Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 26: Chương 26




=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

Vài ngày sau, viện kiểm sát hủy bỏ đơn tố cáo An Lan, tổng công ty ZL cũng cấp tốc đưa thông báo xuống, cho An Lan lấy lại vị trí cũ.

Trong công ty người nào không hâm mộ cậu thì ghen ghét cậu, nhưng cũng không thể không khen ngợi thủ đoạn của An Lan. Tất cả tai họa đều bị nhấn chìm! Đè xuống hết! Lợi hại nhất là, cậu có thể nhờ tới BOSS lớn được điều từ Đức sang nói giúp cho mình, năng lực đó lớn đến cỡ nào cơ chứ.

Còn An Lan thì đang vênh váo, thích thú ngồi trong phòng quản lý của mình. Qua một đợt lo lắng không yên, cậu tự nhắc nhở chính mình sau này làm việc nhất định phải chú ý thật cẩn thận, không để mình bị người ta gài bẫy nữa.

Sau khi Cố Thần tỏ tình với An Lan, anh bắt đầu tiến hành lần lượt các chiến lược theo đuổi của mình. Gần như sáng nào cũng gọi một cuộc điện thoại nội bộ đến bảo An Lan lên báo cáo công việc, thật ra làm gì có nhiều công việc cần báo cáo đến vậy chứ? Phần lớn thời gian, An Lan luôn bất đắc dĩ buồn bực đứng trước bàn làm việc của Cố Thần không nói câu nào. Ngược lại Cố Thần lại là người bề bộn nhiều việc, anh một bên xử lý bưu phẩm, một bên tán chuyện với An Lan. Cố Thần cảm thấy người phương Đông khá kín đáo và hướng nội nên anh không thể hấp tấp, cứ tiếp xúc với nhau mỗi ngày, tán dóc mấy câu, chậm rãi xây dựng tình cảm.

Nhưng An Lan sắp bị anh đánh gục rồi. Cậu không rõ lắm, rốt cuộc Cố Thần đang muốn làm cái gì? Ngày nào cậu cũng phải đứng trong văn phòng anh chịu cực hình hết nửa tiếng. An Lan nghi ngờ Cố Thần đang muốn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân. Biết mình không thể làm căng với cấp trên, An Lan chỉ có thể nghĩ nát óc xem có nên làm với Cố Thần một lần hay không, có khi lúc đó anh sẽ mất hết hứng thú rồi bỏ qua cho cậu.

An Lan đưa mắt nhìn chiếc sô pha rộng lớn bên cạnh, rồi lại nhìn Cố Thần một tay chống cằm tập trung xem tài liệu. Cậu thầm gạt bỏ suy nghĩ này. Xảy ra quan hệ với cấp trên, quá nguy hiểm, làm không cẩn thận sẽ thân bại danh liệt. Cố Thần là con trai chủ tịch, gây ra chuyện quá lắm thì quay về Đức. Nhưng bản thân cậu lại không có đường lui, không chỉ mất việc mà danh tiếng cũng mất luôn. Không có lời!

An Lan khoanh tay, nghĩ lan man. Giới thiệu cho anh một cậu trai trẻ đẹp? Trong quán bar cũng chẳng ít. Nói không chừng Cố Thần chơi nghiện, anh sẽ quăng cậu ra sau đầu. Ý tưởng này cũng không tệ, nhưng hơi hèn hạ, quản lý cao cấp đi dẫn mối cho tổng giám đốc, bị đồn ra ngoài thật sự rất mất mặt.

An Lan là người thuộc trường phái thực tế, tiêu chuẩn đạo đức trong lòng cậu không quá cao, chỉ cần là chuyện có lợi cho mình, cũng không phạm pháp cậu sẽ làm! Có điều cố tình cậu lại là một tên sĩ diện hảo, đụng đến những việc xấu xa cậu cũng đành bó tay bó chân không làm.

Phía trước đột nhiên rực sáng, cơ thể được một tầng ánh sáng dịu nhẹ ấm áp bao phủ, An Lan ngẩng đầu, thấy Cố Thần nghiêng người mở cửa sổ, mỉm cười nhìn An Lan, nhẹ nhàng nói: “Mùa xuân đến rồi.”

An Lan lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn anh.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Cố Thần đẩy tài liệu trên bàn ra, đứng cạnh cửa sổ, hai tay chống trên bệ cửa ngắm nhìn hoa lá và bầu trời bên ngoài, thở dài nói: “Thời tiết hôm nay rất đẹp.”

