Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 24: Chương 24




=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

Sau khi An Lan xuống xe, hắn tìm đến một cửa tiệm ăn chút cháo trước, đáng ra hắn còn muốn mua về cho Lý Khách, đây đã là thói quen. Nhưng lúc này đây, hắn lại do dự. Hắn và Lý Khách đã chia tay, tốt nhất không nên làm những chuyện thế này để người ta hiểu lầm hay nghĩ đến chuyện quay lại.

Hắn gọi điện thoại cho công ty trang trí nội thất, nhà mới vẫn chưa thi công xong, trong khoảng thời gian ngắn không thể vào ở được. An Lan tình đi thuê một căn nhà khác, không thể tiếp tục ở cùng với Lý Khách nữa. Hắn ở cùng với Lý Khách mười năm, trong mười năm đó rất ít khi bọn họ đỏ mặt cãi nhau, đúng là vợ hát thì chồng khen hay, vợ chồng hòa hợp. Hai người bọn họ còn đằm thắm hơn cả công chúa hoàng tử, [tiên hiệp tình lữ] trong TV và Vân Chi Trọng Khanh, tiên nữ Đổng Vĩnh trong tiểu thuyết. Từ nhỏ An Lan đã lớn lên trong sự ghẻ lạnh và bạo lực nên tính tình của hắn cực kì lạnh lùng, vậy mà hắn lại cảm nhận được những niềm vui gạo muối bình thường của vợ chồng khi ở bên cạnh Lý Khách.

Dường như những câu thơ ‘bên nhau lúc khó khăn’ và ‘chỉ nguyện làm uyên ương không muốn thành thần tiên’ cũng không thể diễn tả hết về hai người họ.

Nhưng đằm thắm thì đằm thắm, nó lại không có nghĩa gì về mặt tình cảm. Lý Khách là một viên ngọc ấm, An Lan là đá dung nham. Một viên đá ngoài ấm trong lạnh, một viên khác đã bị Thần Dạ thiêu thành tro tàn. Hai viên đá lại gần nhau, nhưng không thể bước vào lòng nhau.

An Lan mang hành lý về nhà trong một buổi sáng sương mù. Hắn lấy chìa khóa ‘cạch cạch’ mở cửa. Trong phòng ấm áp và ẩm thấp, lại thoang thoảng mùi thuốc.

Hắn liếc mặt nhìn Kiều Kiều mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, trong tay cầm một chén cháo loãng, ngơ ngác đứng đó. Còn đầu Lý Khách đang quấn băng, đùi bó thạch cao, tay chống nạng, hình như anh đang tính đi vệ sinh.

An Lan không ngờ Lý Khách còn bạc tình hơn mình, mới vài ngày ngắn ngủi đã đưa người thứ ba về nhà, hắn cảm thấy lòng mình chua xót, nhưng thấy Lý Khách bị thương, hắn cũng rất quan tâm. Hai loại cảm xúc đan xen vào nhau làm An Lan hơi choáng, hắn không biết nên chửi ầm lên hay nói lời nhỏ nhẹ.

Lý Khách vừa thấy hắn, trông anh rất vui vẻ và hí hửng, thiếu chút nữa đã ném luôn cây nạng. Kiều Kiều phát hoảng đặt chén cơm xuống, An Lan cũng để hành lý qua một bên tới đỡ anh ta.

“Em về rồi!” Lý Khách thật sự rất nhớ hắn, anh ta chẳng quan tâm tới Kiều Kiều, ném nạng đi vòng hai tay bám lên người An Lan, hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Trước mặt người ngoài, An Lan không muốn nói nhiều cho lắm, hắn chỉ nói một câu ngắn gọn: “Chắc là không sao nữa.” Sau đó cẩn thận quan sát vết thương của anh: “Sao lại thế này, anh lại nghịch dại à?”

An Lan nghĩ Lý Khách ngã từ đâu đó té xuống.

Lý Khách quay đầu, ánh mắt lướt qua An Lan nhìn sang Kiều Kiều. Oán giận ‘hừ’ một miếng. Kiều Kiều là một người nhát gan, bị anh ta liếc mắt nhìn một cái co rúc thành một cục.

