Quay Lại Tuổi 15

Chương 29: Chương 29: Đùng đùng là cái gì?




Edit: Niệm phu nhân

Beta: Cải Trắng

Chương 29: Đùng đùng là cái gì?

Mạc Thiến, mẹ cô và thầy Ngô chờ bốn năm mươi phút thì nhóm công ty bàn xong. Lúc này mới thương lượng với cô:

“Chúng ta có thể quay vào nửa năm sau. Trong thời gian này, em phải hoàn thành kịch bản. Trước đó đưa cho đội ngũ biên kịch xem qua. Kịch bản của em không có lỗi gì lớn, đều là lỗi nhỏ, lát nữa sẽ ghi chú ra, chỉ cần em viết rõ ra là được.

“Chuyện này em làm được”

Trong vòng hai tháng hoàn thành đã có dự trù thời gian sửa chữa rồi.

“Còn nữa, em còn nhỏ tuổi quá nên bên anh sẽ yêu cầu biên kịch chuyên nghiệp giúp đỡ em. Em chỉ cần viết nội dung chính của kịch bản, cũng là biên kịch chính. Còn người này sẽ đảm nhận quay, sửa kịch bản. Dù sao em còn là học sinh, không thể theo bên anh quay phim thường xuyên suốt được”

Mạc Thiến ngẫm nghĩ một chút, đây là sự thật hiển nhiên thôi. Cô càng khỏe, nên cũng đồng ý.

Dù sao cô không có ý định làm biên kịch. Nếu sau muốn làm biên kịch thì phải học thật giỏi. Nhưng nếu có muốn học thì ít nhất cũng phải lên đại học mới bắt đầu chứ không phải bây giờ.

“Trong mấy ngày này, em đưa anh kịch bản tóm tắt. Bao gồm cả nhân vật trong kịch bản xuất hiện ra sao. Đồng thời cũng suy nghĩ xem, hiện tại có diễn viên truyền hình nào thích hợp với vai diễn trong kịch bản của em thì cứ đề cử với anh. Để bên anh thương lượng. Những điều này đều là phần chuẩn bị giai đoạn đầu của quay phim. Chắc em chưa biết, Địch Khẳng làm việc rất chậm rãi. Vì nhân viên kĩ thuật bên đó không nhiều, những vị trí bên trong cũng không phải chuyên nghiệp nên trong khi ra phim công tác chuẩn bị làm rất chậm. Chúng ta cần lợi dụng điều này để vượt mặt họ trước”

“Có thể cho em trai em thử vai không?”

Cô lập tức nói.

“Em của em học diễn viên à?”

“Vâng, sau này em ấy sẽ theo khối nghệ thuật. Học qua mấy năm teakwondo với đối chiến. Ngoại hình cũng rất được, vai nam phụ số 2 thời thơ ấu, em ấy rất hợp.

“Không sợ xao lãng học hành?”

Nhân viên công tác cười hỏi, thật ra việc đề cử người thân trong lúc quay phim không thiếu. Họ hỏi vậy cũng chỉ là tò mò thôi.

“Em ấy đi thử vai, nếu được tương lai cũng có ích”

“Cho em ấy đến thử xem, nếu như diễn xuất không được thì...”

“Ừ, anh hiểu rồi”

Hai bên quyết định kịch bản, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị hậu cần. Mạc Thiến lúc này mới bình ổn tâm tình, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Kịch bản chốt xong, giá của một tập là một vạn tám. Tổng cộng có hai mươi tập.

Cô là chủ biên, có một phó biên kịch. Sau khi sửa kịch bản xong sẽ nhận được bốn mươi phần trăm tiền đặt cọc. Nửa năm xong bắt đầu khởi quay. Em cô có thể đến thử vai.

Trên đường về, mẹ Mạc còn chút kích động, liên tiếp hỏi:

“Sao con biết biên kịch Ngô? Từ nhỏ đến lớn mẹ đều xem phim của ông ấy”

“Con tìm trên mạng”

“Con giỏi thật, người ta cũng rất thân thiết. Không hề giấu giếm cái gì, tìm công ty cũng đáng tin. Với biên kịch cũng tôn trọng, không phải vì tuổi con còn nhỏ mà xem nhẹ”

“Bình thường con hay có ý tưởng thôi, con vẫn còn nhỏ mà”

Mạc Thiến tuy rằng muốn khoe khoang, nhưng trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng.

