=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Một cơn mưa thu qua đi, có thể thấy thời tiết đã trở lạnh. Từng phiến lá lớn bị thổi vào khung cửa sổ tạo nên tiếng lạch cạch. Kiều Kiều dậy khỏi giường, thấy trời vẫn còn sớm, cậu lần mò áo khoác mặc vào rồi cầm tiền trên bàn mơ mơ màng màng xuống lầu mua đồ ăn sáng. Hôm nay cậu rất chịu khó, hầu hết các cửa hàng vẫn chưa mở cửa. Kiều Kiều đến một quán quen giơ tay gõ cửa, nhân viên của Lăng thị bảo sẽ ra ngay.
“Ây da, sao hôm nay cậu đến sớm vậy?” Mặt nhân viên dính đầy bột mì, thò đầu ra nhìn cậu: “Bánh bao vẫn chưa chín đâu!”
“Ồ.” Kiều Kiều nghĩ nghĩ: “Vậy tôi mua cháo với bánh trứng.”
Nhân viên quán gói mấy hộp cơm lại đưa cho cậu. Kiều Kiều xách chiếc túi to bước về trong trời gió thu cuốn những chiếc lá rơi khẽ. Về đến nhà, cậu cởi áo khoác, đổ cháo ra chén, cắt bánh trứng thành hình quạt 60 độ, bày ra chiếc đĩa trắng. Cậu ngồi đó ngắm nghía một lát, cầm đũa bắt đầu ăn. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, bác sĩ Hoàng theo sau Lý Khách, đầu tóc hai người rối bời nhưng quần áo vẫn ngay ngắn. Mắt họ mơ màng vì buồn ngủ, lê bước đến nhà vệ sinh rửa mặt như hai hồn ma.
Bác sĩ Hoàng cầm khăn lau mặt, dáng người cao lớn đứng ở cửa nhà vệ sinh, giọng khàn khàn nói: “Không có bàn chải đánh răng của tôi.”
Kiều Kiều lạnh lùng liếc sang, nghĩ: Đánh rắm nhiều quá.
Vậy mà Lý Khách lại chộp lấy áo khoác chạy ra ngoài không cần ai sai. Chẳng mấy chốc lại cầm một cái bàn chải đánh răng mới tinh vọt về quăng vào tay bác sĩ Hoàng, dịu dàng nói: “Đánh răng đi.”
Ba người ngồi trên bàn cơm, Lý Khách lấy bơ và một giỏ mơ trong bếp ra đặt vào giữa. Anh làm như vậy là có mục đích, Kiều Kiều chỉ mua bữa sáng dành cho hai người, Lý Khách đành phải lấy mấy thứ này ra ăn cho đỡ đói. Anh cầm một quả mơ đưa tới trước mặt bác sĩ Hoàng: “Tiểu Sinh, nếm thử đi, ngọt lắm.”
Kiều Kiều ăn một muỗng cháo nóng, hơi thắc mắc, nuốt xong cậu mới hỏi: “Tiểu Sinh?”
Lý Khách không trả lời, bác sĩ Hoàng lại mở miệng trước, ánh mắt gã nhìn Kiều Kiều bình tĩnh và xa xăm: “Tên tôi là Hoàng Sinh.”
“À.” Kiều Kiều cười cười nói với Lý Khách: “Anh ta bao nhiêu tuổi rồi, đừng gọi là tiểu Sinh, em thấy nên gọi là lão già sẽ hợp hơn.”
Lý Khách nhíu mày định dạy dỗ cậu nhưng đáng tiếc trong tay anh là bữa sáng do Kiều Kiều mua. Người ta có câu ăn của người ta miệng mềm, anh phải tạm nuốt cơn tức này xuống.
Hoàng Sinh lại cười khá thoải mái, không thấy gã giận gì.
Cơm nước xong, ngoài trời gió thu đang thổi, Lý Khách đề nghị: “Chúng ta ra công viên ngắm hoa cúc đi.”
Những lời này không nói rõ khách mời là ai nên Kiều Kiều sung sướng lên tiếng: “Được.”
Bác sĩ hoàng cũng gật đầu: “Cũng được.”
Sau đó vì trong lòng ba người đều có âm mưu quỷ kế riêng nên không khí bỗng chốc trở nên lúng túng và yên tĩnh. Lý Khách hít sâu: “Tôi xuống lầu lấy xe, hai người mau đổi giày đi.”
Sau khi Lý Khách đi mất, Kiều Kiều ra ban công lấy giày. Cậu mặc chiếc áo sơ mi mỏng manh, gió thu thổi làm chiếc áo siết lại, ôm lấy cơ thể nhỏ bé. Tay chân cậu lạnh đến tê cứng, hai tay vội vàng vơ lấy giày định vọt vào nhà, ngẩng đầu lên lại trông thấy Hoàng Sinh đứng chặn cửa nhìn mình. Hoàng sinh tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo tiêu điều, âm u không thấy ánh mặt trời, nhất là đôi mắt tối đen u buồn như cất giấu một câu chuyện cổ từ ngàn xưa của gã.
