Thượng Hải...
Một căn phòng họp mặt sang trọng được đặt sẵn tại khách sạn Marriott. Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi một vị khách quý tới. Căn phòng đặt trên tầng ba của khách sạn, bên trong đó, ba người ngồi xung quanh một chiếc bàn xoay tròn, chạm hoa văn rất tinh tế. Gương mặt ba người họ phản chiếu trên tấm kính trong suốt, mỗi người mang một biểu cảm khác nhau. Nhưng ai cũng đều mong chờ cuộc gặp sắp tới.
Vương Tĩnh Nhu khoanh tay suy ngẫm, chốc lại nở nụ cười khó hiểu. Alex theo dõi sát từng thay đổi trên nét mặt Vương Tĩnh Nhu, rồi lại ngóng ra cửa. Kế hoạch bọn họ đã chuẩn bị rất chu toàn, chỉ không biết mọi chuyện có diễn ra theo kế hoạch đó hay không. Vương Tĩnh Nhu biết rõ mình đang làm gì. Chị ta đã đặt tất cả vào canh bạc này. Thành hay bại đều từ đó quyết định. Nhất định phải thành công.
Cô gái còn lại trong phòng, rất trẻ, chỉ ngoài hai mươi tuổi. Gương mặt xinh đẹp, thanh tú, điệu bộ cũng có phần ôn nhu, nếu mới gặp lần đầu cũng không khỏi khiến người đối diện nảy sinh hảo cảm. Tuy nhiên, cô gái đó có vẻ bồn chồn, lo lắng mặc dù phải thừa nhận cô rất háo hức...vì người sắp được gặp là Hoắc Kiến Hoa. Nam thần hot hàng đầu làng giải trí trong năm nay.
Lan Hy, em không cần lo như vậy. Em chỉ cần ngồi đó là được, chị cũng đâu bắt em phải làm gì
Dù vậy thì Lan Hy vẫn không bớt được chút căng thẳng nào. Làm diễn viên mới dưới quản lý của Vương Ảnh, cũng được Vương Tĩnh Nhu đặc biệt bồi dưỡng. Nhưng ra mắt đã gần hai năm nay, cô vẫn chưa có tác phẩm nào có thể khiến công chúng biết chút ít đến mình. Phần vì lớp diễn viên trẻ tài năng bây giờ quá nhiều, phần vì nếu như thiếu một tiềm lực và một ngoại lực nào đó thúc đẩy, thì khó có thể tìm kiếm một chỗ đứng trong lãng giải trí khắc nghiệt này.
Em chỉ là hồi hộp một chút thôi - Lan Hy vừa nói, vừa nắm chặt hai bàn tay với nhau dưới mặt bàn Trước đây cô chưa từng được gặp những tiền bối nổi tiếng như thế, bảo cô không lo lắng...có thể sao?
Anh ta rất điềm đạm, cũng là người khá vui tính. Em chỉ cần làm theo những gì chị nhắc là được - Chị ta luôn nói về Kiến Hoa như bản thân mình là một người rất hiểu anh. Mười lăm năm trôi qua rồi, chị ta vẫn tự tin về như thế, mà có lẽ còn nhiều hơn trước rất nhiều. Vương Tĩnh Nhu liếc một cái sắc lạnh quét một đường từ đầu tới chân Lan Hy, sau đó lại hất cằm ý kêu Alex ra ngoài nghe ngóng xem người đã tới hay chưa.
Đồng hồ điểm chín giờ tối, Alex kéo nhẹ cửa ngó qua khe hở. Kiến Hoa đã xuất hiện cuối dãy hành lang trước mặt.
Vương tổng. Đến rồi!
