Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 54: Chương 54: Chú... Chú làm sao vậy?




Kết thúc ba ngày tết, mọi thứ bắt đầu quay trở lại bình thường. An Giai Kỳ được rất nhiều lì xì nha.

Sáng sớm tinh mơ, như mọi hôm, Lãnh Dạ thức dậy rất sớm, điều đó đã trở thành một thói quen. Chạy bộ quanh xóm 2-3 vòng rồi về. Vệ sinh cá nhân xong thì được dì giúp việc gọi xuống ăn cơm. Trong bữa ăn, mọi người tập trung đông đủ.

Ông bà ngoại của Lãnh Dạ cũng không sinh nhiều con cái, chỉ sinh đúng ba người con, trong đó mẹ của hắn là con thứ hai, do là đứa con gái duy nhất trong nhà nên mẹ hắn rất được cưng chiều, tất nhiên hắn cũng được như vậy.

Trong bữa ăn, vì là gia đình quân nhân nên trong bữa ăn sẽ không được nói chuyện nhưng đến khi Lãnh Dạ về thăm thì lại được đặc cách. Mọi người đang ngồi ăn uống vui vẻ với nhau thì một câu nói phá tan bầu không khí:“Nghe nói con đang có người yêu và người yêu của con lại là con trai?“.

Đang gắp thức ăn cho bà ngoại thì câu nói của Tần Thượng Uy (tức là ông ngoại của Lãnh Dạ) khiến Lãnh Dạ thu hồi tay lại, hắn buông đũa xuống, trả lời câu hỏi:“Thưa ông, đúng là như vậy“.

Câu trả lời dứt khoát không lấy một chút kiêng dè, sợ hãi. Tần Thượng Uy tức giận nói:“Chỉ vì một thằng oắt con mà có cần đến nỗi cắt đứt với gia đình như vậy không? ông biết là ở Lãnh gia, họ đối xử với con không tốt nhưng dù sao họ cũng là gia đình của con, quan hệ huyết thống đâu thể nói bỏ là bỏ được, hà cớ gì con phải làm vậy?“. Lãnh Dạ nhìn thẳng vào mắt ông để cho thấy sự kiên định của mình, hắn nói:“Ông à, nếu bây giờ ông kêu con từ bỏ em ấy thì con không làm được “. Tần Thượng Uy tức giận đến mức đập vào bàn ăn, nói:“Lãnh Dạ, con bị sao vậy? con bị bệnh sao? con có biết đồng tính luyến ái nó ghê tởm đến mức nào không? đây chính là bệnh, con nên đi chữa đi“.

Nghe ông nói vậy, sâu trong đáy lòng Lãnh Dạ liền cảm thấy đau nhói, người mà hắn kính trọng không ngờ sẽ nói với mình như vậy. Tuy là vậy nhưng hắn vẫn một mực nói:“Ông, đồng tính không xấu, con không hề bị bệnh, con rất khoẻ, con yêu em ấy xuất phát từ tận đáy lòng, con yêu em ấy là vì em ấy mang lại cho con được sự hạnh phúc, con không quan tâm em ấy là nam hay nữ con chỉ....“.

Chưa kịp nói xong thì “Chát”, một cái tát giáng xuống mặt Lãnh Dạ khiến khoé miệng hắn rách ra. Mọi người trong nhà cũng không ai dám ý kiến bởi vì ông là người lớn nhất trong nhà, là gia chủ, từ ngày xưa không ai dám phản kháng ông rồi, mọi người cũng chỉ đành thương xót cho hắn. Vũ Anh Nguyệt (tức là bà ngoại của Lãnh Dạ) im lặng từ đầu đến giờ, thấy thằng cháu mà mình hết mực yêu thương bị đánh thì phẫn nộ nói:“Ai cho phép ông đánh cháu tôi? hả?“. Nói rồi liền đứng dậy tiến đến phía Lãnh Dạ, đau xót xoa tay lên vết thương đã ứa máu, Tần Thượng Uy tức quá liền đánh Lãnh Dạ, sau khi đánh xong thì mới bình tĩnh lại, nhìn mặt Lãnh Dạ đã bị ông đánh cho đỏ cả một bên mặt thì lại đau lòng, đây là lần đầu tiên ông đánh hắn, mà không ngờ lại đánh đau như vậy.

Vũ An Nguyệt giận dữ lớn tiếng với Tần Thượng Uy:“Ông bị điên à? sao lại nặng tay quá vậy? nó thích ai là quyền của nó, ông quản được à? ông thì biết cái gì mà nói nó bệnh, vừa phải thôi chứ“. Tần Thượng Uy thấy lão bà của mình bênh cháu thì cơn nóng giận vừa hạ xuống lại trỗi dậy, ông cũng lớn tiếng lại:“Bà đấy, đừng có mà bênh nó, nó không lấy vợ thì làm sao có con cái được, làm sao có người nối dõi hả?“. Vũ Anh Nguyệt phản bác:“Ông cổ hủ vừa thôi, cần gì có con nối dõi, nhận con nuôi cũng được“.........

