=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Một buổi chiều đầu thu, sau khi tan làm về nhà, Cố Thần lấy một chai nước có ga trong tủ lạnh ra uống một hơi hết nửa chai. Tuy đã vào thu nhưng thời tiết vẫn còn oi bức, chỉ đi từ nhà xe vào nhà thôi mà cũng đổ mồ hôi. Anh cầm lấy bình tưới ra ban công tưới nước cho hoa rồi định ra ngoài dắt dê đi dạo nhưng vì trời quá nóng nên đành phải từ bỏ.
Trong bếp có tiếng leng keng, An Lan đang ở trong đó nấu cơm. Lúc trước hắn cứ than vãn vị của các món ăn quá nhàm chán, không ngon bằng món mình làm. Nhà hàng chỉ có bao nhiêu đó đầu bếp quanh đi quẩn lại, mùi vị món ăn cứ lặp đi lặp lại nên Cố Thần mua một bộ đồ dùng trong bếp cho An Lan không gian thể hiện tài năng nấu nướng của mình.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, An Lan đã bưng ra một tô canh tôm và cả bàn rau dưa. Tạm thời không nói đến mùi vị nhưng lượng thức ăn thì quá nhiều, chất đống trên bàn như núi nhỏ. Hai người ngồi xuống, vùi đầu vào bắt chước Ngu Công* đào, cuối cùng cũng đào được nửa ngọn núi. Số còn lại không ăn nổi nữa, An Lan vui vẻ bưng xuống lầu cho dê con.
Cố Thần đang dọn bàn ăn thì cửa sổ chợt lay động, anh ngẩng đầu lên thấy rèm cửa bay bay nhưng trời lại không có gió. Anh thả chén đĩa trong tay xuống, trầm giọng hỏi: “Là cậu đúng không An Kỳ?”
Bóng dáng một cô gái xinh đẹp dần hiện ra bên cửa sổ, cô chậm rãi bước ra, mái tóc gợn sóng lắc lư theo từng chuyển động.
Bên cửa sổ dần hiện ra bóng hình một cô gái xinh đẹp. Cô chậm rãi bước ra, mái tóc gợn sóng lắc lư theo từng chuyển động.
“Lâu rồi tôi không gặp anh, sao anh không nhớ tôi gì hết vậy?” Mái tóc che khuất nửa khuôn mặt An Kỳ, cô khẽ hỏi.
Cố Thần nở nụ cười: “Sao cô biết tôi không nhớ.” Không đợi cô ấy kịp mở miệng, anh bổ sung: “Cô không cần đoán, đúng là tôi không nhớ thật.”
Sắc mặt An Kỳ vẫn không đổi, cô thả người xuống sô pha, khoác hai tay lên thành ghế nghiêng đầu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Cố Thần: “Anh giống anh ấy thật đấy, giống cả chuyện không thích tôi.”
Cố Thần nhìn cô thông cảm rồi bưng đĩa vào bếp.
An Kỳ không đến đây vì Cố Thần nên anh không để ý đến mình cô cũng không quan tâm lắm.
An Lan cho dê ăn rồi xách cái tô không lên lầu. Sau khi đẩy cửa ra, vừa liếc mắt hắn đã thấy An Kỳ ngồi trên sô pha. Tô trong tay rơi xuống, hắn nhào tới gần như đè lên người An Kỳ, hai tay giữ chặt lấy tay cô như muốn tóm chặt lấy con chim gian xảo.
An Kỳ hét lên, Cố Thần cũng chạy ra, thấy hình ảnh trước mắt, anh nhíu mày trách: “An Lan, em làm gì vậy?”
An Lan lơ anh nắm chặt lấy An Kỳ như sợ một giây sau cô sẽ biến mất. Hắn nghiêm túc cảnh cáo: “Hôm nay cô không được đi đâu cả.”
An Kỳ mỉm cười như thể cô biết chuyện này sẽ xảy ra, thoải mái nói: “Tôi không đi đâu, anh cầm tay tôi thế này thì đi thế nào được chứ.”
“Không được ẩn thân luôn.” An Lan hung hăng nói: “Nếu không tôi sẽ lột hết quần áo trên người cô.
An Kỳ quay đi, cười như không cười nói: “Tùy anh.”
Trong đầu An Lan có những thắc mắc và hoang mang mà chỉ mình An Kỳ mới có thể cho hắn đáp án. An Kỳ cũng đến đây để trả lời những thắc mắc đó, dù sao những phản ứng dây chuyền sau khi cô nói ra không phải là chuyện cô phải lo.
An Kỳ cười ngả ngớn, trêu ghẹo: “Lần trước lúc gặp tôi ở châu Úc sao không thấy anh hỏi về anh ấy, bây giờ lại hung dữ tra hỏi về người ta.” Mắt phượng liếc nhìn Cố Thần, làm nũng: “Anh Cố nên tránh đi một lát. Tôi sắp kể chuyện về tình địch của anh đấy.