Khoảng thời gian gần đây An Lan đang bận lu bu lo chuyện của mình, gần như quên luôn cả mùa màng, nghe Cố Thần nói, cậu cũng bước tới cửa sổ. Bọn họ đang đứng trên tầng hai mươi mấy, hoa đào và hoa lê bị thu nhỏ thành những đốm hồng hồng trắng trắng, chẳng có gì đẹp, nhưng ánh mắt mặt trời chiếu vào, thật sự rất thoải mái.

“Lúc nãy em nghĩ gì vậy?” Cố Thần hỏi cậu: “Vẻ mặt âm hiểm, cứ như đang nghĩ đến chuyện gì xấu ấy.”

An Lan xoa mặt, những ý tưởng đen tối vừa nãy của cậu, dù có lên men trong bụng cũng không thể nói với người khác. An Lan cười bí hiểm: “Nghĩ tới anh.”

Một câu không đầu chẳng đuôi, vừa cố tình lại vô tình. Vậy nên Cố Thần không dám tiếp tục tán bừa, anh im lặng một lát, khoát tay lên vai An Lan.

Cố Thần cao lớn, sức lực cũng nhiều, lực tay nặng như muốn đè gãy lưng An Lan. An Lan không thích bị anh đè, nhưng cũng không dám đẩy anh ra. Lúc này Cố Thần trông như một đàn anh, vừa hiền lành dịu dàng vừa nghiêm khắc.

Điện thoại trên bàn đột ngột reo lên, Cố Thần rụt tay lại, xoay người nhấc lấy điện thoại. Còn An Lan như được đại xá lướt đi mất để lại Cố Thần tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm theo bóng lưng mình.

Thầy tiếng Trung của Cố Thần từng kể cho anh nghe một câu chuyện, có một đôi nam nữ giàu có mới gặp nhau lần đầu đã nhất kiến chung tình*: “Lạ quá, trông rất quen mắt, như đã từng gặp ở đâu vậy.” Trước kia Cố Thần cảm thấy câu chuyện này rất nhảm nhí, mãi đến khi nhìn thấy An Lan anh mới tin đó là thật. Trước kia anh chưa từng gặp qua An Lan, nhưng lại cảm thấy mình biết cậu, cũng thương cậu.

*Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu

Cố Thần không có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm, có lẽ cũng có, nhưng anh không nhớ. Sau tại nạn xe ba năm trước, nửa đời trước của anh hoàn toàn trống rỗng. Anh hoàn toàn không biết mình đã từng trải qua những gì, nhưng trong tiềm thức, anh cho rằng bản thân đã từng bước qua những tháng ngày dài đằng đẵng, nhìn thấy rất nhiều sự sống và cái chết.

Gần đây Lý Khách bị những vấn đề rắc rối trong nhà làm cho sứt đầu mẻ trán, đúng lúc ở tỉnh khác có tổ chức một cuộc họp trao đổi kinh nghiệm, anh mượn dịp này định ra ngoài giải sầu vài ngày, hơn nữa anh cũng tự cho rằng chờ anh trở về đống việc vụn vặt trong nhà sẽ không cánh mà bay.

Trước khi xuất phát, anh ngồi ở phòng chờ sân bay gửi cho An Lan một tin nhắn: “Bây giờ anh phải sang tỉnh khác họp, một tuần sau sẽ về.”

Vài giây sau, An Lan gọi điện lại cho anh, vừa bắt máy lập tức hỏi: “Sao bây giờ anh mới nói cho em biết!”

Lý Khách gãi tai, tất nhiên anh có lý do của mình. Gần đây An Lan cứ ầm ĩ đòi chuyển nhà, Lý Khách biết một khi An Lan đi hai người sẽ khó có thể làm lành. Vậy nên anh mới dùng đến kế hoãn binh. Chờ An Lan hết giận, có lẽ cậu sẽ không ồn ào đòi chia tay nữa.

An Lan bình tĩnh lại, cậu đoán được ý đồ của Lý Khách, giận đến hận không thể thò tay vào điện thoại túm lấy Lý Khách đánh anh ta một trận.

“Em đã tìm được nhà mới rồi.” An Lan tức giận nói: “Mai em sẽ dọn đi, chìa khóa nằm dưới tấm đệm chân. Tôi không muốn gặp anh lần nào nữa, anh cứ chết ở ngoài luôn đi.”

Lý Khách cười khổ, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Phải rồi, cha mẹ anh nói sắp tới bọn họ muốn tới tìm anh, ừm, em giúp anh tiếp đãi bọn họ một chút.”

An Lan vừa nghe đã biết không phải chuyện gì hay ho, cậu cười lạnh: “Không phải bọn họ đã lên sẵn lịch, tháng nào cũng đến đánh anh đó chứ.”