Mạc mẹ thấy vậy cũng cười theo, liên tục cảm thán.

“Con mẹ thật giỏi, chưa gì đã kiếm được ba mươi sáu vạn. Bằng nửa tháng rưỡi doanh thu của cửa hàng rồi”

Mạc Thiến liền ủ rũ. Cô viết một cái kịch bản tốn bao nhiêu công sức như vậy, còn chưa bằng một góc thu nhập trước kia.

“Ừ, mười lăm tuổi viết được một kịch bản bán hơn ba mươi sáu vạn. Vậy đến khi con bằng tuổi biên kịch Ngô viết một cái kịch bản chắc cũng phải hơn một trăm vạn một bộ?

Mạc mẹ lúc này bắt đầu cổ vũ cô.

“Dạ, đúng rồi”

Cái này có thể lắm.

“Mẹ thấy đi theo con đường này cũng tốt”

“Đúng rồi, trong vòng hai tháng này mẹ cho Nhan Nhan tập diễn đi. Đừng để đến lúc quay phim người cứ ngơ ngơ không biết gì, như vậy thì cơ hội con tranh thủ được thành công cốc rồi”

Mạc mẹ lúc này mới ý thức được vấn đề này, sau khi về nhà liền tìm kiếm lớp cho Mạc Nhan học diễn. Mạc Thiến đời trước có học qua một khóa diễn, vì vậy biết được vài người dạy tốt. Cô tìm cách liên lạc rồi đưa cho Mạc mẹ. Mạc mẹ suốt đêm gọi điện thoại, cuối cùng tìm kiếm được cho Mạc Nhan một lớp.

Thật ra Mạc Thiến muốn tự mình dạy Mạc Nhan, tiếc là hai tháng này cô còn phải tập trung vào viết kịch bản. Sau khi làm xong bài tập ở trường, làm xong khóa luận mới có thể chuyên tâm viết kịch bản. Thậm chí cuối tuần có hoạt động huấn luyện đều không thể đi. Chỉ có thể tập trung mà viết cho xong.

Mạc Nhan biết được tin này rất kịch động, chủ động xếp lịch học diễn buổi tối. Hai ngày cuối tuần cũng không nghỉ, ở nhà thì chăm chú xem phim. Để xem diễn viên người ta diễn như thế nào.

Mạc ba mỗi ngày trông tiệm về nhà thường rất khuya, hôm nay biết tin còn cố gắng về sớm. Đã vậy còn cầm theo vịt quay, xem như là phần thưởng hai đứa nhỏ.

Mạc Thiến đang viết kịch bản nên ba mẹ không muốn làm phiền, nên đành kéo Mạc Nhan nói rất nhiều chuyện. Nào là cần cố gắng học diễn, nào là cần chuyên cần học, nào là không được bỏ lỡ kịch bản lần này. Lần này kịch bản là do Mạc Thiến viết nên mới dễ dàng cho Mạc Nhan cơ hội, sau này không có cơ hội tốt như vậy nữa.

Mạc Nhan dĩ nhiên đều hiểu cả, nghe đến đây là kịch bản chị mình kí, cả người đều run lên vì kích động.

Bình thường tuy Mạc Nhan là người rất tùy tiện, còn có phần cẩu thả. Người cũng không đáng tin, nhưng trong thâm tâm là người tự trọng, đã vậy còn lòng hiếu thắng rất mạnh. Lúc nào cũng tự nhủ sau này mình phải thành công, để người khác tôn trọng mình. Vì vậy có được cơ hội này, Mạc Nhan năm mười ba tuổi bỏ xuống tính côn đồ, chuyên tâm cho giấc mơ trở thành minh tinh của mình.

*

Cố Thù về nhà, mở máy tính ra tìm kiếm “Tình đầu quốc dân“. Sau khi mở diễn đàn ra, trong phút chốc đều kinh ngạc ngây người. Càng xem, tim càng đập rộn ràng.

Dù sao anh vẫn còn là độ tuổi thiếu niên, ở độ tuổi này yêu đương mà bị phát giác, nhất định sẽ bị gia đình cấm cản, nhất là ba anh, là một trong những người đầu tiên không cho phép. Nếu làm lớn chuyện ra, phía trường học biết sẽ tìm đến anh nói chuyện một chút, sau đó xử phạt. Nhóm học sinh cũng sẽ bàn tán sau lưng.