An Lan cũng nhìn anh, tuy không nói gì nhưng thực tế hắn cũng không mong anh nghe thấy.
Cố Thần ngồi trên sô pha, lịch sự nói: “Đây là nhà tôi, không lý nào lại bắt tôi phải tránh đi. Nếu hai người không muốn cho tôi nghe thì có thể ra hành lang nói chuyện.” Anh vỗ mạnh lên vai An Lan, rộng rãi nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ăn loại giấm chua từ năm nảo năm nào này đâu, tôi chỉ muốn nghe xem rốt cuộc người đó là thần thánh phương nào thôi.”
An Lan bị anh vỗ suýt tắt thở. Hắn gượng gạo ngồi thẳng người, dựa lưng vào ghế tránh cho Cố Thần lại vỗ thêm mấy cái nữa.
“Ừm.” An Kỳ đảo mắt suy ngẫm rồi mở miệng: “Vậy chúng ta sẽ bắt đầu nói từ lúc An Lan được sinh ra……”
An Lan cầm trái cây trên bàn ném An Kỳ, mắng: “An Kỳ!”
“Được rồi được rồi.” Thấy sắc mặt hai người kia ông được tốt, cô thôi không đùa giỡn nữa, bắt đầu nói: “Anh muốn biết Thần Dạ thế nào thì tôi sẽ nói cho anh biết. Anh ấy sống rất tốt, à không đúng, thần chết không có sinh mạng và chỉ có thể nói là anh ấy vẫn tồn tại rất tốt với thân phận thần chết. Anh ấy vẫn là một người rất vĩ đại, năm ngoái còn được học viện Tử Thần chọn là người hướng dẫn quyến rũ nhất.”
An Lan rầu rĩ nhìn sàn nhà. Hắn nhớ Thần Dạ mà mình thấy vào hôm đó, đúng là anh ấy sống rất tốt. Vẫn lạnh lùng, cao ngạo và liếc nhìn vạn vật bằng nửa con mắt như lần đầu tiên gặp nhau.
“Anh ấy đi mà không nói một lời. Bao nhiêu năm trôi qua vẫn không về liếc nhìn tôi lấy một lần, tôi còn tưởng là anh ấy đã chết rồi.” An Lan cười khổ.
“Thần chết là người kết thúc tất cả, đã là tử thần thì không có sống và chết.” An Kỳ lặng lẽ liếc nhìn Cố Thần, tiếp tục nói: “Nhưng Thần Dạ rất đau khổ. Anh ấy không thể ở cùng anh vì làm vậy sẽ hại anh nhưng lại không nỡ để anh cô đơn một mình ở thế giới này. Sau đó thầy đã tìm cách gỡ bỏ ký ức của Thần Dạ và anh ấy lại trở về làm một thần chết không chút tình người của quá khứ.”
An Lan khó tin nhìn An Kỳ. Thế giới của thần chết là một nơi mà người thường không cách nào hiểu nổi. An Lan im lặng một lát rồi cười rộ lên: “Nghe rất giống một câu chuyện buồn nhỉ.”
Nhưng hắn không giữ nụ cười đó được quá lâu, nghĩ đến Thần Dạ cũng từng đau khổ vì phải rời bỏ mình, lòng hắn nặng trĩu.
“Mấy hôm trước tôi có thấy anh ấy.” An Lan khẽ nói: “Đúng là anh ấy đã không còn chút tình cảm gì với tôi.” Hắn cười thản nhiên: “Vậy cũng tốt. Thấy anh ấy sống tốt thì lòng tôi sẽ không còn vướng bận gì nữa.”
“Nói hết chưa!” Cuối cùng Cố Thần cũng không nhịn được nữa: “Hơn nửa đêm không lo ngủ mà đi nghe ba cái chuyện linh ta linh tinh. An Lan, em đừng có ở đây ngốc nữa, mau về phòng ngủ đi. Còn An Kỳ, cô muốn ở lại thì qua phòng khách mà ngủ, không muốn ở lại tôi cũng không giữ.”
An Kỳ chớp chớp đôi mắt xanh lộ ra nụ cười quái dị: “Nhưng câu chuyện của tôi còn chưa bắt đầu mà. Nãy giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.”
An Lan và Cố Thần kinh ngạc.
An Kỳ đắc ý ngả người ra quấn tóc vào ngón tay đoạn chỉ về phía Cố Thần: “Hôm nay tôi đến để nói về chuyện của anh.”
Cố Thần chẳng hiểu mô tê gì: “Tôi? Tôi thì có chuyện gì để nói.” Anh cười: “Chẳng lẽ cô muốn nói đến chuyện trước khi tôi mất trí nhớ à? Tùy cô, dù sao tôi cũng không nhớ.”
“Anh Cố à, anh có nhớ lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi là lúc nào không?”