“Ặc.” Lý Khách nghẹn lời, ấp úng nói: “Cha nói ông muốn đánh gãy tay chân anh, sau đó lấy dây thừng trói lại, về nhà kết hôn.”

“Nên bây giờ anh định bỏ trốn à?”

“Đi tránh nạn.” Lý Khách nói: “Còn Kiều Kiều, cậu ta là một tên lưu manh không có đầu óc, nếu cậu ta đến tìm anh, em cứ nói anh chết rồi.” Ngay lúc đó, sân bay vang lên âm thanh thông báo vào đăng kí, Lý Khách vội vàng nói: “Em yêu, phiền em nhé. Tạm biệt.” Dứt lời lập tức tắt máy. Anh hít sâu một hơi, nhìn bầu trời màu xanh ngoài cửa kính thủy tinh, tự động nuốt hết đống phiền toái vào bụng, đột nhiên có cảm giác trời xanh biển rộng mặc cho anh bay nhảy.

An Lan bị cuộc điện thoại này của Lý Khách chọc giận, bên kia lại cố tình tắt điện thoại, cậu không có chỗ trút, đành phải vươn tay bẻ gãy cây bút ký tên trên bàn, ném bào sọt rác.

Lý Khách con người này, thói lăng nhăng và khốn nạn đã ăn vào xương vào máu. Tuổi còn trẻ thì không biểu hiện ra bao nhiêu, nhưng tuổi càng lớn thì hành động của anh ta lại càng tùy tiện. An Lan thường hay trêu anh càng lớn càng giống một đứa trẻ. Lý Khách cười cười, xem nó thành một lời khen ngợi.

Tức giận xong, An Lan lại gọi cho chủ nhà, người ta nói nhà vẫn đang quét dọn, ba ngày sau mới có thể vào ở. Cậu nhìn lướt qua đồng hồ, ba giờ chiều, hầu hết người trong văn phòng ai cũng mệt mỏi bơ phờ. An Lan dứt khoát lái xe chạy thẳng về nhà, trước hết cậu phải thu dọn hành lý.

Đi đến cửa nhà, nhìn thấy cửa mở rộng, đệm cũng bị ném qua một bên. Cậu tưởng nhà có trộm nên đi chậm lại, lấy điện thoại trong túi ra định báo cảnh sát.

“Cậu con trai kia về rồi!” Một phụ nữ trung niên đeo kính đột nhiên ló đầu ra ngoài, lớn tiếng nói vọng vào trong.

An Lan chưa từng thấy trộm nào lại to gan như thế, song, cậu lại thấy người phụ nữ kia hơi quen mắt. Cậu bước vào, hai mắt mở to nhìn đống người đứng đầy trong nhà!

Chính giữa là hai người lớn tuổi, đó là cha mẹ Lý Khách, bên cạnh có ngồi có đứng, nhỏ tuổi và lớn tuổi các loại cả trai lẫn gái. An Lan nhớ cậu từng nhìn thấy họ trong hôn lễ, đó là bà con xa và anh em họ của Lý Khách…

Không hiểu tại sao, cậu lại tưởng tượng ra cảnh thẩm vấn trên công đường.

Vợ chồng nhà họ Lý là người có ăn có học, hiểu được đạo lý nói trước động tay chân sau. Cha Lý máy móc nói với An Lan: “Tiểu An, lại đây ngồi đi. Các chú các bác đến thăm mấy đứa, thấy mấy đứa không có nhà nên mới tự lấy chìa khóa dùng, cháu đừng để ý nha.”

Dù An Lan có để ý thì cậu cũng chỉ có thể lắc đầu, cố gắng cười nói: “Không sao đâu.” Cậu nhìn quanh, trong phòng chẳng còn chỗ nào để ngồi, chỗ có thể ngồi đã chật, chỗ không thể ngồi cũng chật nốt. Cậu đành phải đứng đó, nói: “Cháu đứng là được rồi.”

“Lý Khách không về cùng cháu à?” Cha Lý lạnh nhạt nói.

“Anh ấy đi công tác.” An Lan dựa theo tình hình thực tế mà trả lời.

“Đi công tác?” Một đám người kề tai nhau nói thầm, một người phụ nữ cười lạnh: “Không phải nó trốn chúng ta đó chứ?”

An Lan cảm thấy rất chói tai, cậu nhìn bọn họ khí thế bừng bừng, chắc là tới để tóm Lý Khách, tóm không được Lý Khách, bản thân cậu sẽ không tránh được bị vạ lây. An Lan âm thầm tìm cách bỏ chạy.