Từ đầu bên kia dãy hành lang. Kiến Hoa cùng Khang Vũ xuất hiện. Trước đó, Tuấn Kiệt vì lo lắng mà khuyên anh không nên đi gặp. Vì vốn hai người không có lý do để gặp nhau sau mười lăm năm. Hơn nữa, thời điểm này cũng thật không phù hợp. Tuấn Kiệt cảm thấy có điều gì đó quá trùng hợp. Nhưng Kiến Hoa lại là một người trọng tình nghĩa, anh cũng không có lý do để từ chối. Vậy đành phải đồng ý tới cuộc gặp này. Để Khang Vũ đi cùng, là lựa chọn thích hợp nhất. Cùng lắm nếu ai thấy cũng chỉ là bàn công chuyện.
Cả Kiến Hoa và Khang Vũ đều ăn mặc rất thoải mái, không trang trọng như khi xuất hiện trước công chúng. Khang Vũ còn biết mang một bộ mặt rất háo hức, khác hẳn với Kiến Hoa...vì trước đó anh được Tố Thu cho biết, người họ sắp gặp đây là mối tình đầu của Kiến Hoa.
Mặc cho Kiến Hoa tỏ rõ sự miễn cưỡng, Khang Vũ lại ra vẻ cười cợt.
Hoa ca, hôm nay anh tới đây, có nói chuyện với Dĩnh tỷ chưa?
Cậu càng ngày càng nhiều chuyện. Tôi chỉ đi gặp một người quen cũ thôi. Đâu có chuyện gì nghiêm trọng
Kiến Hoa mặc dù có đôi chút khó chịu khi tới cuộc hẹn này, nhưng không thể phủ nhận, khi Khang Vũ hỏi như vậy, tâm tình anh cũng có phần thoải mái hơn.
Vậy là có hay chưa?
Khang Vũ vẫn cố tình đào sâu vào việc Kiến Hoa đã báo cáo với Lệ Dĩnh chuyện đi gặp mối tình đầu hay chưa. Kiến Hoa cố né tránh trả lời một hồi, nhưng rồi trước sự soi mói của Khang Vũ, cuối cùng cũng thừa nhận. Mà câu nói này của anh tự nhiên lại bé hơn một chút so với mấy câu ban nãy.
Tôi nói rồi
Kiến Hoa sẵng giọng, vờ ho một cái che giấu cảm xúc của mình. Khang Vũ ngày càng to gan, có phải từ ngày anh có Lệ Dĩnh bên cạnh, tâm tình tốt hơn, Khang Vũ cũng vì thế mà dám trêu đùa anh. Lệ Dĩnh đã nói rằng dù có chuyện gì cô cũng sẽ tuyệt đối tin tưởng anh, nên Kiến Hoa cũng không cần phảo lo lắng Lệ Dĩnh sẽ nghĩ linh tinh khi biết anh đi gặp Vương Tĩnh Nhu. Anh nói cho cô biết, chỉ là anh muốn giữa hai người, không có một sự giấu diếm nào.
Mấy câu nói trêu đùa cũng làm không khí khí khó chịu nãy giờ giảm bớt. Khang Vũ chạm tới tay nắm cửa được khảm rất cầu kỳ, đẩy nhẹ một cái, ánh sáng lung linh bên trong đã tản khắp không khí. Ba người ở trong cùng lúc hướng cái nhìn ra cửa. Kiến Hoa và Vương Tĩnh Nhu hai mắt giao nhau, sau mười lăm năm, họ đã gặp lại.
...
Vương Tĩnh Nhu không hề bất ngờ việc đi cùng Kiến Hoa còn có trợ lý. Thậm chí chị ta còn biết rõ về Khang Vũ. Kiến Hoa, Khang Vũ bước vào...Vương Tĩnh Nhu tỏ vẻ thân tình, niềm nở, thoáng đôi chút giả tạo. Lan Hy vẫn dè dặt như ban đầu, thậm chí còn căng thẳng hơn. Còn Alex chỉ tập trung quan sát. Chốc lát lại liếc một cái nhìn trộm sang Kiến Hoa.