An Lan nghĩ, chẳng lẽ Kiều Kiều đánh anh? Nhân phẩm hai người này chẳng ai tốt, đều có điểm đáng bị đánh, chó cắn chó, Lý Khách đáng đời.

Lý Khách được An Lan đỡ đến sô pha, ngồi đó xua đuổi Kiều Kiều như đại gia: “Cút đi, ở đây không cần cậu hầu hạ nữa.”

Kiều Kiều như được đại xá, đến lúc sắp đi thì lại không nỡ, lưu luyến nhìn Lý Khách nói: “Anh, em đi đây.” Rồi nhìn sang An Lan ngoan ngoãn nói: “Anh An, em về đây.”

Lý Khách không phản ứng, An Lan từng mở mang kiến thức về thủ đoạn của cậu ta ở hôn lễ, hắn cảm thấy tên nhóc này không mấy tốt, nên cũng không thèm quan tâm. Kiều Kiều ngượng ngùng rụt tay về, đóng cửa đi mất.

Hai người vừa ở cùng một chỗ thì không khí ngày xưa lại ùa về. Lý Khách chậm rãi kể lại cho hắn nghe lí do mình bị thương, hôm đó sau khi hôn lễ bị lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, hôm sau bọn họ tiến hành thủ tục ly hôn, sau đó trực tiếp quay về đi làm, bỏ một đống chuyện rắc rối lại cho cha mẹ. Tất nhiên cha mẹ nhà họ Lý phải vội vàng nhận lỗi với nhà gái, còn phải nghe rất nhiều lời châm chọc. Cả đời hai vợ chồng luôn được người ta tôn trọng, chưa bao giờ nhục nhã đến vậy. Bọn họ xử lý việc nhà xong thì hùng hổ tìm đến Lý Khách, chặn anh ta trong phòng làm việc rồi đánh cho một trận, gần như đánh gãy xương đùi Lý Khách xong mới tạm hả giận rời đi.

Lý Khách bị thương nhưng vẫn không tự kiểm điểm lại hành vi hồ đồ của mình mà lại đổ hết trách nhiệm cho Kiều Kiều, cho rằng Kiều Kiều hãm hại anh. Trong lúc dưỡng thương, anh gọi Kiều Kiều đến sai sử như người hầu, Kiều Kiều cũng quái lạ, lại còn cam tâm tình nguyện hầu hạ anh ta.

An Lan nghe anh nói xong, hắn không biết mình nên đồng tình hay nên mắng anh ta đáng đời.

Lý Khách thờ ơ như không đặt chân lên bàn trà, hai tay khoác lên sô pha, rung đùi đắc ý nói: “Lại đây, bảo bối, hôn anh một cái nào.”

An Lan không liếc nhìn anh ta một lần, hắn xoay người đi sắp xếp va li hành lý, lấy quần áo bẩn ra ném vào máy giặt.

Lúc Lý Khách đưa lưng về phía An Lan, nụ cười trên mặt anh ta biến mất, trông có phần cô đơn. Anh ta không muốn xa An Lan nên mới vờ như tất cả những chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.

Lý Khách tự biết mình đuối lý, đầu tiên là ngoại tình, sau đó lén lút kết hôn, từng chuyện từng chuyện đều là lỗi lầm của anh ta. Nhưng anh ta vẫn không muốn chia tay, anh ta tin An Lan cũng sẽ không rời khỏi mình.

Trước đó Lý Khách từng có vài đoạn tình cảm, nhưng chưa lần nào anh rơi vào lưới tình như những ngày ở bên An Lan. Hai người bọn họ như một đôi do đất trời tạo nên, từ cơ thể đến linh hồn đều hòa hợp đến không chê vào đâu được.

