Thấm thoát đã trôi qua, giờ đây An Giai Kỳ đã 25 tuổi, suốt thời gian ấy, cậu đã đạt được nhiều thành tích trong sự nghiệp của mình, nhờ tài năng ca hát, nhảy múa, diễn xuất mà cậu đã thuận lợi trở thành một nghệ sĩ hạng A. Ngoài ra còn một sự kiện quan trọng nữa đó chính là hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hoá.
Trong suốt thời gian này, An Giai Kỳ dần trở nên trưởng thành hơn, điềm đạm hơn một chút, đấy chỉ là công chúng nhận xét thế thôi chứ thật ra thì......
“An Giai Kỳ, trả chị miếng bánh“. Ngô Tử Đồng tức giận nói, cô với cậu hiện là đang tranh nhau miếng bánh cuối cùng. Chẳng là hôm nay, có bác lao công mấy hôm trước xin phép nghỉ để về quê, rồi lúc bác lên, bác có mua vài gói bánh đặc sản của quê bác rồi chia mọi người, An Giai Kỳ và Ngô Tử Đồng đúng lúc lại đang ở tầng hai văn phòng của nhân viên, hai người đang rảnh nên ghé qua đó chơi tiện hỏi han vài thứ liên quan đến công việc, thấy hai người nên bác ấy mời hai người ăn bánh cùng.
Bánh có hương thơm, lại còn dẻo dẻo, đủ loại vị. Ăn một hồi thì hết, còn lại cái cuối cùng, Ngô Tử Đồng động vào bánh trước nhưng An Giai Kỳ lại giành mất nên xảy ra sự việc tranh nhau miếng bánh.
Đúng lúc này, Lãnh Dạ đi tìm An Giai Kỳ, hắn thấy cậu cầm miếng bánh gì đó dơ lên cao, còn Ngô Tử Đồng thì cố với lấy nó, hắn tiến đến phía sau cậu, cầm lấy miếng bánh cho vào miệng nhai, rồi lại nhăn mặt nói:“Ngọt quá“. Cậu bị lấy mất miếng bánh quý giá, quay lại nhìn hắn, tức giận vừa đánh vừa nói:“Aaaaaa....chú là tên đáng ghét, bánh của em mà“. Mọi người thấy hắn thì đứng dậy chào:“Chào chủ tịch“.
Không nói gì nhiều, Lãnh Dạ trực tiếp vác An Giai Kỳ lên vai rồi nói:“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh nhau miếng bánh, trẻ con“. Cậu vùng vẫy, đánh vào lưng Lãnh Dạ, hắn cứ để cậu đánh, chẳng quan tâm mà rời đi, nhân viên thấy vậy thì cũng không nói gì, bởi vì họ quá quen thuộc rồi. Từ khi cả công ty biết An Giai Kỳ là người yêu của Lãnh Dạ thì cậu cũng chẳng cần phải lén lén lút lút yêu đương vụng trộm làm gì, hai người này suốt ngày ân ái với nhau, cơm chó rắc khắp nơi, đám nhân viên độc thân nhìn thấy họ thì chỉ muốn nói:“Ta phi“.
Đến văn phòng của mình, Lãnh Dạ để An Giai Kỳ ngồi xuống ghế sofa, cậu vẫn giận vụ hồi nãy, không thèm nói chuyện với hắn. Mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, hắn tiến lại phía bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo ra, lấy gói bánh ra rồi đưa cho cậu, nói:“Đây, đừng giận nữa“. Nhìn thấy gói bánh, hai mắt cậu sáng lên, nhận lấy gói bánh rồi bóc vỏ ra, bỏ vào miệng ăn ngon lành.
Xoa nhẹ mái tóc An Giai Kỳ, Lãnh Dạ cười nhẹ, mấy năm rồi vậy mà cậu vẫn không thay đổi gì, vẫn là cái tính trẻ con ấy. Đang nghĩ ngợi gì đó thì đột nhiên An Giai Kỳ lay người Lãnh Dạ, hắn bừng tỉnh rồi hỏi cậu:“Có chuyện gì vậy?“. An Giai Kỳ bất ngờ hôn lên môi Lãnh Dạ, cậu nói:“Cảm ơn chú nha, xin lỗi ban nãy đã đánh chú“. Hắn phì cười, cắn lên má cậu, nói:“Không sao, chú cũng quen bị em đánh rồi, mà môi em ngọt quá rồi đấy“. Cậu bĩu môi không nói gì.
