Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 24: Chương 24: Chú...chú sẽ ăn thật ngon!!!




Một ngày nọ, An Giai Kỳ được nghỉ, cậu lên kế hoạch trưa nay sẽ cho Lãnh Dạ một bất ngờ khó quên.

Buổi sáng, tầm 5h30p, Lãnh Dạ thức dậy, hắn không đánh thức An Giai Kỳ vì hôm nay Lãnh Dạ đặc cách hủy hết lịch trình ngày hôm nay để cậu có thể nghỉ ngơi đàng hoàng do những ngày trước lịch trình quá dày làm An Giai Kỳ lúc nào cũng đi sớm về khuya và luôn trong tình trạng mệt mỏi.

Vệ sinh cá nhân xong, Lãnh Dạ làm đồ ăn sáng rồi tự mình ăn trước, để dành những món ngon cho vào cặp lồng giữ nhiệt để lúc cậu dậy thì thức ăn vẫn còn ấm là có thể ăn ngay, đỡ phải hâm nóng lại, để lại mảnh giấy nhỏ rồi đi làm.

Đến 8h, An Giai Kỳ mới lơ mơ thức dậy, cậu khua tay lần mò như tìm thứ gì bên cạnh. Không thấy có gì, An Giai Kỳ mở mắt nhìn sang bên cạnh thì trống không, cậu liền xem đồng hồ thì phát hiện đã là 8h.

Cuống quýt giật mình vội lật tung chăn ra, vớ lấy điện thoại định gọi cho Ôn Niên thì đập vào mắt cậu là dòng tin nhắn:

“Giai Kỳ, hôm nay em không có lịch trình nên là hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé, tận dụng thời gian ngày hôm nay đi”

Rồi lại thấy tin nhắn của Lãnh Dạ gửi đến:

“Bảo bối, hôm nay đặc cách cho em nghỉ, liệu mà nghỉ ngơi cho cẩn thận nhớ chưa?”

Vừa nhận tin là mình được nghỉ, cậu sung sướng hò reo. An Giai Kỳ quyết định tối nay sẽ làm một vài món ăn tiếp đãi Lãnh Dạ. Nghĩ là làm, An Giai Kỳ vệ sinh cá nhân xong, liền xuống phòng bếp ăn sáng.

Trên bàn là hai phần cơm cùng một dòng nhắn:

“Trưa nay chú phải gặp đối tác không về ăn cơm được, chú làm hai phần để sáng với trưa ăn, nhớ ăn uống cẩn thận”

An Giai Kỳ mở phần bữa sáng ra ăn. Sau khi ăn xong, cậu thay quần áo, ăn mặc kín đáo rồi đi siêu thị.

Đến nơi, An Giai Kỳ mua nguyên liệu, không quên mua chút đồ ăn vặt cho bản thân. Đi mua vài thứ mà mất kha khá thời gian, về đến là thì đã là buổi trưa. An Giai Kỳ lại đi thay đổi bộ quần áo khác cho thoải mái.

Xử lý xong bữa trưa, cậu đi xem tivi rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đến khoảng 16h30, An Giai Kỳ thức dậy, cậu nhìn đồng hồ rồi đi nấu cơm. Nấu xong được nồi cơm, An Giai Kỳ bắt đầu làm các món ăn.

Lúc này Lãnh Dạ ở công ty làm việc, hắn luôn cảm thấy bất an, dường như sắp có điềm không lành đang ập đến. Đến 19h, Lãnh Dạ mới tan làm, hắn đi đến ga xe rồi lái xe về.1

Về đến nhà, vừa bước vào cánh cửa đã ngửi thấy mùi gì đó lạ thường, hình là cháy gì đó thì phải. Biết Lãnh Dạ đã về, An Giai Kỳ vừa mới dọn thức ăn lên xong rồi chạy ra đón Lãnh Dạ. Vừa nhìn thấy hắn, cậu vui vẻ chạy ra ôm lấy eo hắn làm nũng nói:“Sao chú về muộn vậy?“. Lãnh Dạ để cặp hồ sơ sang một bên rồi xoa đầu cậu nói:“Hôm nay có hơi nhiều việc“. Rồi lại nhìn thấy tay An Giai Kỳ có vết đỏ cùng vài vết thương trên tay, Lãnh Dạ cau mày hỏi:“Tay bị sao đây?“. An Giai Kỳ cười nói:“Không có gì chỉ là.....“.Chưa để An Giai Kỳ nói hết, Lãnh Dạ vội kéo cậu vào trong nhà, đặt cậu ngồi xuống ghế sofa rồi đi lấy hộp cứu thương.

Nhẹ nhàng nâng đôi tay cậu lên, Lãnh Dạ xót ruột nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vùng da bị sưng đỏ, rồi dùng thuốc khử trùng bôi lên vết thương một cách nhẹ nhàng nhất như sợ cậu bị đau. Dán xong băng cá nhân, Lãnh Dạ mới trách móc hỏi:“Sao tay lại ra nông nỗi này? nhỡ để lại sẹo thì sao? em không xót nhưng chú xót“. An Giai Kỳ cười tươi nói:“Tại em nấu ăn cho chú đó, để cảm ơn chú đã đối xử tốt với em“. Lãnh Dạ thở dài nói:“Haizzzz, cảm ơn cái gì, em đến bên chú là một món quà lớn rồi, mừng còn không hết“. An Giai Kỳ hí hửng nói:“Thôi bỏ qua đi, em có làm vài món, chú vào nếm thử đi“.