Chẳng qua sau khi khiếp sợ, thì dần dần trấn định lại.

Cố Thù có tố chất tâm lí rất tốt, nếu không đời trước sẽ không trở thành quản lí nổi tiếng như vậy. Anh không phải là người có thủ đoạn ghê gớm như người khác, nhưng những việc anh làm và ánh mắt anh được người người công nhận.

Bây giờ, chẳng qua là mấy tấm hình thôi, nói bằng miệng thì không có bằng chứng. Anh cùng Mạc Thiến hiện tại không có bất cứ quan hệ mập mờ nào, gặp gỡ nhau cũng ít. Trên mạng bình luận chẳng qua là suy đoán, bạn bè trên mạng bình luận không thể tin. Chỉ cần họ nhất quyết không phải, trường học cũng chẳng làm được gì.

Thêm nữa, Mạc Thiến và anh đều là học sinh giỏi. Giáo viên đối xử với học sinh giỏi có dung túng nhất định.

Nếu có mời phụ huynh, anh cũng có thể nói mẹ đi. Dù sao tiếng Trung mẹ anh không rành lắm, nếu thầy không dùng tiếng anh thì không nói chuyện được với mẹ. Ba anh thì đi làm ăn xa, không có thời gian để quan tâm chuyên của anh.

Trong lòng bình tĩnh lại, anh mở mấy trang xử lí ảnh trên mạng ra. Sau đó tìm lại topic cũ, lưu lại hình ảnh đặt vào một thư mục rồi bắt đầu chỉnh sửa.

Anh vậy mà cảm thấy mấy tấm hình này lưu lại để xem cũng tốt.

Trong diễn đàn có người nói, ánh mắt của Mạc Thiến chính là tình yêu. Giống như trong mối tình đầu, cái nhìn của những người yêu nhau giống như ánh mắt Mạc Thiến vậy.

Có người nói, hai người nhìn rất xứng đôi, có tướng phu thê.

Có người đang nhớ về mối tình đầu của mình, vẫn còn đang cảm thán. Lúc trước không nên bỏ lỡ người ấy, sau này nằm mơ nhớ lại, hối hận đã muộn màng.

Có người thì bảo không nên yêu sớm, nhưng có phản hồi rất nhanh. Mọi người bảo bây giờ có phải xã hội cũ nữa đâu, yêu sớm có gì mà xấu. Người này căn bản không có thanh xuân, liền không cho phép người ta có thanh xuân hay sao!

Trên mạng giống như một cái bình lớn, bên trong có rất nhiều loại người. Tính cách nào cũng có, không biết được bên ngoài họ là người nổi tiếng hay là công nhân, trên mạng đều có quyền tự do bình luận. Cũng không biết họ đang ở nơi vàng son rực rỡ, hay ở trong tiệm net ồn ào.

Người từ khắp nơi, có thể giấu tên. Không kiêng nể gì phơi bày ra bản chất thật của mình, mình nghĩ gì cũng được. Thậm chí những vấn đề không lành mạnh cũng không kiêng nể. Là anh hùng bàn phím, không chịu trách nhiệm gì, cũng không có nguy hiểm gì. Phát sinh ra chuyện gì cũng không tìm họ mà đòi công đạo.

Cố Thù không để ý mấy đến những người này, chỉ là lo lắng Mạc Thiến. Làm sao cô chấp nhận được chuyện này?

Lúc cô nhắc đến chuyện này, hình như rất bình thản. Có lẽ không phải chuyện gì lớn với cô.

Anh vì vậy mà muốn thu xếp tốt chuyện này, bắt đầu report bài viết này. Sau đó liên hệ với người chủ topic, yêu cầu xóa bài này đi. Lăn qua lăn lại một tối, chủ blog xin lỗi Cố Thù. Tỏ ý không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy, nên gỡ bài xuống. Trên diễn đàn cũng xóa tag tìm kiếm về họ trên diễn đàn, vì vậy không ít bài viết cũng bị kéo theo.

Sau đó, Cố Thù ở trên mạng kiếm sạch những từ khóa có thể ra kết quả. Nếu như có ai đăng giống, nếu mắng được thì mắng. Không mắng được... anh lẳng lặng report bài đăng, diễn đàn nhỏ thì hack luôn.

