=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Kiều Kiều vừa ngủ thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, cậu che gối lên tai giả vờ như không nghe thấy nhưng người gõ cửa vẫn tiếp tục chịu không ngừng, Kiều Kiều bất đắc dĩ đành phải xách gối, đạp cửa phòng ra ngoài mở cửa.
“Cố…… Anh Cố……” Mới đầu Kiều Kiều hơi giật mình nhưng rồi cậu vui vẻ: “Mau vào đi.” Cuối cùng mới nhớ tới chuyện ngượng ngùng, lấy gối che hông.
“An Lan đâu?” Cố Thần thấy cậu sắc mặt anh lại càng âm u, không ngờ An Lan lại còn giấu một tên trai bao trong nhà!
“Trong đó đó.” Kiều Kiều sợ hãi chỉ vào căn phòng đóng chặt.
Thì ra hai người không ở cùng nhau, vẻ mặt Cố Thần dịu đi. Anh bước qua, cửa phòng không khóa. Khi anh đẩy cửa vào, An Lan đang cuộn mình trên giường, lưng cong thành một cái trứng tôm.
Cố Thần quỳ một chân lên giường kéo lấy vai hắn, An Lan đang ngủ mơ tỉnh lại thấy Cố Thần thì hơi hoang mang nhưng chẳng mấy chốc hắn đã giang tay nhào lên người Cố Thần. Người An Lan vừa mềm vừa ấm, đúng là ôm trọn ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng.
“Sao anh lại tới đây?” An Lan lơ mơ hỏi. Hắn thầm đắc ý, mới nửa ngày không gặp mà đã phóng xe tới đây, cuối cùng là ai đang theo đuổi ai ấy?
Cố Thần ôm hắn vào lòng, động tác rất dịu dàng nhưng giọng điệu lại mang khí thế mang binh đi hỏi tội: “Vội vội vàng vàng gấp gáp trở về là vì tên trai bao kia đó hả?”
An Lan lặng đi một lát, vừa kịp phản ứng Cố Thần đang nói tới ai thì lập tức cười rộ lên giải thích Kiều Kiều là bạn và khách trọ của mình. Nhưng Cố Thần vẫn canh cánh trong lòng chuyện Kiều Kiều không mặc gì. An Lan thích nam giới, vậy mà hắn lại ở chung với một cậu nhóc xinh xắn thích để mình trần như nhộng, nói hai người không có gì chắc chẳng ai tin.
An Lan thấy mặt anh vẫn âm u, hắn đành phải nói: “Em với cậu ấy đều là…… 0, bọn em ở cùng nhau ngoài tâm sự làm đẹp, tập thể hình, đầu tư này nọ ra còn làm gì được đâu?”
“0 là gì?” Cố Thần tò mò hỏi.
An Lan đỏ mặt xoay người ngồi trên lưng Cố Thần lắc tai anh khẽ nói: “Chính là người nhận phần của nữ trên giường ấy.”
Cố Thần tìm thấy chân trời mới, anh vẫn còn muốn hỏi nhưng An Lan lại đặt tay lên môi anh, bực bội nói: “Đừng hỏi nữa, anh không phải là người trong giới, nên không cần phải biết nhiều, anh có em là đủ rồi.”
Thật ra Cố Thần chỉ đơn giản là bị lòng hiếu kỳ quấy phá thôi, An Lan không cho anh hỏi thì anh không hỏi nữa.
An Lan cúi đầu im lặng một lát lại mở miệng: “Anh sẽ không thích người con trai nào khác, cũng sẽ không thích cô gái nào khác đúng không?”
Cố Thần nghiêm túc suy nghĩ, anh nói: “Tôi có em là đủ rồi.”
Kiều Kiều ôm gối đứng ngoài cửa dán lỗ tai lên nghe. Mới đầu hai người vẫn còn bàn tán xì xào, sau đó lại biến thành tiếng thở dốc, bỗng nhiên An Lan la ‘a’ lên rồi bị bịt lại, cuối cùng hai người lại bắt đầu nói cười.