Kiến Hoa, đã lâu không gặp
Đã lâu không gặp
Kiến Hoa cũng chỉ bắt tay chị ta, chào hỏi qua loa, vì anh đâu có mặn mà với cuộc gặp này. Vì thế anh cũng bỏ qua luôn việc dùng bữa tối khi Vương Tĩnh Nhu đề xuất hôm trước. Vài câu giới thiệu ngắn ngủi, mấy người họ cũng chỉ cần biết mình đang ngồi nói chuyện với ai là được. Sau đó đi thẳng vào việc chính:
Em cần tìm anh có chuyện gì không?
Vương Tĩnh Nhu cũng biết Kiến Hoa quả nhiên không mặn mà với cuộc gặp gỡ này. Chị ta cũng không quá để ý tới việc Kiến Hoa có thoải mái, vui vẻ hay miễn cưỡng, khó chịu mà gặp mình. Để đạt được mục đích thì phải bỏ qua mọi thứ. Thế nên chị ta vẫn tiếp tục coi như không có chuyện gì.
Chuyện là thế này. Đây là Lan Hy, diễn viên dưới trướng Vương Ảnh, em coi cô ấy như em gái. Bọn em đã chuẩn bị làm một bộ phim được ba năm rồi, cô ấy sẽ là diễn viên chính. Nhà đầu tư cũng đã kêu gọi được. Em là muốn mời anh đóng vai nam chính. Kinh nghiệm của anh sẽ giúp cho cả bộ phim, Lan Hy cũng sẽ học hỏi được nhiều. Anh thấy thế nào?
Lời nói phát ra từ miệng chị ta như được tính toán rất kĩ. Không dài dòng nhưng điều gì cần nói đều đã nói. Mà trong mấy câu ngắn ngủi đó đều đã truyền tải hết ý muốn của chị ta.
Kiến Hoa khẽ nở một nụ cười nửa miệng kín đáo. Bước vào đây, thấy cô gái kia, anh có thể đoán được phần nào mục đích của Vương Tĩnh Nhu. So với việc cô ta mời anh đóng phim, thì việc cô ta là giám đốc của Vương Ảnh khiến anh bất ngờ hơn. Anh cũng không mất nhiều thời gian để suy nghĩ, vì vốn câu trả lời đã có sẵn.
Thật tiếc, cảm ơn nhã ý của em. Nhưng lịch trình của anh đã kín rồi. Hơn nữa, anh cũng có kế hoạch nghỉ ngơi
Anh còn chưa xem kịch bản mà. Hay anh chê phim của bọn em
Không phải nguyên nhân là hay hay dở, mà vì anh muốn nghỉ ngơi, vậy thôi
Việc Kiến Hoa từ chối không khiến chị ta bất ngờ, vì chuyện này đều nằm trong dự tính. Chị ta đối đáp qua lại vài câu chỉ là vờ tỏ ra có thành ý. Còn Kiến Hoa đồng ý hay không đồng ý, chuyện đó cũng chẳng có quan trọng.
Nếu anh đã nói như vậy, em cũng không miễn cưỡng anh nữa
Phải nói rằng cuộc nói chuyện giữa hai người từng là người yêu này lại rất khô khan. Người này hỏi, người kia trả lời. Một câu bên lề cũng không có. Ba người còn lại trong phòng chỉ lặng im theo dõi. Không khí này khiến cho Khang Vũ có chút ngột ngạt. Không hiểu người phụ nữ này ở đâu ra, tự nhiên lại kéo Hoa ca ra đây, khiến chính anh cũng mất một buổi tối không thể đi chơi. Khang Vũ lấy điện thoại của mình, vờ xem xét gì đó, giả bộ ra hiệu với Kiến Hoa.
Hoa ca, chị Tố Thu gọi
Xưa nay Khang Vũ chưa từng cắt ngang lưng khi Kiến Hoa đang nói chuyện với khác. Đây là lần đầu tiên, mà hành động này Kiến Hoa lại rất tán thưởng. Anh lấy đó coi như cái cớ có thể chấm dứt cuộc gặp này. Ở góc độ bạn bè, người ta muốn gặp anh, anh đã gặp rồi. Còn việc giúp đỡ, việc đó nằm ngoài khả năng của anh. Cũng không thể trách cứ được điều gì.