“Tôi nghe nói cậu làm ở một công ty lớn, còn là một quản lý.” Giọng mẹ Lý rất kỳ quái.

An Lan gượng gạo gật đầu.

“Chỗ cậu làm có biết cậu bị cái bệnh này không?”

An Lan lập tức nổi điên: “Bệnh gì!”

“Cậu và con tôi……” Mẹ Lý xấu hổ mở miệng, một trong mấy người bên cạnh bổ sung: “Biến thái.”

“Cậu không cha không mẹ, muốn làm thế nào cũng được. Nhưng con tôi là người trong gia đình đàng hoàng, cần thể diện.” Mẹ Lý nói.

“Cậu không sợ mất mặt thì đi mà dính lấy người khác, đừng có quấn lấy con tôi. Từ nhỏ con tôi đã là một đứa ngoan ngoãn. Nếu không quen biết với một người như cậu thì sao nó có thể làm ra những chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy!” Cha Lý lạnh nhạt bổ sung.

“Trông cũng giống một người đàng hoàng, vậy mà lại làm ra mấy chuyện hèn hạ như thế.”

Máu trong người An Lan đổ ngược lên não. Cậu tự nhận mình là một người ăn nói khéo léo, nhưng lúc này đến một câu cậu cũng không nói lại được. Cậu bước sang bên cạnh vài bước, cầm lấy bình hoa màu trắng trên bàn ném xuống, hung hăng hét: “Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, dường như mọi người đã bị cậu dọa. Lúc này, một người đàn ông trung niên vội vàng bước ra giảng hòa: “Hôm nay chúng ta đến để tìm Lý Khách, nói những chuyện này với cậu ta làm gì!”

“Lý Khách đâu? Nếu hôm nay nó không xuất hiện thì chúng tôi sẽ không đi đâu hết.”

An Lan hít sâu một hơi, máy móc lập lại một lần: “Đi công tác.”

Mẹ Lý xoay người sang nói với người phụ nữ bên cạnh: “Đi tới tủ quần áo lấy mấy cái chăn ra đây, hôm nay chúng ta tạm chấp nhận nằm trên sàn nhà một đêm vậy.”

“Hôm nay các người không thể ở lại đây.” An Lan khoanh tay, nhấn giọng nói: “Đây là nhà tôi.”

“Đây không phải căn nhà con tôi mua à?” Cha Lý hỏi lại.

An Lan nghẹn họng, đúng là căn nhà này do Lý Khách mua. Lúc đó hai người đã bàn xong hết, Lý Khách mua nhà, An Lan mua xe, thời gian đó hai người vẫn đang ngọt ngào hạnh phúc, hoàn toàn không tính toán đến tiền bạc, cũng không ngờ sẽ có một ngày này.

Đầu An Lan ong ong, cậu cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe, xoay người bỏ đi.

Lúc xuống lầu, An Lan gọi điện thoại cho Lý Khách, bên kia tắt máy, chắc vẫn đang ngồi trên máy bay.

Cậu ngơ ngác chạy trên đường, trên đường cái rộn ràng tiếng nói cười ríu rít, cậu bỗng cảm thấy mình thật cô đơn chẳng còn nơi nào để về.

An Lan lái xe đến vùng ngoại ô, đó là khu trường đại học, không khí sạch sẽ, phong cảnh tuyệt đẹp. Những tòa nhà cũ kĩ đứng sừng sững trước cửa trường học, hơn nửa người sống trong đó là sinh viên và nhân viên trong trường. Diệp Linh Phượng là nhân viên bán hàng của căn tin trường, bình thường bà vẫn sống ở đây.

An Lan ủ rũ gõ cửa, cửa được mở ra rất nhanh, Diệp Linh Phương đeo tạp dề, tay cầm dao và gà ngạc nhiên vui vẻ nhìn An Lan: “Bảo bảo, sao con lại tới đây?” Bà kéo cậu vào nhà: “Hôm nay đúng dịp mẹ làm món gà hầm hạt dẻ này.”

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi ngồi trên chiếc sô pha cũ kĩ, mặt mũi hiền lành, da mặt khô sần, là một người làm công lâu năm. Ông cầm chiếc điều khiển TV trong tay, xấu hổ nhìn An Lan.

An Lan hiểu ra trong nháy mắt, cậu nhìn về phía mẹ nhìn. Diệp Linh Phượng bối rối, con dao trong tay rơi xuống, bà vội càng nhặt lên, nói với ông: “À, lão Trương, ông về đi, đèn đã sửa xong rồi mà.”

“Ừ ừ.” Lão Trương liên tục đáp, ông chà tay, cầm lấy áo khoác vắt trên lưng ghế, muốn bước đi.