Kiều Kiều ghét gã nhưng lại hơi sợ gã, cậu trợn mắt nhìn, cuối cùng Hoàng Sinh cũng chịu tránh đường. Nhìn Kiều Kiều bỏ đi, ánh mắt gã vẫn lượn lờ quanh người cậu.
Kiều Kiều ngồi xổm trước cửa mang giày, Hoàng Sinh chần chừ một lát rồi ngồi xuống cạnh cậu, vừa bắt đầu đổi giày vừa buồn chán mở miệng hỏi: “Cậu tên gì?”
Kiều Kiều cầm bàn chải nhỏ chà giày không buồn để ý đến gã.
“Lý Khách gọi cậu là Kiều Kiều, cái tên này rất thú vị.”
Bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, Kiều Kiều ném bàn chải đi tung cửa chạy ra ngoài.
Người đến công viên chơi rất ít nhưng vẫn có vài người trẻ tuổi đến đây thả diều. Một cơn gió lạnh đánh úp tới sau khi bọn họ xuống xe, ba người bất giác hít một ngụm khí lạnh. Lý Khách và Kiều Kiều thích đẹp nên chỉ mặc mỗi bộ đồ kiểu tây thoải mái, gió thổi một cái là như hai con khổng tước đứng run lẩy bẩy. Hoàng Sinh thì đỡ hơn nhiều vì gã có khoác một chiếc áo len nhưng gã chẳng có tí tự giác thương hương tiếc ngọc gì, cứ để mặc cho hai con khổng tước đông lạnh mặt trắng bệch quyết không chịu cho mượn áo.
Hoa cúc trong công viên nở rất đẹp, càng đẹp hơn chính là những cánh hoa rơi xuống trải cả con đường thành sắc vàng. Tay Kiều Kiều đè hàng rào, tay kia với vào bụi hoa: “Em muốn hái đóa hoa to nhất.”
Tay còn chưa với tới đã bị quản lý công viên cản lại. Thấy Kiều Kiều bĩu môi có vẻ rất mất hứng, Hoàng Sinh lấy điện thoại ra nói với cậu: “Cậu lại đứng cạnh bụi hoa, tôi chụp cho cậu tấm hình.”
Kiều Kiều nhíu mày nghĩ sao con người gã lại quê mùa đến thế.
Cậu ngó nghiêng định bụng tìm Lý Khách. Anh đã đi đến quảng trường trống trải cách xa bụi hoa, ở đó có rất nhiều người đang thả diều.
“Lý Khách.” Kiều Kiều gọi anh định chạy qua, cậu tưởng Lý Khách muốn thả điều nhưng anh lại xoay người hất tay bảo cậu đừng qua. Mặc dù hơi khó hiểu nhưng Kiều Kiều vẫn nghe lời anh đứng yên tại chỗ. Cậu ngồi xổm xuống đất nhặt từng cánh hoa còn tươi tắn và sạch sẽ lên, thầm nghĩ mình phải mang chúng về sấy khô rồi lấy keo đính lại thành một bông hoàn chỉnh. Đảo mắt sang bên cạnh, Hoàng Sinh đang đứng bên phải sau lưng cậu, bình tĩnh nhìn cậu chằm chằm. Kiều Kiều phiền chán âm thầm đánh giá gã: Cứ như ruồi bọ!
Lý Khách chậm rãi đi đến giữa quảng trường vì anh thoáng trông thấy một bóng người quen thuộc nhưng không dám gọi to. Mãi đến khi tới gần anh mới chần chừ lên tiếng: “An Lan.”
Người đang chơi diều giữ dây lại, hắn quay đầu nhìn anh rồi lặng lẽ quay đi ngẩng đầu nhìn lên trời không đáp lấy một tiếng.
Người đó đúng là An Lan, nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống lắm. Hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt tối tăm u ám và ánh mắt dại đi khiến hắn trông như già đi cả chục tuổi.
Người chơi diều thường đeo găng tay để tránh làm tay bị thương vì dây điều, nhưng An Lan lại cố tình thả diều bằng tay không. Tay hắn đông lạnh đỏ bừng, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Cơn gió lạnh thổi qua, điều chợt bay lên cao khiến con quay xoay tròn, sợi dây trắng nhuộm máu cũng bay lên mang theo những hạt máu đỏ thay nhau rơi xuống.
Lý Khách nhíu mày, anh đau thay An Lan. Nếu bây giờ là khoảng thời gian hạnh phúc trước kia, chắc chắn Lý Khách sẽ đau đến chết mất. Nhưng trước khác nay khác, bây giờ đau lòng của anh có hạn. Lý Khách nghĩ đến chuyện khác, anh nghĩ An Lan đang mang tâm sự rất nặng nề, nhưng là gì mới được chứ. Anh bắt đầu đoán lan man. Có lẽ hắn bị tên người yêu tổng giám đốc kia đá, sau đó tỉnh ra phát hiện chỉ có anh mới yêu thương và dịu dàng với hắn nên cực kì hối hận bỏ ra đây chơi diều.
