Quay Trở Lại, Tôi Nhất Định Sẽ Sống Thật Tốt

Chương 67: Chương 67: Đấu cờ




Đến tầm trưa, khoảng 10h30p thì mọi người đều đã đi làm về, thấy mọi người thì An Giai Kỳ cúi chào, mọi người cũng chào lại. Lãnh Dạ từ trong bếp đi ra, hắn bê thức ăn đặt trên bàn, nhìn mọi người rồi cười nhẹ coi như chào hỏi.

Mọi thứ đã xong xuôi, Lãnh Dạ kêu An Giai Kỳ đi lên phòng bà ngoại đưa bà xuống dùng bữa. Cậu nghe theo lời hắn mà đi gọi bà ngoại.

Trong bữa ăn, khi mọi người đã tập trung ngồi vào bàn và chỉ đợi mỗi ông ngoại nữa là đủ. Ai cũng nhìn An Giai Kỳ khiến cậu rất ngượng ngùng, Lãnh Dạ thấy vậy thì nói:“Mọi người đừng nhìn em ấy nữa, đợi ông về con sẽ giới thiệu em ấy sau“. Vừa mới nói xong thì ông ngoại cũng vừa về, nhìn mọi người đã tập trung đông đủ thì hài lòng nhưng khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của vị thiếu niên kia thì lấy làm lạ, ông thản nhiên ngồi vào ghế rồi hỏi:“Cậu đây là....“. Chưa để Tần Thượng Uy nói xong thì Lãnh Dạ chen lời:“Thưa ông và mọi người, đây là An Giai Kỳ, là người yêu của con ạ“.

Nghe xong mọi người há hốc mồm, còn các anh chị em không ai quan tâm bởi vì họ biết lâu rồi. Tần Thượng Uy tức giận nói:“Con giỏi lắm, dám đưa cả cậu ta về, con...con nghĩ không ai trị được con? bữa cơm này đúng là nuốt không trôi, ta không muốn ăn“. Đang định đứng dậy thì Vũ Anh Nguyệt lên tiếng:“Ngồi xuống“. Tần Thượng Uy liếc nhìn bà, nói:“Bà không có quyền ra lệnh cho tôi“. Vũ Anh Nguyệt bình thản uống nước canh rồi nói:“Tôi tưởng ông từng nói, là một quân nhân bữa ăn giấc ngủ cũng rất quan trọng, phải ăn thì mới có sức, cho dù có khó ăn, nuốt không trôi cũng phải ráng mà ăn, vậy ông đây là đang có hành động gì vậy? ông kêu con cháu phải noi gương theo ông trong khi ông đang tính phá vỡ quy tắc của mình, đây gọi là quân nhân cấp cao? thật đáng ngưỡng mộ“.

Bị nói như vậy, Tần Thượng Uy không nói được gì, đành im lặng mà ăn. Sau khi ăn xong, mọi người tập trung ngồi ở phòng khách, An Giai Kỳ vào bếp pha trà rồi bưng ra đặt xuống bàn. Vũ Anh Nguyệt rất hài lòng về cháu dâu này, bà nếm thử trà thì khen:“Ưm, Tiểu Kỳ à, con pha trà ngon thật đó, rất khéo“. An Giai Kỳ cười tươi nói:“Dạ, là trà ngon“. Bà vui vẻ nói:“Con không cần phải khiêm tốn“. Tần Thượng Uy cũng uống, tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy trà rất ngon, cùng là một loại trà mà sao người làm của nhà ông làm cũng không ngon bằng.

An Giai Kỳ nhìn Tần Thượng Uy, cậu nói:“Ông ngoại, con có thể hỏi một câu được không ạ?“. Ông nhâm nhi chén trà nói:“Hỏi đi“. Cậu liền nói:“Phải làm thế nào ông mới chấp nhận con?“. Ông cười nhếch môi:“Nếu cậu làm gì đó thuyết phục được tôi“. Rồi trong lòng ông nghĩ:“Làm gì có chuyện thuyết phục được ta“.