An Lan cười khì, cậu tiện tay đóng cửa lại, nói: “Chú Trương đừng đi.” Cậu kéo lão Trương lại, cười nói: “Chú đi rồi thì chẳng còn ai ăn đồ mẹ cháu làm nữa.”

Diệp Linh Phượng ngây người, nghĩ con trai mình đang nói móc. Bà biết An Lan rất ghét bà ra ngoài tìm đàn ông, trước kia vì chuyện này, cậu còn hét lớn: “Sau này con sẽ không gặp mẹ nữa. Vậy mà bây giờ cậu lại chủ động bắt chuyện với người đàn ông này.

Diệp Linh Phượng ngẩn người trong giây lát, bà cười gượng: “Hai người xem TV trước. Mẹ vào bếp nấu cơm.”

An Lan trò chuyện với lão Trương một lát, tìm hiểu thật kĩ con người và cách sống của ông, biết ông là một giáo viên nhà nước, là một người rất thành thật An Lan mới yên tâm. Cậu bận chuyện công việc, không có thời gian ở cạnh Diệp Linh Phượng, nên cậu rất mong Diệp Linh Phượng có thể tìm được một người hợp lòng hợp ý để sống cùng. Mà, lão Trương nghe Diệp Linh Phương kể đứa con này của bà rất bản lĩnh, hơn nữa tính cách còn kiêu ngạo thất thường, cực kì hư, vậy nên ông ngồi nói chuyện với An Lan mà cứ nơm nớp sợ người ta trở mặt, đá văng ông ra đường.

Đến khi chẳng còn lời nào để nói, An Lan đứng dậy bước vào bếp, cười hì hì đẩy Diệp Linh Phượng một cái: “Mẹ, bản lĩnh vẫn còn nha.”

Diệp Linh Phượng quan sát vẻ mặt An Lan thật kỹ, trông không giống đang bực bội mà rất thật lòng. Diệp Linh Phượng thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ sợ con không vui nên không dám nói với con.”

“Sao con lại không vui?” An Lan hỏi lại, cậu nghĩ nghĩ rồi cười: “Con không còn nhỏ nữa rồi.”

Diệp Linh Phượng cúi đầu không nói. Thời còn trẻ bà rất ham chơi, vừa buông thả vừa tùy tiện, chẳng chăm sóc được gì cho An Lan, thậm chí bà còn hẹn hò với một người xém chút đánh chết cậu. Bây giờ lớn tuổi, bà trở hiền lành và chất phác hơn nhiều. Những khi nhớ về những chuyện cũ, bà lại muốn tốt với An Lan hơn. An Lan thích chăm sóc bà, bà cứ để mặc cho cậu chăm sóc. Người An Lan yêu ghét bà, bà lập tức dọn đi, tránh khỏi tầm mắt hai người. Nếu An Lan không thích bà làm bạn với người khác giới, vậy thì bà cũng không có gì để nói, chỉ có thể cắt đứt.

Ba người vui vẻ ăn cơm tối, Diệp Linh Phượng đi rửa chén, An Lan nhàm chán chẳng có gì làm nên đi dạo một vòng. Trong phòng dành cho khách có rất nhiều vật dụng linh tinh, trên giường lớn có hai cái gối đầu, trên giá áo bên cạnh mắc quần áo của đàn ông.

An Lan định ở tạm nhà Diệp Linh Phượng vài ngày, nhưng bây giờ xem ra không ổn, cậu chỉ có thể ở khách sạn. Chào tạm biệt Diệp Linh Phượng xong, một mình cậu lái xe, mướn một phòng ở một khách sạn gần công ty. An Lan thầm thở dài vì những chuyện rắc rối gần đây, xém tí bị công ty đuổi việc, hai lần bị người nhà Lý Khách đá ra đường. Chỉ là trước khi ngủ Lý Khách lại gọi điện thoại đến, giọng anh rất nhẹ: “Sao anh mới lên máy bay em đã gọi rồi? Nhớ anh à?”

An Lan âm thầm hừ lạnh, nhưng vẫn dịu giọng nói: “Nhớ anh.”

Cả người Lý Khách ngứa ngáy, hận không thể đáp máy bay quay về, anh ta cười ngả ngớn: “Nhớ anh thế nào?”

“Khi nào anh về?” An Lan không thể không chuyển đề tài.

“Định đi bảy ngày, nếu bảo bối gấp, anh sẽ về sớm.” Lý Khách cười hì hì nói.

“Vậy anh phải nhanh lên đó.” An Lan nói, mặt không chút cảm xúc.

~Hết chương 26~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.