Từ khi biết tuổi thọ của Vương Cảnh Ngôn không hề ít hơn mình Trương Bác Văn cũng thấy nhẹ cả người, thế là kế hoạch về nhà thăm hỏi cha mẹ mình cũng được thực hiện.
Vốn tưởng rằng khi đến nhà dù bố không đuổi mình cùng Vương Cảnh Ngôn đi thì cũng sẽ như lúc trước vẫn xị cái mặt, không ngờ rằng ông chỉ hừ một tiếng rồi để hai người vào nhà. Mà ông với Vương Cảnh Ngôn nói chuyện một mình trong phòng một lúc sau lại cười với hai người, còn nói Trương Bác Văn có phúc khí, sau đó cũng không xị mặt nữa.
Điều này làm Trương Bác Văn thấy khó hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng việc cậu sùng bái Vương Cảnh Ngôn.
Phải biết là ông bố nhà mình có tính cách rất khó chịu, dù có thế nào cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình. Ngay từ đầu ông rất ghét tính hướng của Trương Bác Văn, còn nói muốn đuổi Trương Bác Văn ra khỏi nhà, vậy mà Vương Cảnh Ngôn chỉ nói mấy câu mà đã thay đổi cách nhìn… Hô, thật tò mò Vương Cảnh Ngôn rốt cuộc đã nói gì với bố mình.
Nhưng dù có tò mò thế nào cậu cũng sẽ không hỏi trước mặt bố mình.
Đến lúc ăn cơm Vương Cảnh Ngôn chủ động xin ra trận, vào bếp nấu một bữa ăn cực kỳ phong phú, lập tức lại thắng được khen ngợi của hai ông bà, đến mức trên bàn cơm liên tục gắp thức ăn cho Vương Cảnh Ngôn mà hoàn toàn quên Trương Bác Văn triệt để. Trương Bác Văn cảm thấy cực kỳ bó tay, thầm nghĩ không biết rốt cuộc mình là con trai hai người hay Vương Cảnh Ngôn mới là.
Im lặng oán thầm một lúc, bàn tay Trương Bác Văn đặt trên bàn đột nhiên bị Vương Cảnh Ngôn nắm chặt. Trương Bác Văn sững sờ quay đầu nhìn, phát hiện Vương Cảnh Ngôn đang bìn thản dùng tay trái cầm đũa ăn cơm.
Khóe miệng Trương Bác Văn co giật, thầm nghĩ hóa ra Vương Cảnh Ngôn còn có công năng này? Muốn biến thuận tay trái là biến? Đây đúng thứ cần thiết khi tán gái. Nghĩ như vậy cậu nhếch miệng.
Ăn cơm xong thì đã đến tối, Trương Bác Văn và Vương Cảnh Ngôn đương nhiên sẽ không dở hơi về nhà trong đêm, thế nên ở luôn đây. Đương nhiên là ở trong căn phòng trước đây của Trương Bác Văn.
Tuy giường hơi nhỏ nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc Vương Cảnh Ngôn làm thế này thế nọ ngay cạnh hai lão.
Trương Bác Văn lúc này chỉ sợ bố mẹ nghĩ đến việc mình làm mà tức giận nên trước sau đều nín nhịn không để mình kêu ra tiếng. Lại không ngờ dáng vẻ này ngược lại khiến Vương Cảnh Ngôn càng có hứng, ôm eo Trương Bác Văn thúc vào không ngừng, Trương Bác Văn hổn hển hỏi: “Anh còn như vậy em sẽ… A… Về nhà không cho anh thượng nữa…”
Vương Cảnh Ngôn nghe vậy động tác lập tức nhẹ nhàng hơn, anh xoa eo Trương Bác Văn nói: “Em không chịu khẩu giao cho anh, anh đương nhiên phải tìm lại từ chuyện này thôi.”
Trương Bác Văn: “…” Vì cái lông gì anh còn nhớ rõ chuyện khẩu giao này hả?
Im lặng nhận sự va chạm của Vương Cảnh Ngôn, Trương Bác Văn thở nhẹ: “Anh như vậy không sợ bố mẹ em thẹn quá hóa giận đuổi chúng ta đi à?”
