Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 57: Chương 57: Chú, tạm thời chúng ta xa nhau đi




Tay run run lướt từng dòng bình luận, An Giai Kỳ đổ mồ hôi hột, đôi mắt ngấn nước, tim đập nhanh, sắc mặt tái nhợt, một nỗi sợ hãi ập đến. Đúng lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông, là Lãnh Dạ gọi. Vội vàng bắt máy, An Giai Kỳ giọng run rẩy hỏi:“Chú...chuyện...chuyện này...“. Nghe được giọng cậu, Lãnh Dạ biết ngay là cậu đang sợ thì vội an ủi:“Kỳ à, bình tĩnh lại, đừng sợ, chú sẽ dẹp yên chuyện này, đừng sợ nữa ha“.

Giọng nói trầm ấm đang cố an ủi mình, An Giai Kỳ bật khóc, Lãnh Dạ nghe thấy cậu khóc thì đau lòng, hắn cũng rất muốn về nhà ngay lập tức nhưng bị thư kí, trợ lý, và cả Ôn Niên chặn lại, hắn biết rằng ngay lúc này đây, vụ scandal lớn như vậy rất cần sự có mặt của hắn khiến hắn không thể quay về bên cậu được.

Nhẹ nhàng an ủi một hồi lâu, cuối cùng cũng chấn an được An Giai Kỳ, Lãnh Dạ nhắc nhở cậu một hồi lâu mới yên tâm cúp máy.

Trước cửa công ty, bảo an đang ra sức chặn đám phóng viên lại, không khí thật ồn ào náo loạn, trái với ở công ty, An Giai Kỳ ở nhà một mình, cậu thu bản thân vào một góc giường suy nghĩ, cậu đang nghĩ xem nên làm gì để giải quyết đống rắc rối này.

Đang vắt óc nghĩ cách thì có cuộc gọi đến, là ba của An Giai Kỳ, cậu nhấc máy lên nghe:“Ba ạ“. An Giai Kiên lo lắng hỏi han:“Kỳ à, con ổn không vậy? ba thấy tin tức trên mạng rồi, con phải thật bình tĩnh nghe chưa? không được có suy nghĩ linh tinh gì đấy, chuyện gì cũng có cách giải quyết“. An Giai Kỳ cười nói:“Vâng, con không sao nữa rồi, ba yên tâm đi“.

Trò chuyện qua loa một hồi thì kết thúc cuộc gọi, vừa mới bỏ điện thoại xuống thì nó lại vang lên, người gọi cho cậu là An Giai Kiệt, nhấn phím nghe, cậu nói:“Anh ạ, ba vừa mới gọi cho em đấy“. An Giai Kiệt lo lắng hỏi:“Em vẫn ổn chứ? có làm sao không? có cách giải quyết chưa? đừng vì chuyện này mà nghĩ dại nha“. Cậu cạn lời, nói:“Anh nghĩ em là ai vậy? em không nghĩ dại đâu mà lo“. Lại tiếp chuyện một hồi thì kết thúc.

Vừa mới bỏ yên điện thoại xuống, đột nhiên có một ý nghĩ thoáng qua, tự nhiên cảm thấy ý nghĩ đó không tồi, chỉ là có thể sẽ phải để Lãnh Dạ cô đơn chút thôi, đang định rời khỏi giường thì lại một lần nữa chuông điện thoại vang lên tiếp, người gọi là Ôn Niên, nhấc máy lên nghe:“Alooooooo.......“. Ôn Niên thấy cậu nói cái giọng điệu chán nản thì hỏi:“Gì vậy, anh quan tâm gọi cho mà thích tỏ thái độ hở, mà tình hình sao rồi, ổn không đấy?“. An Giai Kỳ trong hai tiếng mà phải tiếp tận 3 người liền, ghê chưa, mắc mệt luôn. Cậu trả lời:“Thưa anh, em rất ổn, em đã có cách giải quyết, khỏi cần hỏi nhiều, em cúp máy đây“. Ôn Niên trợn tròn mắt, ủa gì vậy? hỏi han quan tâm chút thôi mà, đang định hỏi cách gì thì chỉ nghe thấy tiếng 'tút tút tút', anh khóc không ra nước mắt, đúng là đồ nhóc con thối tha mà.

Đi đến trước tủ quần áo, dọn dẹp hành lý xong, trộm đại cái xe ô tô của Lãnh Dạ rồi phóng đi.