Rồi An Giai Kỳ kéo Lãnh Dạ chạy vào bếp. Vừa mới ngồi xuống, Lãnh Dạ đơ cứng người khi thấy mấy món ăn lạ hoắc lạ hơ trên bàn, hắn chỉ tay vào đĩa hỏi:“Đây...đây là món gì?“. An Giai Kỳ cười tươi đáp:“Là món cá rán đó“. Rồi cậu chỉ các món khác:“Đây là đậu rán, đây là thịt kho, đây là trứng rán“.

Nghe vậy, Lãnh Dạ như không tin vào mắt mình, có món ăn nào là đen xì đen xịt như này không? lại nhìn sang bàn bếp, một đống hỗn độn như bãi chiến trường. Tính là không ăn nhưng lại nhìn vào đôi tay của An Giai Kỳ, Lãnh Dạ vẫn là thương cậu hơn, hắn nhìn vào bát, bên trong không biết nên gọi cơm này là kiểu gì, nhão không ra nhão, cứng không ra cứng.

Cầm đôi đũa lên, Lãnh Dạ bắt đầu ăn, trước khi ăn hắn nói:“Chú...chú sẽ ăn thật ngon“. Nói xong liền gắp thức ăn vào miệng. Đúng như cái vẻ bề ngoài của nó, vừa đen vừa cháy, ăn vào còn đắng, ngọt, mặn, chua, cay, đủ loại mĩ vị nhân gian. Lãnh Dạ trong lòng thầm bật khóc, khó ăn quá.1

Lãnh Dạ ăn cơm với thức ăn trong đau khổ, muốn khóc mà không thể khóc. An Giai Kỳ thấy Lãnh Dạ ăn ngấu nghiến như vậy thì liền hỏi:“Ngon không ạ?“. Lãnh Dạ đang cắm cúi ăn thì dừng lại, hắn miễn cưỡng mỉm cười, trên khuôn mặt chứa bao nhiêu là đau khổ nói:“Ngon...rất ngon, đúng là mĩ vị nhân gian, số hai không ai số một“. Nhận được lời khen, An Giai Kỳ vui vẻ gắp thêm thức ăn vào bát của Lãnh Dạ.1

Cậu cũng đang định ăn thì Lãnh Dạ ngăn cản, hắn nói:“Kỳ...Kỳ à, không phải em nói thèm ăn đùi gà chiên với tôm đất hay sao? hôm nay chú đặt cách cho ăn“. Nghe vậy, hai mắt An Giai Kỳ sáng lên, cậu hỏi:“ Được ạ?“. Lãnh Dạ gật đầu đồng ý, An Giai Kỳ vui vẻ chạy đi gọi đồ ăn, còn Lãnh Dạ thì toát hết mồ hôi hột, hắn vội thủ tiêu nhanh mấy món này rồi vội vàng dọn dẹp mọi thứ thật sạch sẽ mà lại không biết rằng thức ăn mà An Giai Kỳ làm vẫn còn.

________

Đến đêm, Lãnh Dạ bụng đau âm ỉ, người toát hết mồ hôi, mặt dần tái đi, An Giai Kỳ đúng lúc thức giấc thấy cảnh này thì vội vàng gọi cho bác sĩ riêng của Lãnh Dạ.

Bác sĩ liền đến. Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nói:“Lãnh tổng do ăn thức ăn không hợp lý cộng thêm có vẻ thức ăn hơi quá gia vị nên mới đau bụng, nãy Lãnh tổng đã nôn ra hết, tôi cũng đã cho ngài ấy uống thuốc nên hiện giờ không sao nữa rồi. An Giai Kỳ ngơ ngác, thức ăn? cậu như nhớ ra gì đó liền chạy xuống bếp, tiến đến chỗ thức ăn vẫn còn trong tủ lạnh rồi nếm thử.

Ăn được một miếng, An Giai Kỳ lập tức nhổ ra luôn, cậu như hiểu tại sao Lãnh Dạ lại cho cậu gọi đồ ăn bên ngoài. Đợi bác sĩ ra về, An Giai Kỳ tiến đến chỗ Lãnh Dạ khóc nói:“Chú... hức...sao chú lại ăn thức ăn đấy, vừa đắng vừa mặn lại cay ngọt, sao chú không bỏ đi lại còn cố ăn“. Lãnh Dạ thấy cậu khóc thì đau lòng, ôm cậu vào lòng nói:“Tại Kỳ làm cho chú ăn rất tốn công sức, lại còn để tay bị thương, sao chú nỡ phụ tấm lòng của em đây?“.

Nghe vậy An Giai Kỳ càng khóc to, cứ nghĩ nấu một bữa ăn ngon sẽ khiến Lãnh Dạ vui vẻ ai ngờ lại hại hắn thành ra như này. An Giai Kỳ thề sẽ không nấu lại nữa. Khóc một hồi rồi cậu cũng chìm vào giấc ngủ, Lãnh Dạ phải dỗ cậu mãi mới hết khóc. Nằm ôm cậu một lúc, cơn đau dịu đi, Lãnh Dạ mới có thể ngủ được, hắn phải cảm ơn tổ tiên lắm, suýt chút nữa là đi toi cái mạng nhỏ này rồi.

(hình ảnh minh họa)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.