Được chúng ta về. Xin lỗi em, có dịp sẽ nói chuyện sau
Cảm ơn anh - Vương Tĩnh Như cũng tỏ ra thông cảm. Cùng lúc hướng Alex, Lan Hy gọi họ cùng về. Cả buổi hôm nay, họ chỉ đợi đến lúc này.
Chúng ta cũng về thôi
Kiến Hoa đi thẳng một mạch ra khỏi phòng, xuống sảnh khách sạn. Khang Vũ theo sau. Theo đúng như dặn dò của Vương Tĩnh Nhu, Lan Hy đi gần Kiến Hoa...bỏ qua sự căng thẳng, rụt rè ban nãy. Cô tỏ vẻ hào hứng khi được gặp thần tượng, hỏi mấy câu đại loại kiểu như xin Kiến Hoa một lời khuyên cho nghề diễn viên. Kiến Hoa còn khó hiểu, cô gái này, khi nãy còn ít nói, vậy mà giờ đột nhiên hoạt ngôn như thế.
Phối hợp với Lan Hy, Alex giả bộ là trợ lý của Lan Hy liên tục kéo Khang Vũ tụt lại phía sau hỏi này nọ. Nào là làm thế nào để có thể làm tốt mọi việc khi là trợ lý của một diễn viên nổi tiếng như vậy. Nào là làm thế nào để kiếm soát được tin đồn xung quanh...Còn Vương Tĩnh Nhu, chậm rãi đi sau, chậm rãi quan sát...như chờ đợi một điều gì đó.
Vương tổng, chụp được rồi - Điện thoại reo, chị ta bắt máy, người đầu dây bên kia chỉ nói đúng một câu ngắn gọn rồi cúp máy. Nhiêu đó thôi cũng đủ để chị ta hài lòng. Kế hoạch lại tiến thêm một bước nữa.
Kiến Hoa và Khang Vũ rời đi, trước đó lịch sự chào hỏi một lần nữa. Hai người họ đi khuất, Lan Hy lại trở về bộ dạng rụt rè quen thuộc. Vài phút ngắn ngủi vừa rồi nói chuyện với Kiến Hoa, lại là làm theo dặn dò của Tĩnh Nhu khiến cô cảm thấy có chút lo sợ.
Chị, anh ấy không đồng ý, phải làm sao?
Vốn dĩ Vương Tĩnh Nhu đưa ra lời mời đó cho Kiến Hoa cũng đâu cần anh phải đồng ý. Mục đích của chị ta là muốn Kiến Hoa xuất hiện ở đây hôm nay là được. Kiến Hoa đi rồi, chị ta mở một nụ cười tàn nhẫn, kèm theo ánh mắt lạnh băng.
Vương tổng, có cần thiết phải làm như vậy không? - Alex dè dặt thăm dò ý kiến Vương Tĩnh Nhu. Đến hôm nay, kế hoạch này anh mới lờ mờ hiểu được một chút. Nhưng thực cũng quá mạo hiểm.
Chúng ta bắt buộc phải làm thế. Anh ta có thể là gió đẩy con thuyền đang ì ạch của chúng ta đi...Hơn nữa, mười lăm năm trước tôi đã đúng, thì giờ cũng tuyệt đối không thể sai. Lựa chọn của Vương Tĩnh Nhu này, xưa nay không bao giờ sai mà cũng không cho phép được sai.
Sức hút của Kiến Hoa có thể khiến bộ phim mới của Vương Ảnh và tên tuổi của Lan Hy được công chúng biết đến dù anh có đồng ý hay không. Và trên hết, chị ta không thích và tuyệt đối không cho phép ai nghi ngờ và chỉ trích mọi quyết định của chị ta. Bây giờ cũng vậy, mà trong quá khứ lại càng không.