Nhìn thấy sự bối rối của An Giai Kỳ, Ôn Niên cảm thấy có gì đó không đúng, anh hỏi:“Em có quen biết với Lãnh tổng?“. An Giai Kỳ cũng không giấu giếm nói:“Thật ra thì chú Lãnh là khách quen của quán em, chú thường xuyên tới đây, do hợp tính với ba của em nên gia đình em coi chú là người nhà“. Ôn Niên ngạc nhiên, anh không ngờ luôn, hay An Giai Kỳ được đích thân chủ tịch mời đến là do mối quan hệ này chăng?
Nhìn thấy được sự im lặng và khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc, An Giai Kỳ đoán chắc 7 phần là đang nghĩ rằng mình được đích thân Lãnh Dạ tuyển chọn là do có quen biết, cậu liền nói:“Em nghĩ, em vào được công ty LD là do có năng lực thật sự, không nhất thiết cần phải tuyển chọn các thứ. Chẳng phải anh có nhắc đến Lãnh Hiện là em họ của chú Lãnh mà vẫn phải tham gia tuyển chọn mới được làm thực tập sinh hay sao? một người ngoài như em làm gì có thể sánh với người nhà đúng không nào“.
Ôn Niên thấy có vẻ hợp lý liền hỏi tiếp:“Vậy em từng qua đào tạo ở đâu không?“.An Giai Kỳ liền trả lời:“Có, đào tạo ở trường nghệ thuật“. Ôn Niên lại hỏi:“Trường nghệ thuật nào?“. An Giai Kỳ thành thật đáp:“Trường nghệ thuật AGK“.
Ôn Niên một lần nữa sốc nặng, phải nói trường đó rất đắt đỏ, đó cũng là nơi thuộc sở hữu của Lãnh Dạ a, chỉ cần đứng hạng cao nhất trong trường thì việc được tuyển thẳng là điều đương nhiên nhưng quan trọng là phải được Lãnh Dạ ưng ý. Ôn Niên sốc toàn tập hỏi:“Vậy...vậy em biết số tiền cho một kỳ học là bao nhiêu không?“. An Giai Kỳ ngây ngô trả lời:“Em cũng không biết, ba em bảo tiền phí không đắt, giá cả phải chăng“.
Một câu nói thật thà ngây ngô khiến Ôn Niên không thể tin nổi, chẳng nhẽ người nhà cậu lại đi giấu cậu về gia thế khủng của mình? Ôn Niên nói:“Giai Kỳ à, thật ra gia đình nhà em là một tài....“. Câu còn chưa nói hết đã bị An Giai Kiệt chặn lại:“Nước uống của hai người đây” rồi quay mặt hướng sang Ôn Niên, anh dùng ánh mắt sắc bén đầy tính đe doạ cảnh cáo khiến Ôn Niên im bặt không dám nói tiếp.
Nhận được nước uống, An Giai Kỳ nói:“Cảm ơn anh“. An Giai Kiệt xoa đầu em trai rồi nói:“Không có gì” rồi rời đi.
Ôn Niên sợ hãi với ánh mắt lúc nãy, anh không hiểu sao gia đình của An Giai Kỳ lại không cho cậu biết về gia thế của nhà mình. Ôn Niên là người quen biết rộng, có gì là cậu chưa biết, An gia cũng là một tài phiệt có tiếng nhưng ở thành phố H này thì tiếng tăm chưa vang đến chứ nếu là thành phố S thì không ai là không biết, đó chỉ là bên nhà nội thôi, còn bên nhà ngoại thì lại liên quan đến chính trị, quân sự, toàn người chức cao hết, như vậy An Giai Kỳ là một cậu ấm chính hiệu đó.
Bỏ qua vấn đề này, hai người tiếp tục trò chuyện một lúc rồi Ôn Niên cũng ra về.
__________
Sáng hôm sau, An Giai Kỳ đến công ty cùng Ôn Niên, anh đưa cậu vào một căn phòng, nơi tập trung tất cả các thực tập sinh và các nghệ sĩ, anh nói:“Mọi người, hôm nay tôi xin giới thiệu một thực tập sinh mới, người đó là An Giai Kỳ“. An Giai Kỳ tươi cười cúi chào mọi người nói:“Xin chào mọi người, tôi là An Giai Kỳ, từ hôm nay sẽ là một thực tập sinh của công ty LD, mong mọi người giúp đỡ“.
Ngay khi cậu vừa nói xong thì lập tức có nhiều tiếng nói xì xào:“Ồ...đó không phải là An Giai Kỳ nổi tiếng trên mạng xã hội đó sao?“...”Tôi còn xem phim cậu ta đóng rồi, cmn phải gọi là quá đỉnh“...”Cậu ta là cái người đã nhận được giải thưởng trong, sự kiện Ngôi sao sáng đó“....”Nghe nói cậu ta được đích thân chủ tịch mời đến đó“....“....“.
Tiếng xì xào to nhỏ kia rất ồn, Ôn Niên liền lên tiếng:“Trận tự” rồi bảo An Giai Kỳ:“Em ở đây làm quen với mọi người đi, anh đi có chút chuyện cần trao đổi với Lãnh tổng“. Nói xong liền rời đi.