______________
Một ngày nọ, đang ở trong canteen, An Giai Kỳ thở dài một hơi, thấy vậy mấy người nhân viên xúm lại hỏi:“Sao vậy? sao Lãnh phu nhân lại thở dài rồi?“. Cậu chán nản nói:“Thôi các chị đừng trêu em nữa“. Một nữ nhân viên hỏi:“Sao em lại thở dài ghê vậy, có việc gì nói cho bọn chị nghe“. Cậu nói:“Dạo này không biết chú làm sao ấy, hình như có việc gì quan trọng hơn em hay sao ý, lúc nào cũng nghe gọi cho ai đó, mà lại toàn đi ra chỗ khác nghe cơ, không cho em nghe đâu“. Mọi người nghe vậy thì liền trêu:“Hay là chủ tịch có người mới“.”Hay là chủ tịch chán em rồi“. Nghe mọi người nói vậy, An Giai Kỳ lại cảm thấy sợ hãi, hay là vậy?
Chẳng là mấy ngày nay Lãnh Dạ luôn bận rộn một công việc gì đó, hắn hay ra ngoài, có lúc thì có vài cuộc gọi đến mà hắn toàn đi ra chỗ khác nghe máy, không để cậu nghe cùng như trước nữa, biểu hiện của hắn rất là lạ.
Lôi theo tâm trạng chán nản mà đi làm việc, cả ngày cứ xụ mặt xuống, nhìn là đã thấy chán rồi. Ôn Niên nhìn An Giai Kỳ mà thở dài, Lãnh Dạ cũng thật kì lạ quá đi, làm gì thì làm, ít ra cũng nên nói gì đó để cậu yên tâm đi.
Đến tầm gần chiều, Lãnh Dạ đang ở một nơi nào đó, hắn lấy điện thoại gọi cho Ôn Niên kêu anh đưa cậu đến nơi này. Ôn Niên nhận được mệnh lệnh thì đưa An Giai Kỳ đi.
Đến nơi, ở đây là bãi biển, An Giai Kỳ không hiểu chuyện gì, cậu hỏi:“Anh đưa em đến đây làm gì?“. Ôn Niên từ trong túi lấy ra một mảnh dây vải đỏ, anh bịp mắt cậu lại rồi nói:“Lát nữa em sẽ biết“. Buộc dây xong thì có một người đàn ông mặc vest trắng tiến đến, Ôn Niên cầm tay cậu rồi đặt lên tay người đàn ông đó rồi rời đi.
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng An Giai Kỳ vẫn miễn cưỡng làm theo. Qua cảm nhận từ bàn tay, cậu chỉ biết người mà mình đang đặt tay lên, tay người đó có đeo gang tay.
Đi một đoạn thì đến nơi, người đàn ông đó buông tay An Giai Kỳ ra. Cậu rất muốn tháo chiếc dây vải này ra, nói:“Tôi...tôi có thể tháo chiếc dây vải này ra được chứ?“.
Không thấy trả lời, An Giai Kỳ trực tiếp cởi dây vải ra, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào mắt, theo phản xạ, cậu dùng tay che đi những tia nắng ấy, nhắm luôn mắt lại. Từ từ mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt cậu là khuôn mặt đẹp trai, thân ảnh cao lớn, trên người mặc bộ vest trắng trông như hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
An Giai Kỳ nhìn đến ngẩn người, cậu chưa bao giờ thấy Lãnh Dạ mặc vest trắng, không hiểu sao hôm nay lại mặc nó. Lãnh Dạ mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, hắn cầm lấy bó hoa hồng có 99 bông cùng một chiếc hộp, tiến đến đưa bó hoa cho cậu rồi bày tỏ:“Kỳ à, chú không biết thế nào là thích, thế nào là yêu, chú không biết thế nào là một bữa ăn ngon, chú quên mất thế nào là hạnh phúc, chú quên mất cách chăm sóc cho một người, có rất nhiều thứ chú còn thiếu sót. Nhưng may sao, may sao em lại xuất hiện, em khiến chú biết thế nào là yêu thế nào là thích, em khiến chú có những cảm xúc mà trước nay chú chưa từng có, em khiến chú có thể hoàn thiện bản thân mình hơn. Chú là người khô khan, không biết lãng mạn, nên...nên chỉ làm được như thế này thôi“.
Nói xong Lãnh Dạ liền quỳ một chân xuống, giơ chiếc hộp ra trước mặt cậu, cẩn thận mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn khá đơn giản, không cầu kỳ hoa mĩ, hắn nói:“Kỳ à, em có đồng ý trở thành bạn đời của chú không?“. Mặc dù đã biết câu trả lời nhưng Lãnh Dạ vẫn rất là hồi hộp, tim hắn đập loạn nhịp. An Giai Kỳ cảm động, cậu rơi nước mắt, cười nói:“Sao chú hỏi thừa vậy, đồng ý, với em rất đồng ý“. Nhận được câu trả lời, Lãnh Dạ lấy nhẫn ra đeo lên ngón áp út của An Giai Kỳ rồi hôn lên nó.
Đứng dậy ôm lấy An Giai Kỳ rồi trao cho cậu nụ hôn, không biết là đã hôn bao nhiêu lần rồi nhưng giờ phút này lại cảm thấy nó thật đặc biệt.