Lâm Khánh bước xuống xe, liếc nhìn qua hai chiếc xe ở sân, không mấy quan tâm Lâm Khánh đi thẳng vào nhà, tâm trạng anh hôm nay không tốt lắm, vì chuyện tình cảm, vì chuyện gia đình...
Mẹ Lâm Khánh là bà Huyền, bà là người rất khắt khe trong chuyện tình cảm của con trai. Nếu ai có một người con vừa tài năng, lại vừa có gia thế tốt, ngoại hình và tất cả mọi thứ đều tốt như bà đều chung một suy nghĩ. Nhất là tính cách của con bà vốn hiền lành, tốt bụng, bởi vậy bà lại càng lo cho Lâm Khánh. Bố Lâm Khánh thường ham công tiếc việc, lại thường hết mực chiều theo ý kiến của nó, vậy nên bà luôn là người nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái. Còn bố Lâm Khánh thì khi ở trên thương trường ông là một người rất có tiếng, nhưng cứ về nhà lại trở thành một người dễ tính, ôn nhu.
Trách nghiêm luôn đặt trên đôi vai của người phụ nữ hơn 50 tuổi đầu, Lâm Khánh lại là con một trong nhà, bà làm tất cả cũng chỉ muốn tốt cho đứa con của bà thôi!
Suy nghĩ một rồi bà ngước lên nhìn Bảo Huy, cất tiếng:
”Bác biết là cháu với Lâm Khánh nhà bác rất thân thiết nên bác mới quyết định nhờ cháu.”
Bảo Huy đặt ly cafe xuống, cười khổ rồi ngước ánh mắt cầu cứu đến một người phụ nữ mới ngoài 40, ăn mặc sang trọng, tay vẫn còn mân mê ly cafe. Người phụ nữ đã qua tuổi còn son nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp, làn da trắng, trên khuôn mặt trái xoan khó tìm được một vài nếp nhăn. Rồi người phụ nữ kia nhẹ giọng:
”Tôi thấy bà nhờ Bảo Huy là đúng đắn đó, vụ con nhỏ Tâm Di với Nhật Vũ nhà tôi là bằng chứng cho khả năng của Bảo Huy!”
Đúng, người phụ nữ trung niên kia là mẹ của Nhật Vũ, là bà Đinh Như Ngọc.
Bảo Huy lấy tay xoa xoa đầu rồi nói:
”Bác Ngọc à, đó lại tại cháu thấy Lục Tâm Di không hợp với Nhật Vũ. Một phần cũng do cháu thấy bác lo lắng, buồn bã như vậy sao cháu cho qua được chứ? Còn Lâm Khánh thì đâu có vật cản nào, mà Lâm Khánh...”
Bảo Huy đang nói thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Khánh đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt tối sầm. Rồi đi lại về phía Bảo Huy, một tay cầm lấy cổ áo của Bảo Huy, tay kia nắm chặt lại thành nắm đấm. Mắt Lâm Khánh chuyển màu, đôi mắt buồn bã mấy phút trước giờ đã được thay thế bằng đôi mắt đỏ hoe, xen lẫn những tức giận đã kìm nén mất phút trước.
”Rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy?”
Lâm Khánh gắt lên, tay vẫn giơ nắm đấm trên không trung.
Thấy đột nhiên Lâm Khánh về rồi nổi giận, bà Huyền cùng mẹ của Nhật Vũ được một phen đứng tim. Từ đến nay đây là lần đầu tiên bà Huyền thấy con mình như vậy. Hay là nó không thích việc ép hôn? Cũng không đúng, lúc bà đề cập đến vấn đề này thì Lâm Khánh cũng cười rồi vẫn nghe theo sự sắp xếp của bà cơ mà...
Bà Huyên với mẹ Nhật Vũ đứng dậy rồi lại can Lâm Khánh.
”Khánh, có chuyện gì vậy?” - Bà Huyền nói.
Rồi mẹ Nhật Vũ cũng nhẹ giọng khuyên giải:
”Hai đứa cứ ngồi xuống rồi nói chuyện, đừng làm bác với mẹ cháu sợ.”
Bà Huyền gật đầu tán thành, bàn tay run run bấu chặt lấy con trai.
Thấy mẹ mình hoảng sợ, Lâm Khánh buông tay ra khỏi Bảo Huy rồi đỡ mẹ mình ngồi xuống.
Bề ngoài mẹ Lâm Khánh rất mạnh mẽ, nhưng lại có rất nhiều lo lắng, rồi khiến bà không chịu được những sự đả kích nào. Đó cũng chính là lí do Lâm Khánh đồng ý đi xem mắt với mẹ mình. Khi thấy mẹ mình đã khá ổn, Lâm Khánh không quên chuyện ban nãy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bảo Huy, nói:
”Bảo Huy, tớ có chuyện muốn nói với cậu. Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Bảo Huy ngạc nhiên, miệng há hốc, đây là lần đầu tiên làm vậy với anh cũng như với mọi người. Tay đưa lên xoa xoa đầu, cảm giác khó hiểu xen lẫn những suy nghĩ lung tung cứ chập chờn trong lòng Bảo Huy. Rồi đôi mắt nhắm lại rồi lại mở ra, Bảo Huy hắng giọng rồi nói:
”Được.”