Sau khi Ôn Niên rời đi, có một số thực tập sinh là fan của An Giai Kỳ tiến đến chào hỏi:“Xin chào, em là fan của anh đó, anh có thể cho em xin chữ ký được không?“. An Giai Kỳ cười đáp:“Được chứ, đồng môn với nhau sao lại không được?“. “Em cảm ơn anh“.
Cũng có vài người ác ý nói:“Nổi tiếng sẵn rồi thì cứ debut đi lại còn làm thực tập sinh cho ai xem“. An Giai Kỳ cũng chẳng quan tâm đến khiến họ tức giận. Đột nhiên cánh cửa mở toang ra khiến nó đập mạnh vào tường, một chàng trai chạy vào phòng nói:“Xin lỗi đã đến muộn“. An Giai Kỳ nghe thấy giọng nói quen quen liền quay đầu lại, hai người chạm mắt nhau rồi đơ trong giây lát, cả hai cùng lên tiếng:“Ơ kìa, Tiểu Kỳ/ Tiểu Mặc sao mày lại ở đây?“. Trịnh Phi Mặc là bạn thân từ thủa cởi chuồng tắm mương của An Giai Kỳ, do gia đình có biến cố nên hai người đã xa nhau nhưng may sao vẫn giữ liên lạc.
Trịnh Phi Mặc chạy đến ôm lấy An Giai Kỳ, cảnh này đã bị Lãnh Dạ vô tình nhìn thấy, hắn đột nhiên nhăn mày, trong lòng dâng lên sự khó chịu. Trịnh Phi Mặc vui mừng nói:“Ấy, mày đầu quân vào công ty này à?“. An Giai Kỳ đáp:“Đúng rồi, tao làm thực tập sinh“. Trịnh Phi Mặc khoe:“Thế tao là tiền bối của mày rồi, tao debut được hơn 3 tháng rồi, gọi tao tiếng tiền bối đê“. An Giai Kỳ xem thường nhìn Trịnh Phi Mặc, thật ra cứ nói là thực tập sinh thôi chứ cậu đã kí hợp đồng thì lúc nào debut chẳng được, thực tập sinh chỉ là cách danh thôi.
Trịnh Phi Mặc nhìn thấy sự xem thường ấy nói:“Gì đây? mày dám xem thường tiền bối hả?“. An Giai Kỳ hờ hững đáp:“Ờ“.Anh bạn tiếp tục trêu đùa:“Aida trước tao nhớ không lầm thì mày cao hơn tao ma? sao giờ thấp thế?“. Trịnh Phi Mặc cao 1m86 mà An Giai Kỳ cao có 1m76 à, cậu dùng khuỷu tay hích vào bụng anh bạn làm anh bạn đau mà kêu lên.
Nói chuyện một hồi thì bắt đầu tập luyện. Trịnh Phi Mặc do không có lịch nên thầy dạy nhảy nhờ anh dạy thay. Trong quá trình nhảy, Trịnh Phi Mặc rất nghiêm khắc dạy, có mấy thực tập sinh bị mắng một trận, riêng An Giai Kỳ thì không. Dạy một hồi thì phải bắt cặp để cùng nhảy kiểm tra, An Giai Kỳ không bắt cặp được với ai thì liền nhảy cùng Trịnh Phi Mặc.
Hai người đầu nhảy cùng nhau là An Giai Kỳ và Trịnh Phi Mặc, bài hát vang lên, hai người phối hợp ăn ý cứ như được luyện tập từ trước vậy, rất đều và đẹp. Sau khi nhảy xong thì Trịnh Phi Mặc quàng tay lên cổ An Giai Kỳ nói:“Không tệ nha, không ngờ mày nhảy ngang cơ tao luôn“. An Giai Kỳ không nói gì chỉ cười cười.
________
Một ngày cứ thế trôi qua, đến chiều An Giai Kỳ định cùng Trịnh Phi Mặc về thì bắt gặp Lãnh Dạ hình như đang đợi ai đó. Trịnh Phi Mặc thấy Lãnh Dạ liền chào hỏi:“Xin chào Lãnh tổng, ngài đang đợi ai sao?“. Lãnh Dạ chỉ gật đầu một cái rồi kéo An Giai Kỳ vứt vào trong xe ở vị trí ghế phụ rồi cũng lên xe đi luôn, bỏ mặc Trịnh Phi Mặc ngơ ngác ở đó.
Trên xe, An Giai Kỳ ra sức chửi Lãnh Dạ:“Chú bị sao vậy? đang yên đang lành ném cháu vào đây làm gì?“. Lãnh Dạ lạnh nhạt hỏi:“Cậu ta là ai?“. An Giai Kỳ nhướng mày:“Ai là ai“. Lãnh Dạ kiên nhẫn nói:“Cái người mà đi cùng cậu“. An Giai Kỳ à lên một cái nói:“Đấy là bạn thủa cởi chuồng tắm mương với cháu, có chuyện gì sao?“. Lãnh Dạ trả lời:“Chỉ là thấy hai người có vẻ thân thiết, sáng nay còn tiếp xúc gần với nhau“. An Giai Kỳ trêu đùa nói:“Nhìn chú lúc này như kiểu đang ghen ý, mùi giấm chua nồng nặc“.
Lãnh Dạ như chọc trúng tim đen thì giật mình nhưng không lên tiếng. An Giai Kỳ thì thấy ông chú này hôm nay bị sao ý tự nhiên bày đặt lạnh lùng các thứ.