêu rất chủ ý đến việc dùng từ, ông không nói những từ như “cha”, “con gái”… cũng không chủ động giới thiệu mình là gì của Tùy Ức. Thái độ đối với Tùy Ức như mang nợ cô, cần phải lấy lòng vậy.
Tiêu Tử Uyên cảm nhận được sự bài xích và khó chịu của Tùy Ức đối với Tùy Cảnh Nghiêu: “Để sau đi, ngày mai con chưa chắc đã có thời gian.”
Tùy Cảnh Nghiêu cũng là người có quyền có thế ở ngoài, có lẽ rất ít người có thể từ chối ông. Ông cũng không giận: “Ừ, vậy mai tôi sẽ gọi, về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong thì giơ tay chào Tiêu Tử Uyên rồi đi.
Cho tới khi chiếc xe đó biến mất vào màn đêm thì Tùy Ức mới nhẹ nhàng thở phào. Lúc này mới nhớ ra Tiêu Tử Uyên đứng bên cạnh, cô không biết giải thích với anh người đàn ông kia là ai. Cô không muốn nói đó là cha mình, nhưng nếu không nói thì đứng đây nói qua nói lại với người đàn ông như vậy thì liệu anh có hiểu nhầm không?
Đang lúc vắt óc suy nghĩ thì Tiêu Tử Uyên lên tiếng trước: “Đi lên đi.”
Tùy Ức ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Uyên, anh cười nhìn cô, dưới ánh sáng của ngọn đèn mờ nhạt thì ánh mắt anh càng trở nên trong trẻo vô cùng.
Thái độ của Tiêu Tử Uyên khó đoán, Tùy Ức thật sự không biết anh đang nghĩ gì, cô không biết phải làm sao liền thử giải thích một chút, kết quả là ngày càng rối thêm.
“Người đó… Em… Không phải như anh nghĩ đâu… Người đó là một người thân của em…”
Tùy Ức đành từ bỏ, nói năng ngập ngừng như vậy, vừa nghe đã biết là viện cớ rồi. Càng nói càng rối, chi bằng không giải thích nữa.
Tiêu Tử Uyên thấy người luôn bình tĩnh trước mặt người khác lại luôn luống cuống với anh thì tâm trạng anh trở nên rất vui vẻ, anh nhìn Tùy Ức đang cúi đầu đứng đó, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó, định giải thích gì đó.
Lông mi rung rung, cực kỳ sống động.
Cuối cùng cô ngẩng đầu lên, cau mày vì không biết phải làm sao, cô hỏi: “Em nói anh có hiểu không?”
Trong ánh mắt có chút hy vọng.
Tiêu Tử Uyên hiểu ý gật đầu, sự vui vẻ trong ánh mắt không thể che dấu được: “Hiểu.”
Tùy Ức lại càng khó xử, đến bản thân cô còn không hiểu mình nói gì thì sao mà anh hiểu được chứ.
Kế hoạch lúc trước tan thành mây khói, giờ lại thêm chuyện tối nay nữa, Tùy Ức nản lòng, cuối cùng cũng từ bỏ: “Thôi, em đi đây. Tạm biệt sư huynh.”
Nói xong thì lê bước nặng nề lên lầu.
Tiêu Tử Uyên gọi với theo sau lưng cô: “Tùy Ức!”
Tùy Ức quay đầu lại một cách ỉu xìu, đợi câu tiếp theo của Tiêu Tử Uyên.
Anh bước đến hai bước, dịu dàng xoa đầu cô, nói chầm chậm: “Trưa mai anh rảnh.”
Tiêu Tử Uyên lại giải thích thêm: “Nếu em muốn, có thể gọi anh cùng đi ăn trưa với em.”
Tùy Ức, dù em muốn đối mặt hay không thì đều có thể bảo anh cùng em đối mặt.
Nhưng những lời như vậy anh không dám nói ra, sợ lại dọa cô. Cô co người vào trong cái vỏ chẳng dám thò đầu ra, khó khăn lắm anh mới dụ được cô dè dặt đi ra, bây giờ sao có thể nóng vội mà dọa cô rụt vào được. Nếu đúng là vậy thì sau này cô sẽ trốn tránh anh càng ngày càng xa mất.
Cô thông minh như vậy, ý của anh chắc cô sẽ hiểu.
Sau một lúc lâu Tùy Ức mới gật đầu, không nói gì, xoay người nhanh chóng đi lên lầu.
Thật ra, khách quan mà nói, trước khi cha mẹ ly hôn thì dù người ta có đối xử với cô thế nào thì Tùy Cảnh Nghiêu vẫn rất tốt, chỉ là vì cuối cùng ông vẫn bỏ cô và mẹ. Mấy năm nay đúng là cô và mẹ không còn quan hệ gì với nhà họ Tùy nữa. Những năm mới đầu, năm nào Tùy Cảnh Nghiêu cũng sẽ đến thăm cô. Từ trước đến nay cô không dám nói với mẹ, mỗi lần gặp đều cảm thấy áy náy với mẹ thêm một phần. Sau này thái độ của cô khách sáo, Tùy Cảnh Nghiêu cũng biết sự bài xích của cô với mình, dần dần không thấy đến nữa. Sự liên quan duy nhất giữa họ có lẽ chính là Tùy Ức vẫn mang họ của ông.