Trải qua 6 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến thành phố T, nơi được mệnh danh là chốn quan chức cấp cao. Đi đến một khu dân cư nọ, định tiến xe vào trong ngôi nhà nọ thì có hai cảnh vệ chặn lại, An Giai Kỳ hạ kính cửa xe ngó đầu ra, nói:“Xin chào chú“. Người cảnh vệ khoảng chừng 50 tuổi, nhìn thấy khuôn mặt này thì cung kính nói:“Chào An tiểu thiếu gia“. Rồi ra hiệu cho người kia tránh đường để cậu vào.

Đậu xe ở ga xe, An Giai Kỳ xách giỏ hoa quả đi vào trong nhà. Thấy bà ngoại đang ngồi ghế sofa xem tivi, An Giai Kỳ đặt tạm giỏ hoa quả ra một bên, rón ra rón rén tiến tới, cậu che mắt bà lại, nói:“Đố bà biết con là ai?“. Nghe thấy giọng nói quen quen, bà liền nói:“Hmmmmmmm là Tiểu Kỳ đúng không?“. An Giai Kỳ bỏ tay ra rồi cười tươi nói:“Tada bà đoán đúng rồi“.

Nhìn thấy thằng cháu giống hệt như con gái mà bà rất yêu thương, bà đứng dậy kéo tay cậu lại, để cậu ngồi xuống ghế rồi dịu dàng nói:“Sao về không nói tiếng nào thế, làm bà ngạc nhiên ghê, càng lớn con lại càng giống mẹ của con quá“. Cậu tươi cười trả lời:“Vâng“.

Trò chuyện một hồi, bà ngoại liền gọi cho ông lão nhà mình rồi gọi cho các con biết là thằng cháu đến chơi. Nghe tin An Giai Kỳ về chơi, ai cũng vui mừng cố gắng hoàn thành xong công việc để trở về nhà.

Tối đến, bữa cơm diễn ra trong im lặng bởi vì phép tắc của quân nhân là vậy mà, cứng nhắc. Ăn xong, mọi người ngồi nói chuyện đến vui vẻ, chợt nhớ ra gì đó, An Giai Kỳ giật mình, cậu xin phép mọi người ra ngoài gọi cuộc điện thoại.

Vừa bỏ điện thoại từ trong túi ra, An Giai Kỳ thấy hơn trăm cuộc gọi từ Lãnh Dạ gọi đến cùng với những số gọi khác. Nhấn gọi cho Lãnh Dạ, chuông vừa reo lên hai tiếng liền có người bắt máy, giọng nói trầm ấm mang theo sự lo lắng sợ hãi vang lên:“Kỳ, cuối cùng em cũng chịu gọi lại cho chú, em làm gì mà gọi mãi ko nghe vậy? em có biết chú lo lắng đến mức nào không? nhỡ em xảy ra chuyện gì thì chú biết sống sao?“. An Giai Kỳ cảm thấy có lỗi nói:“Em xin lỗi chú, em không sao đâu, em chỉ đi có chút việc thôi“. Lãnh Dạ tâm trạng dịu xuống, nói:“Em đi đâu vậy? sao không nói chú biết“. Cậu chần chừ một lúc rồi nói:“Chú....em...tạm thời vụ bê bối kia chú không cần quan tâm đến, chú cho em một tuần xử lý chuyện này đã, chú...chú, tạm thời chúng ta xa nhau đi, được không? em hứa sau một tuần em sẽ quay về bên chú mà, nha“.

Câu nói của cậu khiến hắn rất buồn, xa nhau sao? một tuần này không có cậu hắn biết làm thế nào? buồn tủi nói:“Được... được rồi, nhớ ăn uống đầy đủ, có việc gì quan trọng hay không quan trọng cũng phải gọi cho chú, một tuần này chú sẽ đợi em về, về càng sớm càng tốt, chú...chú sẽ nhớ em lắm đấy“. An Giai Kỳ an ủi nói:“Chú đừng buồn mà, em sẽ về sớm thôi, chú cũng nhớ ăn uống đầy đủ, không được làm việc quá khuya đâu“. Nói chuyện một hồi lâu ơi là lâu thì Lãnh Dạ mới chịu tắt máy.

An Giai Kỳ thầm tự nhủ:“Nhất định mình phải cố gắng làm cho xong vụ này đã, như vậy mình mới có thể đường đường chính chính ở bên chú mà không bị phản đối, chú ơi, chú nhất định phải đợi em, đợi em hoàn thành xong vụ này thì chúng ta sẽ không còn phải quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh nữa rồi“. Nghĩ ngợi vu vơ một lúc rồi An Giai Kỳ đi vào trong nhà nói chuyện tiếp với mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.