Nói rồi Bảo Huy đứng dậy khỏi ghế, không quên chào tạm biệt hai người phụ nữ đang ngồi thấp thỏm không yên trên ghế đối diện. Còn Lâm Khánh cũng cúi chào rồi rảo bước theo Bảo Huy đi về phía cửa, hai người im lặng không nói gì, rồi đến lúc đứng trước cửa xe thì Bảo Huy mới cất tiếng khó hiểu:
”Có chuyện gì mà cậu lại hành động như vậy?”
Lâm Khánh nắm chặt tay lại, đôi mắt hiện lên tia căm phẫn, rồi anh nói:
”Câu đó đáng lẽ ra là tớ hỏi mới đúng.”
Bàn tay nắm chặt của Lâm Khánh ma sát với cửa ô tô tạo ra một thứ âm thanh khiến Bảo Huy giật mình, rồi rất nhanh sau đó Bảo Huy đã bị Lâm Khánh xô ngã, rồi bị hai cánh tay Lâm Khánh ép chặt lại bên chiếc xe thể thao màu trắng quen thuộc. Đôi mắt Lâm Khánh nhìn Bảo Huy, không thể tin nổi những gì mình nghe thấy lúc nãy, Lâm Khánh nói:
”Rốt cuộc cậu đã làm gì cô ấy?” - Tiếng Lâm Khánh gắt lên.
Bảo Huy một tay bám trụ lấy chiếc xe, tay kia cố ngăn đôi tay Lâm Khánh đang nắm lấy cổ áo. Giọng Bảo Huy nhỏ xuống vì bị nắm chặt, nhưng vẫn pha vào đó là sự khó hiểu:
”Lâm Khánh cậu điên rồi à? Tớ làm gì ai chứ?”
Nghe được câu đó, Lâm Khánh cười nhếch môi, trong lòng không nghĩ là người bạn thân này của anh lúc nãy mới mạnh miệng kể lại chiến công, mà giờ thì lại nói không biết gì. Tâm tình của Lâm Khánh hôm nay vốn không tốt, lại phải nhận thêm cú sốc này nữa, kì thực anh không thể không nổi giận.
”Bảo Huy, lúc trước cậu đã làm gì Tâm Di?”
Vài giây sau khi câu trả lời của Lâm Khánh kịp lọt vào tai của Bảo Huy thì mọi nơ ron thần kinh của Bảo Huy bắt đầu hoạt động mạnh lên, ngẫm nghĩ một lúc rồi Bảo Huy cũng ngờ ngợ được vài điều qua câu nói của bạn mình. Rồi Bảo Huy hất đôi tay Lâm Khánh đang giữ chặt ở cổ áo của mình ra, khi đã rời khỏi vòng kiểm soát của Lâm Khánh thì Bảo Huy liền chỉnh sửa lại áo, đầu tóc rồi quay sang người bạn đang nổi cơn giận phía bên kia. Nhìn bạn mình một lúc rồi Bảo Huy khẽ nở nụ cười ma mị.
”Thì ra là vẫn chưa quên được!”
Câu nói của Bảo Huy như xoáy vào nỗi đau của Lâm Khánh, chính bản thân Lâm Khánh cũng không thể kiếm soát được tình cảm của mình!
Gạt qua những suy nghĩ sang một bên, Lâm Khánh trả lời:
”Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ, nói đi, cậu đã làm gì với Tâm Di?” - Lâm Khánh hỏi lại, thái độ vẫn tức giận nhưng nhờ câu hỏi khó đỡ kia giọng nói đã đỡ gay gắt như lúc đầu.
”Được rồi, nếu cậu đã muốn biết thì tớ cũng không giấu nữa, dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi. Chuyện là tối hôm đó... “
Ngoài trời mưa tầm tã, những hạt mưa cứ rơi, để rồi không ai nhận ra rằng những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt của người con trai kia. Tay anh cần một chai rượu, vừa đi vừa uống, để mặc cái lạnh buốt của cơn mưa đầu đông đang dày vò xác thịt.
Bước chân loạng choạng cứ đi mãi như không có điểm đến, quần áo xộc xệch, cả người ướt sũng. Đáng lẽ là anh nên vui mới đúng, nhưng sao trái tim lại đau đến vậy?
Cuối cùng thì anh cũng không còn cảm giác mắc nợ và lỗi lầm nữa, nhưng giờ anh lại sợ... sợ một sự thật đau lòng!
(Còn tiếp)