Rất lâu về trước, Tùy Ức từng hỏi khéo mẹ rằng có có cần đổi họ không?
Mẹ cô nhẹ nhàng trả lời một chữ: “Tùy.”
Đến giờ Tùy Ức vẫn không hiểu, ý mẹ là tùy cô hay là mẹ thấy “Tùy Ức” hay hơn? Mà Tùy Ức cũng không dám hỏi kỹ nên từ đó trong các đề tài nói chuyện của cô và mẹ, không bao giờ có chút gì dính dáng đến nhà họ Tùy, dường như tất cả đã qua rồi, chuyện này cũng mắc lại ở đó, gạt sang bên đến tận bây giờ.
Nhưng vì sao Tùy Cảnh Nghiêu lại xuất hiện trong cuộc sống của cô lần nữa?
Tùy Ức buồn bực lắc đầu, trở về phòng kí túc.
Tiêu Tử Uyên đứng tại chỗ một lúc rồi mới xoay người đi. Về đến phòng ngủ thì đã thấy Lâm Thần lo lắng chào đón: “Đụng mặt rồi?”
Tiêu Tử Uyên gật đầu: “Ừ.”
Lâm Thần thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đúng là đành chịu, sợ cái gì thì cái đó đến ngay, có muốn ngăn cũng không được.”
Tiêu Tử Uyên cũng thở dài, khúc mắc này sợ rằng chỉ đương sự mới giải quyết được.
Lúc ăn cơm anh cũng không nhìn kỹ xem Tùy Ức tặng anh thứ gì, bây giờ mới mở ra xem cẩn thận.
Lâm Thần vừa liếc mắt một cái đã sửng sốt, sáp đến với vẻ mặt kỳ quái rồi hỏi: “Tùy Ức tặng cậu?”
Lâm Thần thở dài: “Khốn nạn… Sao gần đây lạ thường thế chứ!”
Tiêu Tử Uyên nhìn đồ đang cầm trong tay, hỏi vu vơ: “Tối nay cậu sao vậy?”
Lâm Thần cầm lấy cái khuy bình an trong tay anh: “Cái thứ này ấy à, nha đầu đó đã đeo từ lúc mới ra đời, là ông bà ngoại cô ấy tặng cho đấy.” Nói xong thì cầm đến ngắm kỹ dưới ánh đèn, cho Tiêu Tử Uyên xem: “Loại này chắc cậu cũng thấy nhiều rồi, nhìn này, không giống loại thường đúng không?”
Tiêu Tử Uyên nhìn qua, đúng là khá tốt. Nhưng anh còn coi trọng tấm lòng hơn.
Lâm Thần nói xong lại cầm con dấu lên, nhìn với vẻ mặt đầy hâm mộ: “Năm đó, tay nghề khắc dấu của ông ngoại cô ấy đứng hàng đầu, bao nhiêu người xếp hàng dẫm đạp trước cổng chỉ mong có được một miếng. Người có học thanh cao, trước nay chưa từng khắc cho ai nông cạn. Tùy Ức thừa hưởng được tay nghề từ ông, nhưng từ sau khi ông qua đời, Tùy Ức cũng không làm tiếp nữa.”
Tiêu Tử Uyên thấy thích thú, bỗng nhớ ra gì đó, anh quay đầu hỏi: “Ông ngoại cô ấy là ai?”
“Ông ngoại cô… ” Lâm Thần nói được nửa thì thôi, “Tớ cũng không rõ lắm…”
Tiêu Tử Uyên lặng lẽ trừng mắt nhìn anh ta, Lâm Thần chột dạ, sờ sờ mũi rồi nói tránh sang chuyện khác. Tiêu Tử Uyên ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra.
“Năm đó tớ nhờ nha đầu kia làm cho tớ một con dấu, không biết đã tốn bao nhiêu nước bọt, vi khuẩn cũng bắn ra hết rồi, dù tớ có cưỡng ép, dụ dỗ thế nào thì người ta cũng chỉ nói hai chữ: “Không làm!” Nói nhiều hơn nữa làm cô ấy thấy phiền thì sẽ tặng thêm hai chữ: “Tránh ra.” Thứ này phải khắc từng chút một, không phải chỉ trong bảy tám ngày là xong được đâu. Sao cô ấy hào phòng với cậu như vậy? Để im nào, cho tớ nhìn kỹ chút…”
Tiêu Tử Uyên nhắm mắt trầm tư, thể nào tay cô ửng hồng vậy.
Lâm Thần nói xong còn định cầm lấy bức tranh chữ, nhưng bị Tiêu Tử Uyên chặn lại, anh nhướn mày trừng mắt , khí thế bức người.
