Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 34: Chương 34: Chú thương em còn không hết!




Ngủ được một giấc, Lãnh Dạ tỉnh lại thì thấy An Giai Kỳ đang gật gà gật gù ngủ, hắn liền trực tiếp bế cậu để cậu ngủ vào lòng mình. Phải công nhận rằng một khi An Giai Kỳ mà đã ngủ thì trời đánh cũng mặc kệ, ngủ trước đã, tính sau.

Đi máy bay khoảng 4 tiếng thì đến nơi, lúc này là hơn 3h sáng, máy bay hạ cánh xuống sân bay của thành phố B, Lãnh Dạ khoác lên người An Giai Kỳ chiếc áo khoác để cậu bớt lạnh rồi bế cậu rời khỏi máy bay. Đến sảnh sân bay đã có người đón sẵn, người đó là người của khách sạn Thiên Văn, do khách sạn đó thuộc loại đẳng cấp cao nên những việc như đưa đón và hướng dẫn khách đều rất chu đáo và nhiệt tình.

Lên xe, hành lý các thứ đều được nhân viên kia làm, Lãnh Dạ không cần phải động tay động chân. Về đến khách sạn, thấy người đến là Lãnh Dạ, vị tiếp viên nọ liền đưa hắn đến tận phòng.

Vào trong phòng, Lãnh Dạ bế An Giai Kỳ đến giường rồi đặt cậu xuống, bản thân cũng nằm ngay bên cạnh cậu. Nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể thiếu niên vào trong lòng, khẽ ngửi mùi hương thơm dịu trên tóc cậu, nhớ quá, nhớ mùi hương này quá, đã hai tuần qua Lãnh Dạ đã bỏ bê An Giai Kỳ rồi, hình như lại tụt cân rồi thì phải, chăm mãi mới thấy tí thịt mà chỉ tại mình lơ là bỏ bê cái thôi đã mất hết thịt rồi.

Thật sự thì trong hai tuần vừa rồi, Lãnh Dạ đã làm việc một cách điên cuồng, hiện là đang rất mệt, suy nghĩ lơ mơ một chút rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đến 8h, An Giai Kỳ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đập vào mắt ra khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc của Lãnh Dạ, hắn ngủ rất say, hơi thở đều đặn, chắc phải khá lâu lắm cậu mới được thấy lại cảnh này. Khẽ chạm lên chiếc mũi cao thẳng của Lãnh Dạ rồi tự mỉm cười trong vô thức, cậu sờ lên bọng mắt, có vẻ nó đã hết vết thâm rồi, lại sờ lên đôi môi kia, không biết sao, An Giai Kỳ hôn lên nó một cái rồi tự nhiên đỏ mặt:“Mình có kì quá không ta, tự nhiên đi hôn trộm người ta lúc ngủ, aaaaaa....đây có phải là An Giai Kỳ không vậy“.

Đang tính ngồi dậy thì Lãnh Dạ ôm chặt lấy An Giai Kỳ, giọng trầm khàn nói:“Ngủ thêm chút nữa đi, hôn trộm người ta rồi định chạy? Hửm?“. Mặt đỏ bừng, đầu cậu như bốc khói, rúc vào lồng ngực Lãnh Dạ, cậu lí nhí nói:“Có...có đâu“. Lãnh Dạ phì cười trêu chọc:“Em sờ mặt chú rồi hôn trộm chú, nếu chú không ôm lại thì không phải em tính chạy à?“. An Giai Kỳ ngại ngùng đánh vào lưng Lãnh Dạ nói:“Em có chạy đâu, chỉ là em muốn đi vệ sinh cá nhân rồi đi ăn thôi, đang đói“.

Lãnh Dạ phì cười, hắn ngồi dậy rồi bế An Giai Kỳ vào trong phòng tắm rồi cùng nhau về sinh cá nhân rồi đi ăn sáng tại phòng. Trong bữa ăn, An Giai Kỳ cứ nhìn Lãnh Dạ như muốn nói gì đó rồi thôi. Để ý thấy, Lãnh Dạ bỏ tách trà xuống nói:“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, chú nghe đây“. An Giai Kỳ vừa nhâm nhi bánh kem vừa hỏi:“Sao hai tuần qua chú chẳng thèm quan tâm em vậy, chú hết thương em rồi à?”