Kiều Kiều dựa vách tường, làn da nóng bỏng dán lên bức tường lạnh băng. Cậu rùng mình, tay sờ dọc từ xương quai xanh xuống đầu ti và eo. Kiều Kiều vùi mặt vào gối ngồi sụp xuống sàn nhà, có chút thương cảm và cô đơn.
Sáng chủ nhật, bầu trời trong xanh, Kiều Kiều chạy xe đạp, đeo ba lô đến gặp Lý Khách. Hôm nay cậu mặc quần đùi với áo sơ mi trắng tay ngắn, đuôi ngựa cao cao sau đầu, hình tượng của một cô gái xinh đẹp và năng động.
Nhưng có vẻ Lý Khách không mấy hứng thú với hình tượng của cậu, hai người mở bản đồ nghiên cứu đường đi rồi lái xe xuất phát.
Thành phố cũ rất ít người, cực kì hoang vu, chỉ có chó mèo hoang và ăn xin trú trong các nhà xưởng và nhà cao tầng bỏ hoang. Hai người đi hơn mười km, thấy đã đến giữa trưa nên họ dừng lại ngồi dưới tán cây nhãn thơm lừng nghỉ ngơi.
Lý Khách lấy bánh và ấm nước ra khỏi ba lô, ngửa đầu lên uống một hớp lớn còn Kiều Kiều thì tìm kiếm trong ba lô xanh nhỏ thật lâu, vẻ mặt càng ngày càng ảm thảm, bên trong ngoài một chai nước, một đôi tất, một chai kem chống nắng ra thì chẳng còn gì nữa.
Rõ ràng là mình đã chuẩn bị cơm sườn lợn chiên mà. Kiều Kiều nói thầm: Tiêu rồi, hình như quên mang theo rồi.
Lý Khách hết cách, anh cảm thấy cô gái ngốc này thật sự rất phiền nhưng phiền thì phiền, anh vẫn chia một nửa bánh của mình cho cậu.
Kiều Kiều há miệng cắn xong thì phát hiện bánh dính cái gì đó màu đỏ, hơi giống máu, cậu thấy hơi buồn nôn nên bóc miếng đó ra nhìn, nhìn xong mới biết đó là son môi của mình nên ngượng ngùng xoa ngón tay, cắn hai ba cái ăn sạch cái bánh.
Lý Khách cầm ấm nước trong tay dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, anh chợt lên tiếng: “Đừng nhúc nhích, trên mặt em có vết bẩn.”
Kiều Kiều ngẩng mặt lên nhìn anh, tay Lý Khách rất nhanh, xoẹt một cái đã gỡ hết hai miếng mi giả trên mắt cậu ra.
Kiều Kiều ôm mắt giận dỗi nhìn anh vậy mà Lý Khách còn cười ha hả, cười xong còn bảo: “Em giả câm điếc vẫn còn nghiệp dư lắm, trời nóng vậy còn trang điểm cái gì?”
Anh đứng lên nắm cổ tay Kiều Kiều kéo cậu đến một vòi nước rỉ sắt, trong nhà xưởng đâu đâu cũng có nước loại này, nước chảy ra có màu nâu mang theo một lượng rỉ sắt lớn.
“Bây giờ mặt em cứ như đang trét một đống bánh kem lên ấy.” Lý Khách vửa mở vòi nước vừa trêu chọc cậu, anh còn đưa ngón trỏ ra chọc mặt Kiều Kiều làm cho tay tính một lớp bột phấn trắng mịn.
Kiều Kiều cúi đầu đưa tay vốc nước, im lặng rửa mặt. Lý Khách thì đi lấy khăn trong ba lô, lúc quay lại, anh trông thấy một cậu thanh niên mảnh khảnh bình tĩnh đứng cạnh bồn nước, mặt và tóc ướt sũng, bộ tóc giả đã bị quăng qua một bên.
Lý Khách chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Kiều Kiều trong tình huống này.
Dưới ánh mặt trời chói chang, gió mang theo mùi cỏ thối rữa lan tràn trong không khí. Đây là thành phố cũ, nó chứa rất nhiều đồ vứt đi không thể dùng nữa, từng cỗ máy từng tòa nhà đâu đâu cũng tản ra hơi thở yên tĩnh và tuyệt vọng.