“Trong phòng phẫu thuật của bệnh viện.” Cố Thần nói. Đó là lúc trí nhớ của anh biến mất.
“Tôi là thần chết.” An Kỳ cười quyến rũ: “Nếu một người bình thường nhìn thấy thần chết, một là người đó được thần chết yêu còn hai là người đó đã chết.”
Cố Thần im lặng, thoáng cảm giác mình đang chui vào bẫy. Mãi một lúc sau anh mới nói: “Lúc đó tôi xảy ra tai nạn xe cộ nên bị thương rất nặng, tình trạng nguy kịch cũng có thể thấy.”
An Kỳ dựng thẳng ngón tay, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Không đúng. Lúc đó xương sọ của anh dập nát, động mạch bị vỡ khiến máu chảy lênh láng, đại não đã ngừng hoạt động. Vậy nên trên thực tế anh Cố là một người đã chết.”
Cố Thần còn chưa kịp phản ứng An Lan đã to tiếng hỏi An Kỳ: “Cuối cùng cô muốn nói cái gì? Đừng có thừa nước đục thả câu!”
“Được rồi.” An Kỳ vẫn không bị ảnh hưởng, chậm rãi nói: “Tôi là người đã cứu anh ấy. Vì anh ấy quá giống Thần Dạ, tôi không muốn để anh ấy chết như thế. Hơn nữa……” An Kỳ nở nụ cười quỷ dị: “Tôi còn cấy vào đầu anh ấy một đoạn kí ức nhỏ làm quà tặng.”
“Kí ức gì?” An Lan bình tĩnh hỏi.
“Chính là tình yêu Thần Dạ dành cho anh.” An Kỳ nhìn An Lan, không nhanh không chậm nói.
“Không thể nào, không thể có chuyện này được, sau khi tỉnh dậy tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.” Giọng Cố Thần hơi hoảng.
“Kí ức ấy mà, nếu anh có thể cảm nhận được thì đó đã không còn là kí ức.” Giọng An Kỳ rất dịu dàng: “Đúng rồi anh Cố này, chuyện anh mất trí nhất không liên quan gì đến tôi, vì não anh đã chết quá lâu nên khó tránh khỏi chút thương tổn.”
“Cô đi được rồi đấy.” An Lan bỗng lên tiếng.
An Kỳ đứng lên, dửng dưng lùi lại vài bước: “Mặc dù đây chỉ là một trò đùa dai của tôi nhưng có vẻ hai người cũng không tệ, không cần cảm ơn tôi đâu. Sau này tôi sẽ không xuất hiện nữa, chúc hai người có thể đạt được những gì mình muốn.” An Kỳ còn chưa nói hết lời cơ thể cô đã lơ lửng trong không khí, dần dần biến mất.
Rèm cửa bay phấp phới, hai người trong phòng vẫn không nhúc nhích. Nếu có ai nhìn thấy cảnh này chắc chắn họ sẽ tưởng mình vừa nhấn nhầm nút dừng của một thước phim nào đó.
Một lát sau, An Lan hít một ngụm khí lạnh, khàn giọng nói: “Cố tổng, xin lỗi anh.” Hắn chống hai tay xuống gối, gượng gạo đứng lên. Cố gắng nói thêm một câu khi cõi lòng đã tan nát: “Xin lỗi anh.”
An Lan vào phòng ngủ vơ đại một cái túi to lớn bỏ áo ngủ, quần lót vớ vào rồi nhét hết vào va li. Cả chiếc áo sơ mi chưa khô phơi trong nhà tắm cũng quăng vào nốt. Trên bồn rửa mặt vẫn còn ly đánh răng, nước súc miệng, nước hoa, giấy in hình phim hoạt họa của mình, An Lan cứ gói hết lại. Va li đựng không đủ thì lấy túi rác đựng. Hắn nhớ vài ngày trước mình vừa mới mang chúng tới đây. Lúc đó Cố Thần còn nghiêm túc nói rằng sau này đây chính là nhà của chúng ta, còn bảo An Lan trả lại căn phòng mới thuê. An Lan lấy lí do chủ nhà đi xa nên không trả được.
Cũng may là hắn chưa trả, không thì tối nay phải ở khách sạn rồi. Hắn thấy năm nay mình quá xui, cứ giậm chân ở cái cảnh bị đuổi ra khỏi nhà mãi.
Trước khi đi hắn nhìn qua Cố Thần, anh vẫn đứng tư thế cũ, như đang chìm vào giấc mơ dài vô tận. An Lan chần chừ, mở miệng nói: “Cố tổng, em đi đây.”
An Lan đứng đó đợi một lát, gió ngoài hiên thổi ào ạt và Cố Thần vẫn không đáp. Hắn bị gió thổi lạnh run rẩy, thất vọng đóng cửa xoay người bỏ đi.
~Hết chương 13~