Nghe vậy, Lãnh Dạ cảm thấy rất có lỗi nói:“Chú xin lỗi, chú không cố ý“. An Giai Kỳ siết chặt chiếc thìa nói:“Chú hết thương em thì cứ nói ra, em sẽ đi mà“. Lãnh Dạ giật mình liền tiến đến chỗ cậu, bế cậu lên để cậu ngồi trên đùi mình, ôm ấp rồi dụi đầu vào ngực cậu giãi bày tâm sự:“Chú không hề hết thương em, không phải em nói muốn được đi chơi hội cùng chú mà, chú muốn nhìn thấy em cười vui vẻ nên chú đã dồn hết công việc trong tuần này để làm hết rồi đi chơi với em“. Nói rồi Lãnh Dạ càng ôm chặt lấy eo An Giai Kỳ:“Trong hai tuần ấy, ngày nào chú cũng đi sớm về khuya để cố gắng hoàn thành nhanh chóng công việc, nhiều lúc chú rất nản, muốn bỏ cuộc nhưng cứ nghĩ đến lúc em cười thật tươi trong lễ hội thì chú lại có thêm động lực để làm, chú cố gắng không được nghĩ đến em trong lúc làm việc bởi vì càng nghĩ đến em chú càng cảm thấy nhung nhớ em đến khó chịu. Mỗi tối khi ngủ, chú ôm em ngủ lại thấy không hề đủ, mỗi sáng thức dậy, lần nào cũng sợ em không thấy chú sẽ buồn, sẽ cảm thấy tủi thân“.

Nghe đến đây, An Giai Kỳ cũng hiểu tại sao Lãnh Dạ lại bỏ bê mình, cậu đau lòng nói:“Cùng lắm là không đi, sức khỏe của chú cũng có giới hạn mà, chú thật ngốc“. Lãnh Dạ phì cười:“Ngốc cũng chỉ ngốc vì em thôi Kỳ à, em nói chú hết thương em, không hề đâu, chú thương em còn không hết! có người yêu vừa đẹp lại còn yêu chú, cũng rất giỏi nữa, chú cảm tạ ông trời còn không hết, sao có thể hết thương em được, trừ khi thời sự có tập cuối, xe tăng thủng lốp, mặt trời mọc đằng tây thì lúc ấy chú sẽ hết thương em“. An Giai Kỳ cười ha hả nói:“Chú đùa à? làm gì có việc vô lý như vậy“.

Lãnh Dạ hôn lên đôi môi dính chút kem của An Giai Kỳ nói:“Giờ em hiểu lòng chú chưa, chú rất rất thương em, yêu em, rất nhiều đó, chú chưa bao giờ yêu ai nhiều như yêu em“. An Giai Kỳ lại trêu đùa:“Vậy còn mẹ chú thì sao?“. Lãnh Dạ cắn nhẹ vào môi cậu nói:“Mẹ chú là tình cảm gia đình, còn em là tình yêu đôi lứa, hiểu chưa“. An Giai Kỳ cảm động, cậu hôn lên môi, lên má hắn rồi nói:“Em biết rồi“.

Sau khi nói chuyện với nhau một hồi, hai người lại quay trở lại tình cảm như xưa, bây giờ An Giai Kỳ chỉ cảm thấy càng yêu Lãnh Dạ hơn thôi. Cuối cùng cũng đã gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng khiến An Giai Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tình tứ với nhau được một lúc thì Lãnh Dạ bế cậu lên rồi nói:“Được rồi, vậy thì một tuần này chú sẽ bù đắp hết cho em, giờ thì đi tắm rồi đi chơi, được chứ“. An Giai Kỳ khẽ cười, nói:“Vâng“.

.................

( Nhạt nhẽo quá, ai cho tui xin ít muối đi

(。•́︿•̀。)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.