Nhưng, Cố Thù lúc này vẫn còn nhỏ. Trong lòng chỉ lo lắng người lưu lại ảnh chụp không ý thức được, mấy diễn đàn sau khi bị hack, lập tức tra IP Cố Thù. Còn đem địa chỉ này công bố lên mạng.

Từ địa chỉ này còn có thể biết được nơi Cố Thù ở, cứ từ việc này điều tra ra, chỉ cần Cố Thù đi đến trường, việc tìm ra anh chỉ là sớm muộn.

Cố Thù nghĩ chuyện này to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Không ngờ, càng làm càng lớn chuyện.

Anh chán nản cắn môi, trong lòng lo lắng. Không ngừng lật sách tập trung học, chính lúc này điện thoại anh đột nhiên báo tin đến. Anh mở tin nhắn ra, là Mạc Thiến nhắn.

“Tiểu Thù, hôm nay tôi gặp một chuyện rất vui. Kịch bản tôi viết được duyệt rồi, Mạc Nhan có thể sẽ có một vai diễn nữa. Còn việc diễn đàn, cậu không cần lo lắng. Tôi không quan tâm chút nào, cây ngay không sợ chết đứng. Mà dù chúng ta có thật sự yêu nhau, đối mặt với chuyện nhỏ đó có sao đâu, phải không?”

Nếu chúng ta thật sự yêu nhau...

Anh xem tin nhắn đến thẩn thờ, sau đó nhìn lên màn hình máy tính. Trời đã gần sáng rồi.

“Sao giờ này chưa ngủ?”

Anh định thần lại, lúc này anh vẫn chưa biết được duyệt kịch bản là sao đâu.

“Không đánh thức cậu chứ? Tôi vừa họp gia đình xong. Vẫn còn đang rất vui, nên không để ý thời gian lắm”

“Không sao, gọi điện được không?”

Tin nhắn vừa gửi đi, đã có cuộc gọi từ Mạc Thiến. Có thể thấy, cô nằm trong chăn nói chuyện. Lúc nói cũng nhỏ giọng:

“Alo, Tiểu Thù... có chuyện gì à?”

Cố Thù trầm mặc một hồi, mới lo lắng nói ra.

“Tôi hình như làm hỏng việc rồi...”

“Làm sao?”

Thế là Cố Thù kể lại chuyện diễn đàn cho Mạc Thiến nghe, còn nói về việc bị tra IP nữa.

“Không sao đâu”

Mạc Thiến lại cảm thấy bình thường, hiện tại cô nghĩ, yêu sớm cũng chẳng có gì to tát. Chỉ cần khi trường học và gia đình ngăn cấm, vẫn quen lén nhau là được mà. Chỉ là, hiện tại họ còn chưa là gì của nhau, đã bị phát hiện thì không hay lắm. Nói vậy thôi, nếu như cô và anh cùng nhau đảm đương, cô cảm thấy tốt thật tốt. Núi đao biển lửa còn không sợ, ngại gì một bài viết chứ?”

Chỉ cần, Cố Thù kiên trì.

Chỉ cần, anh vẫn thích cô, cô cũng thích anh.

Những điều khác, đều không quan trọng.

“Ừ, có ảnh hưởng gì đến cậu không?”

“Không sao đâu, chỉ là mấy tấm hình thôi mà. Chúng ta không có ôm, cũng không hôn, càng không đùng đùng đùng, vậy còn sợ cái gì? Chẳng lẽ thời phong kiến đã qua lâu rồi, bây giờ nam nữ còn không được động chạm ư?”

“Đùng đùng đùng là sao...?”

Cố Thù lại hỏi. Diêu Thiến Nam trả lời anh có lần nói về từ này, anh đều nghĩ đó chỉ là tiếng lóng gì đó thôi.

“Ặc, sau này tôi dạy cậu, đến lúc đó cậu sẽ biết thôi”

Cố Thù không hiểu đầu cua tai nheo gì, không hỏi gì thêm. Lúc tắt điện thoại, mở website ra tìm kiếm.

Đùng đùng đùng nghĩa là gì?

Nhưng mà, tại thời điểm năm 2005 không có giải thích được từ này.

Hay là có nghĩa là vỗtay nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.