Vì hiểu tính An Lan nên Lý Khách không đến làm phiền hắn. Diều càng bay càng cao, cuối cùng dây cũng chạy hết. Mặt An Lan không chút cảm xúc, hắn lấy chìa khóa trong túi kéo con dao Thụy Sĩ ra cắt đứt dây diều rồi cất đi. Hắn tìm đại một chiếc lá lau máu, lau xong thì ném vào bụi hoa đoạn nhấc chân bỏ đi.
An Lan đứng ven đường giơ tay cản một chiếc taxi. Hắn vừa mở cửa ngồi vào ghế trước thì Lý Khách đã xoay người ngồi xuống ghế sau.
Chiếc xe dừng trước cửa một nhà hàng Tây, hai người một trước một sau xuống xe, tuy không nói gì nhưng họ vẫn ăn ý cùng nhau bước vào nhà hàng. An Lan vào phòng ăn trên lầu, Lý Khách theo sau nhưng sắp đến cửa thì anh dừng lại, xoay người chạy như bay đến hiệu thuốc.
Vài phút sau, anh trở vào phòng với chai cồn và những miếng băng dán. Trong căn phòng u ám, mùi rượu và sữa lẫn trong không khí. An Lan ngồi cúi đầu ngẩn ngơ trên chiếc sô pha mềm mại, thấy Lý Khách vào cơ thể hắn mới có chút cử động.
Lý Khách thở dài ngồi cạnh An Lan, xòe tay hắn ra lấy bông gòn thấm cồn chậm rãi rửa sạch vết máu. Lau máu xong lại đến rửa vết thương, những vết thương nhỏ nhưng rất sâu, bông gòn chạm vào khiến cả người hắn đã run rẩy.
Cả chai cồn bị dùng gần hết, bông băng bị quăng rải rác đầy trên sàn. Lý Khách xé băng keo cá nhân dán vết thương lại.
“Hai ngày tới không được cử động tay lung tung, lỡ bị nhiễm trùng thì chỉ còn cách đến bệnh viện.” Dứt lời, anh ngẩng đầu nhìn An Lan.
Hắn rũ mắt, hàng mi đã che khuất mắt hắn. An Lan như một con người không cảm xúc, nhưng khi đôi mắt ấy chớp lên, hàng nước mắt trong suốt đã lăn dài rơi xuống miếng băng cá nhân và những ngón tay mảnh khảnh.
Lý Khách xoay người đi không nhìn hắn vì anh biết máu trên tay và nước mắt trên mặt hắn không rơi vì mình. Anh tưởng mình đã không còn thương An Lan, nhưng nhìn hắn khóc thành thế này trong anh vẫn bùng lên ngọn lửa ghen tuông mãnh liệt. Anh vẫn tưởng từ khi bị Thần Dạ tổn thương An Lan đã không còn tim nữa, ít nhất hắn chưa từng đau lòng vì anh thế này.
Nước mắt An Lan rất ngắn, hắn đưa tay áo lên lau rồi há miệng ngậm ống hút trong ly nước như không có chuyện gì xảy ra. Bàn tay dán kín băng cá nhân vươn ra kéo lấy miếng bánh mì về cúi người cắn, nhai nuốt mà mặt vẫn không chút cảm xúc.
Hôm nay An Lan không đeo đồng hồ nên có thể thấy rất rõ vết sẹo trên cổ tay trái. Mắt Lý Khách sáng ngời, nhìn hắn nói: “Lần này em có tiến bộ rồi, ít ra em không đòi tự sát như lần trước.”
An Lan nhíu mày, đau đớn trong lòng dần tản đi. Bây giờ hắn đang ngứa tay ngứa chân, xúc động muốn đá Lý Khách ra ngoài.
Họ chỉ hòa bình được vài phút ngắn ngủi, sau đó lập tức chửi rủa đánh mắng nhau như ha con gà chọi. Chỉ là bây giờ An Lan không có tâm trạng, người lại đang bị thương nên không thể tích cực nghênh chiến, hắn đành phải lạnh mặt giơ bảng đình chiến.
Màn tấn công bằng ngôn ngữ của Lý Khách không được đáp lại nên anh bắt đầu nản. Sau khi đứng dậy tính tiền, anh bảo: “Em về sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Rồi nhanh chân chạy mất.
Lý Khách quay lại công viên thì không thấy bóng dáng Hoàng Sinh và Kiều Kiều đâu nữa. Anh đang đứng tự chụp hình với khóm hoa cho vui thì thấy một bà cụ mở quầy bán thuốc lá giữa trời gió rét. Lý Khách đã tốt bụng lôi ví tiền ra mua mấy gói. Đến khi anh ngồi lên chiếc ghế ngoài phòng khách đốt thuốc, một mùi gay mũi khó ngửi xông đến làm đã anh ho khan. Sau đó anh phát hiện mình mua phải thuốc giả, nổi giận đùng đùng quay ra tìm người ta tính sổ thì bà ấy đã dọn quầy về nhà từ lúc nào. Lý Khách chỉ có thể chấp nhận số mình quá nhọ và về nhà trong tức tối.
~Hết chương 38~