Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 30: Chương 30




=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

Vài ngày sau, cuối cùng chủ thuê cũng báo với An Lan rằng nhà có thể vào ở. An Lan như được giải phóng, ngay hôm đó lập tức chạy xe về nhà định dọn hành lý.

Lý Khách đang đọc sách trong phòng, anh ta nghe thấy tiếng động trong phòng khách, tưởng Kiều Kiều đến nên bỏ sách bước ra. Nhìn thấy An Lan ngồi trên sô pha xếp quần áo.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều rất bình tĩnh. Trời cao biển rộng, dù có chia tay, ngày tháng vẫn trôi qua.

An Lan dọn quần áo, xếp lại sách, nhét hết vào va li. Hắn nhìn vào máy giặt trong nhà vệ sinh, có một cái áo sơ mi tay dài đủ màu mà chỉ có sinh viên đại học mới mặc.

Lý Khách đứng ở cửa phòng sách, đờ đẫn nhìn An Lan bận rộn, cuối cùng anh ta đứng mệt nên ngồi xuống ghế. Dọn xong hết, Lý Khách phụ xách hành lý, đưa An Lan xuống lầu. An Lan nhận lấy va li, đến một tiếng cám ơn hay tạm biệt cũng không nói, cất va li vào cốp sau, lái xe chạy đi.

An Lan sắp xếp nhà mới xong xuôi, cảm giác như cuộc sống của mình vừa bước sang một trang mới, hắn bỗng nối hứng muốn học thạc sĩ quản trị doanh nghiệp nên hào hào hứng hứng đi mua sách, nhìn thấy đống mục lục thật dài, hắn lặng lẽ rút quân, cảm thấy đi học còn chẳng bằng đi đầu tư chút đỉnh, kiếm chút kinh nghiệm thực tế.

Đêm đến An Lan xuống nhà vào tiệm lẩu ăn tối, cực kì ngạc nhiên, cảm thấy hôm nào đó hắn từ chức, mở một nhà hàng lẩu cũng không tệ.

Từ chức, hắn chỉ muốn nghĩ vậy thôi. Công ty ZL là thế giới của hắn, là chiến trường của hắn, hắn không thể tưởng tượng nổi sau khi từ chức mình sẽ biến thành bộ dạng gì nữa. Nhưng Cố Thần cứ cố tình bám lấy hắn không buông.

An Lan bắt đầu lôi những ý tưởng lúc trước ra, nghĩ xem mình nên làm với Cố Thần một lần, hay giới thiệu cho anh một người rất tốt để dời đi sự chú ý.

Thứ sáu sau khi tan làm, các đồng nghiệp ầm ĩ đòi ra ra uống rượu thư giãn. An Lan đợi trong phòng làm việc không đi đâu, vì hắn có cảm giác, lát nữa Cố Thần sẽ đến hẹn hắn. Không ngoài dự đoán. Sau khi phần lớn nhân viên rời đi, Cố Thần gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn đi xem phim.

An Lan cầm điện thoại, hơi buồn cười, đã nhiều năm rồi hắn chưa đến rạp chiếu phim, hơn nữa cá nhân hắn chẳng có tí hứng thú gì với điện ảnh. Tuy không thích, nhưng hắn lại không muốn gạt đi ý tốt của Cố Thần. Dù sao Cố Thần mời hắn đi xem phim cũng chẳng vì phim ảnh.

Hắn mong Cố Thần có thể chủ động một chút, lưu manh một chút, thẳng thắng dứt khoát đi cho xong đoạn tình cảm này, sau đó vui vui vẻ vẻ mặc quần áo chia tay. Vậy thì An Lan không cần phải lo lắng đề phòng mỗi ngày, nhìn thấy Cố Thần như trẻ con nhìn thấy nha sĩ.

Có điều Cố Thần làm việc đâu ra đó, làm đâu chắc đấy, từng bước để lại dấu chân, chứng tỏ mình sẽ mãi mãi dành tình yêu cho An Lan, nhưng điều đó lại càng làm An Lan phản cảm.

Hai người mua một đống đồ ăn vặt vào rạp chiếu, máy lạnh trong rạp mở rất lớn, đành phải ăn không ngừng không nghỉ để chống lạnh. Bộ phim nhàm chán tới cực điểm, An Lan cảm thấy liếc mắt nhìn nó nhiều một giây là đang giết đi tâm hồn và đôi mắt của bản thân. Còn Cố Thần, tất nhiên anh cũng không ngồi yên xem phim, ánh mắt không hề nhìn vào màn hình, mà nhìn An Lan.