Vương Cảnh Ngôn cười hắc hắc: “Không đâu, hôm nay anh với bố em nói chuyện rồi, ông đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau, hơn nữa chuyện này cũng là bình thường.” Anh rút dương vật vừa thô vừa to ra, đầu nấm đặt trên cửa huyệt Trương Bác Văn rồi thúc mạnh vào, Trương Bác Văn lập tức có cảm giác như bị xuyên thủng, cậu không nhịn được hét to, sau đó vội che miệng mình, đợi cơn khoái cảm này lui đi mới nói: “Cmn… A… Anh muốn chết phải không?”
Vương Cảnh Ngôn bắt đầu không biết xấu hổ: “Đừng, anh chết thì em làm thế nào?”
Trương Bác Văn: “… Đúng rồi, ha… Anh nói với bố em… Cái gì thế?”
Vương Cảnh Ngôn xoa đầu Trương Bác Văn: “Anh cam đoan mình sẽ chăm sóc em tốt cả đời.”
“Thế thôi?”
“Ừ.” Vương Cảnh Ngôn gật đầu, “Thực ra bố em rất yêu em, tuy bác tỏ vẻ bất mãn với tính hướng của em, luôn muốn em lấy vợ sinh con, nhưng ngoài nói miệng hình như không thật sự làm gì em. Dù sao em xem trên internet, vì con trai come-out mà bố mẹ đoạn tuyệt quan hệ không ít đúng không?”
Trương Bác Văn tỏ vẻ đắc ý: “Đó là tất nhiên.” Nói rồi lại bực tức nói, “Bố em mà em không biết à? Còn cần anh… A… Cmn anh có thể đâm nhẹ không… Phía dưới sắp nát rồi đấy biết không…”
Vương Cảnh Ngôn không nói gì, chỉ chăm chỉ cày cấy.
Trương Bác Văn bị thúc cho không chịu nổi, hơn nữa dương vật phía trước cũng bị Vương Cảnh Ngôn xoa nắn liên tục. Cuối cùng, khoái cảm đạt tới đỉnh, cậu bắn ra…
Vương Cảnh Ngôn thấy Trương Bác Văn bắn thì thúc vào thật nhanh, sau đó mới xuất trong cơ thể Trương Bác Văn. Tinh dịch nóng hổi thoáng cái lấp đầy cửa mình Trương Bác Văn, Trương Bác Văn khẽ run rẩy nằm trên giường thở dốc.
Hai người ôm nhau nằm một lúc, Vương Cảnh Ngôn liền bé Trương Bác Văn vào phòng tắm, tắm một lúc dương vật phía dưới của Vương Cảnh Ngôn lại cứng lên, ôm lấy Trương Bác Văn muốn yêu. Trương Bác Văn đương nhiên không muốn, khuyên can mãi mới khiến Vương Cảnh Ngôn dừng lại. Ngày hôm sau, Trương Bác Văn vác cái mặt ngủ không ngon ngồi trên bàn cơm.
Vương Cảnh Ngôn thì tinh thần phấn chấn làm cả bàn thức ăn Trương Bác Văn thích, như là khao thưởng.
Lúc ăn sáng với bố mẹ, Trương Bác Văn như tên trộm hết nhìn mẹ mình lại nhìn bố mình, mãi đến khi bố cậu nói: “Tuổi trẻ nhiều tinh lực là bình thường, ăn cơm nhiều vào!” Bấy giờ Trương Bác Văn mới đỏ mặt vùi đầu ăn cơm, thuận tiện bí mật đạp Vương Cảnh Ngôn một cái.
Ngồi nghe mẹ mình lải nhải một lúc Trương Bác Văn liền chào cha mẹ chuẩn bị về nhà, Vương Cảnh Ngôn hí hứng đi sau cậu. Lạ thật, không biết lại nói với bố mình cái gì mà lúc ra khỏi phòng ông lại là vẻ mặt xuân sắc, rất giống con mèo trộm cá.
Trương Bác Văn: “…”
Về nhà, đến tối Vương Cảnh Ngôn đè Trương Bác Văn nói: “Nhanh, khẩu giao cho anh!”
Trương Bác Văn hừ lạnh một tiếng: “Cmn anh muốn chết có phải không?”
Vương Cảnh Ngôn hắc hắc: “Bố em đã nói, nếu em không muốn anh có thể mách bố, bố không cho em vào nhà ~”
Trương Bác Văn: “… Cmn.”