Cuộc tranh cãi cứ thế diễn ra, Lãnh Dạ cùng mọi người liền ngăn cản, hắn không muốn vì mình mà ông bà phải bất hoà. Sau khi can ngăn thì hai ông bà mỗi người một hướng, Lãnh Dạ dìu bà ngoại lên phòng, còn ông thì rời khỏi nhà. Bữa cơm cứ thế mà kết thúc.

Lên đến phòng bà, Lãnh Dạ cảm thấy có lỗi liền nói:“Bà, con xin lỗi đã làm hai người cãi nhau“. Vũ Anh Nguyệt mỉm cười lắc đầu nói:“Không sao đâu, là tại ông già quá cổ hủ đi, con còn đau không?“. Hắn lắc đầu không nói gì. Bà ngoại xoa đầu thằng cháu mà bà yêu quý nhất, bà an ủi:“Không sao đâu con, con cứ làm gì con thích đi, ông ngoại con phản đối thì luôn có bà ủng hộ con, nếu là mẹ con thì chắc chắn nó sẽ ủng hộ con vô điều kiện thôi, yêu ai cũng được, chỉ cần con thấy hạnh phúc là tốt rồi“.

Lãnh Dạ cười nhẹ, thật may khi vẫn còn bà ngoại luôn ủng hộ mình. Tự nhiên cảm thấy tò mò về người mà đã làm rung động trái tim cháu mình, bà liền hỏi:“Không biết thằng bé là ai mà khiến con bất chấp vậy?“. Lãnh Dạ liền mở điện thoại lên, mở ảnh cho bà xem, nói:“Bà, đây là người yêu con, em ấy tên....“. Chưa để Lãnh Dạ nói hết, bà ngoại vội cầm lấy điện thoại, hai mắt sáng lên nói:“Ôi trời, đây chính là An Giai Kỳ mà, trời ơi, bà chính là fan ruột của thằng bé đó, ôi, con đã tu mấy kiếp mới có thể vớ được người yêu như này vậy? bữa nào con đưa thằng bé đến đây chơi đi, nhất định phải giữ lấy Tiểu Kỳ nha, bà chấm thằng cháu dâu này rồi“.

Khẽ cười một tiếng, Lãnh Dạ hỏi:“Bà không ngạc nhiên khi em ấy cũng là đồng tính sao?“. Bà ngoại liền trả lời:“Ui dồi ôi, bà mừng còn không hết, con có biết không, vừa nhìn khuôn mặt của An Giai Kỳ trên tivi mà bà đã mong mình có cháu giống vậy rồi, với cả bà cũng không có kì thị đồng tính đâu, con yên tâm“. Hai người nói chuyện đến vui vẻ.

_________

Đến tối, đợi cả nhà đi ngủ hết, Lãnh Dạ xách theo hành lý trở về nhà. Trên hành trình đi về nhà, Lãnh Dạ mở ảnh của An Giai Kỳ ra ngắm, thật sự hắn rất muốn gặp cậu để được cậu an ủi nhưng lại nhớ ra vết thương trên mặt liền thôi, cứ lặng lẽ trở về đợi vài hôm vết thương lành một chút rồi gọi cho cậu sau cũng được.

Trở về nhà thì trời đã khuya, bỏ hết hành lý sang một bên rồi đi ngủ. Sáng hôm sau thức dậy, vệ sinh cá nhân xong, xuống dưới nhà định sẽ làm chút đồ ăn sáng thì liền bắt gặp An Giai Kỳ cũng ở đây. Vừa nhìn thấy Lãnh Dạ, cậu liền vui như đi hội, chạy đến ôm chầm lấy hắn, nói:“Oa...chú về mà không thèm gọi cho em, nhớ chú chết đi được“. Đang tươi cười hớn hở thì đột nhiên nụ cười vụt tắt, trên mặt Lãnh Dạ, một bên má hơi sưng, trên khoé miệng thì bị rách, nhận thấy có điều gì đó không đúng, cậu liền lo lắng đến phát hoảng:“Chú...chú làm sao vây?“. Lãnh Dạ sợ cậu biết chuyện liền nói:“Không...không có gì hết“. An Giai Kỳ khó chịu trong lòng, cậu rơm rớm nước mắt nói:“Chú, có chuyện gì sảy ra vây? chú nói em biết đi, đừng giấu em, có phải chú bị đánh không?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.