Cậu nghĩ ngợi một chút rồi nhìn thấy bàn cờ vây, cậu liền nói:“Con biết chơi cờ vây, hay là vậy đi, chúng ta đấu với nhau 3 ván, nếu ông thắng con sẽ nghe theo điều ông muốn, con thắng thì ông phải chấp nhận con, thế nào? được không ạ?“. Tần Thượng Uy ngạc nhiên, ông không ngờ thời trẻ bây giờ lại còn người biết chơi cờ vây, phải nói bộ môn này rất ít người chơi, đặc biệt là giới trẻ. Ông tự tin nói:“Được thôi“. Mọi người trong nhà ai ai cũng rất ngạc nhiên hết sức.

Nói là làm, Ông nói:“Chúng ta chơi luôn, Tiểu Dạ, con đi lấy bàn cờ ra đây“. Lãnh Dạ đi lấy bàn cờ ra rồi nhìn An Giai Kỳ, cậu cười tươi nói:“Chú tin em không?“. Hắn mỉm cười dịu dàng nói:“Chú tin em“.

Bắt đầu chơi, mới ván đầu chỉ mất 30p Tần Thượng Uy đã thắng, ông cười đắc ý, phen này thắng thua đã rõ. Đến ván thứ 2, An Giai Kỳ nhẹ nhàng chiến thắng trong 20p, cả nhà ai cũng sốc, phải nói ông ngoại chơi cờ vây rất ít khi thua mà không ngờ lần này lại thua dưới tay hậu bối nữa, bất ngờ thật, Tần Thượng Uy cũng bất ngờ không kém ông cũng được coi là bất bại ấy vậy mà lại thua nhanh quá. Đến ván thứ 3, lần này ông không khinh địch nữa mà tập trung vào đánh cờ, hai người đánh qua đánh lại hơn 2 tiếng chưa xong, may mà chiều hôm nay ngày nghỉ nên các cô dì chú bác mới được ở nhà mà quan sát trận đấu cờ.

Đánh một hồi sau, thấy người đánh qua kẻ đánh lại lâu quá, không ai chịu nhường ai nên cho ra kết quả là hoà nhau, kết quả này không ai nghĩ đến. Tần Thượng Uy không thể tin nổi sự thật này, ông đứng dậy bước nhanh về phòng, trước khi đi, ông để lại một câu:“Hai người thích làm gì thì làm“. Rồi bỏ đi.

Cậu nhìn Lãnh Dạ hỏi:“Vậy...vậy là ông chấp nhận rồi đúng không chú“. Hắn cười, xoa nhẹ lên mái tóc cậu, nói:“Ừ, ông chấp nhận rồi“. Cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Tối đến, ở trong phòng, Lãnh Dạ hồi tưởng lại trận đấu cờ trưa chiều nay, hắn nói:“Thật không ngờ trận cờ này lại hoà“. An Giai Kỳ nằm sấp trên giường chơi game, cậu nói:“Vốn dĩ cũng không hoà đâu mà do em cố tình làm vậy đó“. Hắn nhướng mày hỏi:“Hửm? thật sao?“. Cậu thản nhiên nói:“Thật mà, ván đầu em thừa sức thắng, ván thứ 3 em cũng thừa sức thắng, em tính hết rồi, nếu em thắng, tuy sẽ được chấp nhận ở bên chú nhưng ông sẽ cảm thấy mất mặt khi thua một hậu bối, còn nếu em thua thì tất nhiên sẽ không được ở bên chú, mà ông ngoại của chú là một quân nhân cấp cao, sĩ diện cũng rất quan trọng đó, vậy nên em nghĩ là nhường ván cờ đi cho hoà“.

Lãnh Dạ nhìn vào hai trái đào căng mọng đang đập vào mắt mình, khẽ liếm môi cười gian, hắn tiến tới bên cậu, tay không yên phận liền bóp lấy mông cậu rồi nói:“Em đúng là rất giỏi nha“. An Giai Kỳ hất cằm tự hào nói:“Tất nhiên rồi, mà....chú bỏ cái tay chú ra, biến thái quá“. Hắn cười gian xảo nói:“Ai kêu cặp đào của em cứ đập vào mắt chú đâu“. Nói xong liền vồ vập lấy cậu rồi bắt đầu ABC...XYZ....

Cuộc đối thoại vừa rồi đã bị Tần Thượng Uy nghe thấy hết, thật nhục nhã, đúng thật là quá nhục nhã đi, vậy mà Lãnh Dạ lại có thể tìm được một người yêu hiểu chuyện như vậy, thôi thì đành buông bỏ cố chấp của bản thân mà chấp nhận tụi nó vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.