Đêm đến, An Lan đã dọn dẹp xong phòng dành cho khách, chiếc giường lò xo nhỏ hẹp đã được trải xong, hơn nữa hắn còn bày chén trà, laptop và mấy quyền sách của mình lên chiếc bàn bên cạnh, rất rõ ràng, hắn muốn ở tạm nơi này. Lý Khách đứng ở cửa, nhìn từng cử động của An Lan, anh biết lần này là thật.

An Lan không cãi nhau với anh, cũng không bàn với anh chuyện của Kiều Kiều. Buổi tối lúc ăn cơm, hắn đến nhà bếp làm một đĩa mì xào rau và thịt bằm, chào Lý Khách một tiếng, sau đó tự bưng chén nhỏ ra sô pha ngoài phòng khách ngồi, vừa ăn vừa xem tình hình bất động sản gần nhất, đôi mắt to tròn tập trung nhìn vào màn hình, thật lâu sau mới gắp hai miếng rau xanh bỏ vào miệng.

Một tay Lý Khách vịn vào khung cửa, ngơ ngác nhìn hắn một lát, anh bỗng đi tới, rúc vào cạnh chân An Lan, đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

An Lan vội vàng bỏ chén mì xuống, dùng mũi chân đá anh mấy cái, bực tức nói: “Lý Khách, anh lại làm cái quái gì vậy?!”

“Tuần sau chúng ta sang Châu Âu kết hôn rồi hưởng tuần trăng mật đi.” Hai tay Lý Khách ôm lấy đầu gối An Lan, giọng nén xuống cực nhỏ: “Em từng giận anh.”

“Em không giận.” An Lan cúi đầu suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Mới đầu em cảm thấy rất khó chịu. Nhưng sau đó em đã nghĩ ra rồi.”

Ánh mắt Lý Khách nhìn hắn trở nên sáng ngời: “Em nghĩ ra cái gì?”

“Hai người chúng ta ở cùng nhau, chẳng qua chỉ như những người bạn, làm bạn với nhau.” An Lan cúi thấp đầu, nhìn vào cổ tay mình: “Thật ra cũng chẳng có bao nhiêu tình yêu.”

Một câu cuối cùng làm mặt Lý Khách trắng xanh, anh chống tay nạng, đứng phắt dậy, lui về sau vài bước, ánh mắt hung ác, cười rộ lên, hỏi lại: “Không có tình yêu á?”

“Có hay không lòng anh biết rất rõ.” An Lan nghiêm mặt, lạnh nhạt đáp.

Lý Khách thở hổn hển, đi tới đi lui trong phòng như dã thú, anh bây giờ trông như cái bình nước nóng di động, có điều An Lan lại không sợ anh, anh biết Lý Khách không có khuynh hướng bảo lực, mặc dù lúc nổi nóng anh sẽ làm ra những chuyện rất quá đáng, nhưng vẫn không ra tay đánh người.

An Lan lại quay về xem bất động sản, không quan tâm tới Lý Khách, chờ anh tự động nguôi giận. Nhưng nhiệt độ của cái bình nước nóng này càng tăng.

Anh ta vươn tay đóng laptop của An Lan, đứng trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cực kì âm u: “Anh biết, em vẫn còn nghĩ tới người đó, đúng không?”

Sắc mặt An Lan khẽ thay đổi: “Anh đừng nói bậy!”

“Có một số việc, anh không nói chẳng qua vì anh sợ tổn thương đến tình cảm của chúng ta.” Lý Khách cắn răng như muốn nói cho hả giận: “Đêm đến lúc đi ngủ, em xem anh là thần dạ không biết bao nhiêu lần! Mỗi lần nghe em gọi tên anh ta bên tai anh, anh ghê tởm đến chết đi được! Lúc trước anh không nên cứu em, em đáng bị sống trong ảo tưởng của chính bản thân mình!”

Trước mặt Lý Khách, An Lan vẫn luôn thừa nhận tình cảm của mình với Thần Dạ là ảo tưởng do tâm thần phân liệt. Như vậy hắn sẽ tránh được không ít phiền toái, đồng thời cũng có thể ngăn cản Lý Khách kê cho mình một đống thuốc thần kinh. Vậy nên mỗi lần Lý Khách nói An Lan bị bệnh hắn đều không phản bác lại.