Hai người nhìn nhau giằng co thật lâu, cuối cùng Lý Khách cũng xoay người đi, anh cầm ba lô lên lục lọi lấy ra một chai nước và một gói khăn giấy đi về phía Kiều Kiều đưa chúng cho cậu.
Kiều Kiều ngơ ngác nhận lấy lau mặt.
Hai người ngồi dưới bóng cây thêm một lát rồi đứng dậy đi về.
Bình thường bọn họ rất ít nói chuyện, bây giờ thì hoàn toàn không thể nói được một lời. Cả một đoạn đường chỉ có tiếng bánh xe cót két, đến khi sắp chia tay Lý Khách mới khẽ hỏi: “Lần sau…… Chúng ta đi đâu?”
Kiều Kiều cúi đầu suy nghĩ, trả lời: “Để khi khác tính.”
Lý Khách đi đến gần cầm lấy cổ tay cậu, khó khăn nói: “Anh, anh luôn muốn đi tìm em, nhưng anh không dám đến gặp em.”
Lý Khách vẫn chưa xin lỗi Kiều Kiều nhưng Kiều Kiều đã tha thứ cho anh, không thì cậu đã chẳng giả câm giả điếc ở bên anh lâu như thế.
Một tháng sau mọi thứ vẫn bình thường. Lý Khách và Kiều Kiều vẫn ra ngoài đi chơi giải sầu như thường còn An Lan với Cố Thần thì dính với nhau anh anh em em ngọt ngào. Nhưng chẳng mấy chốc An Lan đã bắt đầu chán ngán. Hắn dần hiểu được lí do tại sao Lý Thư Vãn lại bỏ qua một người chồng ưu tú như Cố Thần mà đi thích một sinh viên nghèo khổ. Bởi vì con người Cố Thần vừa ngang ngược lại còn chuyên chế, cứ như một người bước ra từ xã hội phu quyền* của thời đại La Mã, chẳng giống một người nhận được sự giáo dục của văn minh hiện đại tí nào.
Giữa trưa một ngày hè, An Lan ngồi ngoài phòng khách tính toán, Cố Thần ngáp dài ra khỏi phòng sách liếc nhìn hắn bảo: “Đi ngủ đi.”
“Anh đi đi, em không buồn ngủ.” An Lan thuận miệng đáp.
Cố Thần nhìn hắn một lúc, anh bước tới giật đi giấy bút trong tay hắn quăng qua một bên rồi ôm lấy hắn quăng thẳng lên giường trong phòng ngủ, ra lệnh: “Ngủ.”
Cố Thần có một sở thích mới, lúc ngủ anh thích ôm An Lan vậy nên anh mà muốn đi ngủ thì nhất định phải kéo luôn An Lan lên giường. Anh cứ như một cô gái ôm lấy hắn thật chặt.
An Lan vừa âm thầm nhịn đau vừa không thở được nên cứ cách một lúc hắn lại rướn người lên hít một hơi thật sâu rồi lại tiếp tục nhịn chẳng khác gì cá heo. Khoảng chừng nửa tiếng sau, tiếng thở của Cố Thần dần ổn định thì An Lan mới nhẹ nhàng chui ra từ ngực anh. Hắn lấy chăn dưới đuôi giường đắp lên người anh còn mình thì nằm sau lưng ôm lấy eo anh dần chìm vào giấc ngủ.
Chạng vạng tối hai người mới rời giường, An Lan bảo mình muốn đến tiệm một chuyến, dù không thích mấy nhưng Cố Thần vẫn đồng ý, anh giơ đồng hồ trên tay lên: “Một tiếng.”
An Lan chỉ có một tiếng đồng hồ để hóng gió, hắn lao ra ngoài như tia sáng, phóng xe chạy đi không dám lề mề.
Hắn quay về nhà mình, dù chỉ đơn giản là ngồi ở nhà phút hắn cũng thấy rất thoải mái, ít nhất thì hắn cũng được thoát khỏi vòng tay yêu thương không một kẽ hở của Cố Thần trong chốc lát.
Sau đó An Lan lại trông thấy Lý Khách và Kiều Kiều ngồi trên sô pha trong nhà mình, một người chơi game một người đọc sách rất yên tĩnh.