Lâm Thần với vẻ mặt đầy hâm mộ và ghen tị, làu bàu nói: “Keo kiệt!”
Sau đó hậm hực xoay người đi.
Tiêu Tử Uyên vừa cười vừa mở ra, sau đó nụ cười cứng đờ, hoảng hồn.
Anh vội vàng đứng dậy thu dọn đồ rồi đi ra ngoài, đụng ngay phải Ôn Thiếu Khanh đi về: “Ai da, vội vã đi đâu vậy?”
“Về nhà!” Trả lời ngắn gọn rồi đi.
Tiêu Tử Uyên vội vội vàng vàng về đến nhà liền vào thư phòng, mở bức tranh chữ anh đã viết từ rất lâu về trước. Hai chữ giống hệt nhau được đặt ngay cạnh, Tiêu Tử Uyên chỉ cảm thấy vận mệnh quá kỳ diệu.
Thiên Tự Văn*, năm đó, lúc học chữ không biết đã phải chép bao nhiêu lần, ngày nhỏ không hiểu chuyện, nghịch ngợm rồi gây sự vô số lần, cứ tưởng hận nó chết mất, lúc này nhìn thấy mới cảm thấy thân thuộc.
*Thiên tự văn là cuốn sách vần dài dùng để dạy trẻ trong trường học thời xưa. Sách gồm đúng 1 ngàn chữ Hán không lặp đi lặp lại ghép thành.
Thiên Tự Văn có rất nhiều phiên bản, nhưng anh chỉ thích lối viết của Văn Trưng Minh**, anh còn cố ý viết phỏng theo một bản, không ngờ đến chuyện này bọn họ cũng có cùng suy nghĩ như thế.
Cùng một chữ, kiểu chữ giống hệt nhau, chỉ có tên và thời gian là không giống. Tiêu Tử Uyên cầm con dấu ra, ấn lên giấy một cái, tên của anh xuất hiện trên giấy, rõ ràng và nổi bật.
Giây phút đó Tiêu Tử Uyên không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn anh luôn bình tĩnh, dù người bên cạnh có làm gì, nói gì thì cũng không thể để lại dấu ấn gì trong tim anh, nhưng hiện giờ trái tim anh bỗng đập rất nhanh, thình thịch liên hồi.
Cha mẹ anh đẩy cửa vào, Tiêu Tử Uyên nhanh chóng cất con dấu đi.
Cha anh nhìn lên trên bàn: “Sao lại về bất chợt vậy? Mà về nhà là vì viết chữ sao?”
Tiêu Tử Uyên nhìn hai chữ trước mặt, cười hỏi: “Ba cũng cho rằng đây là chữ con viết?”
Sau khi cha anh nhìn vài giây thì liếc qua nhìn mẹ anh, mẹ anh gật đầu: “Mới nhìn qua thì hình thức giống nhau, nhưng còn về thần thái thì chắc là giống bảy tám phần. Có lẽ là do con gái viết? Chữ của con khỏe khoắn thanh lịch, còn chữ người này viết thì mềm mại đẹp đẽ. Nhìn nét bút ở đây thì càng rõ thấy. Rất hiếm khi thấy được chữ có hồn như thế này, đẹp lắm, đúng là rất đẹp.”
Tiêu Tử Uyên cúi đầu nhìn bức tranh chữ đó, nhíu mày mất hồn.
Cha mẹ anh nhìn nhau rồi cùng lặng lẽ ra ngoài. Cha anh hỏi: “Đứa con gái đó viết đẹp đến thế thật à?”
Mẹ anh buồn cười: “Em có khen con bé đó quá lên đâu. Anh không thấy miệng con trai anh đã kéo rộng ra tới mức nào à? Nó lớn như vậy rồi, anh từng thấy nó vui như thế bao giờ chưa?”
Cha anh cười, lắc đầu: “Có tuổi như vậy rồi còn phải dỗ con vui, thật là khó cho em.”
Mẹ Tiêu Tử Uyên nhớ ra gì đó thì thở dài: “Ai da, đứa bé này từ nhỏ đã trầm tĩnh, em lại hy vọng nó nhanh nhanh gặp được người khiến nó phải hoạt bát lên. Nhưng mà chữ đứa bé gái này thật sự rất đẹp.”
Cha anh gật đầu đồng ý: “Đúng là đẹp, có thể thấy công sức bỏ ra luyện tập không hề ít.”
Cha mẹ anh cứ tưởng chỉ là một bức tranh chữ, không hề biết rằng sau này người viết chữ đó sẽ gặp họ nhiều đến vậy.
Trong thư phòng, Tiêu Tử Uyên lại trầm tư, cô gái ưu tú này vừa có tài vừa có sắc, có lúc anh còn cảm thấy mình không bằng. Cuối cùng thì cái gì đã khiến cô che đi tất cả những ánh sáng của mình, trở nên điềm tĩnh ít thể hiện như vậy, rõ ràng có tài năng đến thế, vậy mà vẫn lạnh nhạt thờ ơ như ngày nay.