An Lan không muốn cãi nhau với anh, thân thiết với nhau mười năm, không thể dùng một mặt xấu xí thế này để kết thúc.

Nhưng Lý Khách lại xem sự im lặng của An Lan là thầm thừa nhận, anh nghĩ đến chuyện mười năm tình cảm ngọt ngào ân ái còn không bằng một người đàn ông trong ảo tưởng thì lửa giận đã đốt cháy lục phủ ngũ tạng. Anh ta nắm lấy cổ áo An Lan kéo ra ngoài, rống to: “Cậu cút đi, cái đồ vô lại vong ân phũ phĩa! Tôi tổn thương cậu rành rành như thế đó. Cậu nổi điên đi, cậu tự sát đi!”

Sức lực của Lý Khách rất lớn, anh muốn đẩy An Lan ra ngoài hành lang. An Lan nhìn anh tự dưng phát điên, hắn xoay người cản lại, nói: “Lý Khách, hơn nửa đêm rồi, chúng ta không nên cãi nhau.”

Tính cách bốc đồng của Lý Khách lại tái phát, anh hoàn toàn không nghe lấy một câu giải thích, kéo An Lan như kéo chó ném ra khỏi cửa, khóa lại, chắn hắn ở ngoài.

An Lan đứng bó chân ở cửa một lát, khóc không ra nước mắt. Một chén cơm còn chưa ăn xong đã bị đuổi ra khỏi nhà. Hắn không biết khi nào thì cơn tức của Lý Khách mới hết, bản thân lại không thể ngồi ở cửa chờ. An Lan chạy xuống cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu, gọi điện thoại cho một đồng nghiệp có vẻ tốt, hắn đã bịa xong một lý do, nói là mình ra ngoài bỏ rác lại không đem theo chìa khóa, kết quả cửa lại tự động đóng mất. Nhân viên [sửa chữa] đã tan làm hết rồi, trên người hắn lại chẳng có tiền và thẻ, không có chỗ trú thân.

Kết quả một câu An Lan cũng chưa kịp nói, bên kia đã vang đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đồng nghiệp gào thét: “An Lan, công ty chúng ta ăn liên hoan, anh mau đến đây đi!”

An Lan ngồi trên ghế cao, kẽ chân dính ít bùn đất, ngón chân bị đông đỏ ửng, hắn cũng rống vào điện thoại: “Cậu có thể đến đón tôi không, tôi không có nơi nào để đi!”

Bên kia truyền đến một đống tiếng động ầm ĩ, một lát sau, đồng nghiệp hỏi hắn đang ở đâu. An Lan nói vị trí của mình, đồng nghiệp liên tục đồng ý, cúp điện thoại.

An Lan chán nản ngồi ngốc trong cửa hàng thức ăn nhanh, ngửa cổ xem tiết mục đang chiếu trên TV. Một lát sau, tiếng chuông gió vang lên ‘đinh đang’, con mèo cầu may lắc lắc tay: “Xin chào, hoan nghênh quý khách.”

An Lan quay đầu, hắn nhìn thấy Cố Thần.

Anh mặc một bộ quần áo đơn giản màu xám, trên chân là một đôi giày lười, ánh mắt sáng rỡ, hình như anh vừa rời khỏi bữa tiệc liên hoan.

An Lan nhảy xuống ghế, boss tự đến đón, An Lan hết sức lo lắng, nhưng nghĩ đến những tình cảm mà Cố Thần vẫn úp úp mở mở, hắn lại bắt đầu rối rắm.

Cố Thần trông thấy An Lan mặc một bộ đồ ngủ màu xanh mỏng dính, cực kì đáng yêu. Vậy nên khi vừa ra khỏi cửa hàng Cố Thần lập tức xoay người bế lấy hắn, trực tiếp đặt vào xe.

An Lan đơ như cột gỗ mặc cho Cố Thần sắp đặt, hắn cảm thấy mình đang gặp phải một phiền toái lớn hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.