Bây giờ đến lượt An Lan kinh ngạc. Hai người bọn họ yêu nhau lắm cắn nhau đau, trong tình yêu đó có những khó khăn vất vả và cả những thứ bẩn thỉu nhưng bây giờ họ lại có thể ngồi cùng nhau một cách hòa bình như thế.
“Ơ, anh vẫn còn thời gian để về à?” Kiều Kiều thả tay cầm xuống thản nhiên cười.
Lâu rồi An Lan không được thấy Kiều Kiều cười thoải mái và bình yên như vậy. Hắn gật đầu ngồi cạnh Kiều Kiều, nói: “Khó lắm mới trốn về được.”
Kiều Kiều và Lý Khách nhìn nhau cười trêu ghẹo: “Bọn anh/em biết tổng giám đốc Cố yêu thương em/anh, không cần phải khoe khoang ở đây.”
An Lan thở dài ngửa người ra sô pha, hai chân gác lên bàn trà, mở miệng: “Từ nhỏ tôi đã lang thang khắp nơi, tự do tự tại, lưu lạc hơn ba mươi năm, gần bốn mươi tuổi đầu mới cảm nhận được cảm giác chua xót của phận làm con.”
Còn chưa châm chọc xong Cố Thần đã gọi đến bảo hắn về nhà ăn cơm. An Lan nhăn mặt, khó lắm mới thấy được cảnh hai người bạn của mình bắt tay làm hòa, hắn còn đang tính đi ăn cơm uống rượu đây.
“Thần, em gặp được mấy người bạn cũ.” An Lan khẽ nói: “Tối nay em về trễ chút được không.”
Cố Thần im lặng một hồi mới nói: “Chú ý an toàn.”
Vì giọng điệu của Cố Thần không ổn khiến An Lan cứ thấp thỏm cả tối, ăn cơm tối xong lập tức bỏ đi. Về đến nhà, một mình Cố Thần ngồi trên chiếc bàn ăn rộng lớn, ánh đèn mờ ảo kéo bóng anh dài thật dài hệt như một bức tượng lạnh lẽo.
An Lan khẽ đi đến gần lay vai anh nói: “Em về rồi.”
Cố Thần quay mặt qua, hỏi: “Em uống rượu hả?”
“Có chút chút.”
“Với ai?”
An Lan nhíu mày, hắn hơi bực nên quay đi: “Em đi tắm.”
Còn chưa nói xong lưng áo đã bị một lực rất mạnh lôi kéo, sau đó cả người bị đẩy vào vách tường lạnh như băng. An Lan vùng vẫy gọi: “Thần…….”
Dây nịt bị mở ra rất thành thạo, An Lan cam chịu dựa vào tường, tay vẫn kê trên trán để tránh bị thương. Dù vậy, trong những lần va chạm, cả đầu gối lẫn khủy tay vẫn có chút đau đớn.
Khi Cố Thần buông hắn ra, An Lan đã hít lấy một ngụm khí lạnh, quỳ rạp xuống đất. Cố Thần ngồi xuống dựa vào vai hắn thở dốc, lát sau anh lại ôm hắn đi tắm.
“Hôm nay anh giận à?” An Lan ngồi trong bồn tắm đưa bàn tay ướt đẫm sờ mặt Cố Thần, hắn vừa cười vừa nói: “Lòng dạ anh hẹp hòi quá đó, em đi chơi với bạn thôi mà anh cũng ghen nữa.”
Mặt Cố Thần âm u, một lát sau anh bắt đầu dỗi như con nít: “Không cho em bỏ anh đi.”
An Lan cúi đầu cười nhạt, hắn đưa tay lau mặt, khẽ nói: “Anh nói gì vậy, em chưa từng bỏ anh mà.”
~Hoàn chính văn~CHÚ THÍCH:
Phu quyền:Là một hệ thống xã hội trong đó nam giới giữ vai trò là nhân vật quyền lực chủ yếu với tổ chức xã hội, đồng thời là nơi mà người cha có quyền lực đối với phụ nữ, trẻ em và tài sản. Từ này ngụ ý về một thể chế mà nam giới nắm quyền lực và phụ nữ phải chịu sự lệ thuộc.