An Lan biến rạp chiếu thành nhà hàng, trái một miếng gà chiên, phải một ngụm nước ngọt, nghiến răng nghiến lợi ăn, như đang chịu ngược đãi. Hắn ăn xong hết mọi thứ mua được, lau miệng lau tay, dán miệng đến gần tai Cố Thần: “Chúng ta đi được chưa?”

“Không xem à?” Cố Thần hơi bất ngờ, hình như An Lan tới đây chỉ để ăn.

“Không xem.” An Lan lắc đầu, hoài nghi Cố Thần dẫn hắn đi xem phim để trừng phạt.

Trong rạp chiếu khá mát mẻ, bên ngoài lại nóng như lồng hấp. Hơi nóng trên đất chậm rãi bốc lên, chui vào giầy chạm đến chân. Đi không tới mười phút cả mặt và cổ đã toàn là mồ hôi.

Cố Thần không lấy xe, anh muốn học cách yêu đương của đám người trẻ tuổi, tản bộ dưới ánh trăng với An Lan. Còn An Lan nóng muốn le lưỡi, càng chắc chắn rằng Cố Thần đang muốn trừng phạt cậu.

Đi ngang qua một quán bán thức uống lạnh, Cố Thần mua một hộp kem, một chai nước. An Lan nhận lấy kem, cầm một tờ giấy quảng cáo trong tiệm, gấp lại thành cây quạt, vậy mà vẫn còn nóng, hắn cởi luôn khuy áo sơ mi trắng, tháo đến ngực. Quạt giấy sột soạt phẩy qua phẩy lại. Áo sơ mi trắng phập phồng, lộ ra phần ngực trắng nõn và……

Mặt Cố Thần không chút thay đổi mở nắp chai, uống nước. Tim anh lại đập vang như trống trận.

Tiểu yêu tinh, cục nợ nhỏ. Cố Thần ngứa ngáy, tim đập loạn, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh thờ ơ, nhìn không chớp mắt.

An Lan phát hiện Cố Thần không thèm quan tâm tới mình, còn tưởng hắn lại làm mích lòng anh chỗ nào đó. Nghiêm túc kiểm điểm mình một lát, hắn mở miệng nói: “Bộ phim hôm nay dở quá, nhà tôi có một cái máy chiếu, lần sau có thể xem phim ở nhà.”

“Ừm.” Cố Thần rất nghiêm túc.

“Cố tổng, anh không ăn kem hả?” An Lan cười nhìn anh, đầu lưỡi liếm môi một cái, sô cô la nâu và kem vani dính trên hai má trắng như tuyết, ánh mắt dịu dàng và ngọt ngào.

Cố Thần là một người rất hiểu phong tình, cúi đầu liếc mắt nhìn An Lan, nói khẽ, như thể anh sợ có người thứ ba trên đời này nghe thấy: “Nếu em đút tôi…….”

An Lan lấy muỗng múc một miếng sô cô la, còn chưa đưa tới miệng Cố Thần đã bị anh ôm eo.

Cố Thần nghiêm túc nhìn hắn, một tay ôm lấy eo hắn, tay khác đỡ lấy đầu hắn, ngắm không đủ, sờ cũng không đủ, như trúng phải ma chú. Cố Thần cúi đầu, yêu thương hôn lên môi hắn.

Đôi môi lạnh lẽo nhưng thơm ngát, chiếc lưỡi đè xuống hòa tan nửa phần kem còn sót lại, khoang miệng lạnh như băng, hòa lẫn vị kem vani.

Tay An Lan đặt lên cánh tay Cố Thần, đẩy hay không đẩy, đẩy xong thì thế nào. Hắn tập hợp ngôn ngữ để đối phó với nụ hôn nhiệt tình của anh, đáy lòng vẫn là một tảng đá, chẳng chút gợn sóng.

Cố Thần hôn rất chậm và dịu dàng, có vẻ anh không định dừng lại. Còn An Lan nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không nhịn nỗi nữa, đưa tay đẩy anh ra.

Quả nhiên hắn vẫn không thể miễn cưỡng được. An Lan dùng tay áo lau miệng. Cố Thần nhích tới từng bước, An Lan lùi về sau từng bước, nhẹ nhàng cảnh cáo: “Đủ rồi.”

Cố Thần rất bất đắc dĩ, đành phải đứng im đó, nghĩ nghĩ, anh dịu dàng nói: “An Lan, thật ra anh không đáng ghét đến vậy đâu, anh khác Thần Dạ, anh sẽ chăm sóc em cả đời.”

An Lan lắc đầu: “Tôi không cần người khác chăm sóc. Anh đừng quấn lấy tôi nữa.”

An Lan nói rất tuyệt tình, chẳng để lại đường lui nào. Nhiệt tình của Cố Thần bị dập tắt, anh cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.