Đúng 6h30, An Giai Kỳ thức dậy, lê lết thân xác mệt mỏi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Đứng trước gương, ánh mắt đang mơ hồ, vừa nhìn thấy vài vết đỏ chót trên cổ, An Giai Kỳ liền bừng tỉnh, vội cởi hết cúc áo ra, cậu hét lớn:“LÃNH DẠ, CHÚ LÀ TÊN XẤU XA........“.
Lãnh Dạ đang bê khay đựng đồ ăn sáng đem vào phòng ngủ cho An Giai Kỳ, vừa nghe cậu gọi to tên mình thì giật bắn người, suýt thì làm rơi khay xuống sàn nhà. Vội bỏ khay ra một bên, Lãnh Dạ đi vào phòng tắm xem tình hình như nào, vừa mở cửa ra, đập vào mắt là làn da trắng nõn xuất hiện vài vết đỏ cùng dấu răng, vòng eo nhỏ nhắn của An Giai Kỳ. Khẽ nuốt nước bọt, hắn tiến đến gần cậu hỏi han:“Sao vậy? em đau chỗ nào à?“.
An Giai Kỳ tức giận đá vào chân Lãnh Dạ, nước mắt rưng rưng, cậu mếu máo nói:“Chú là tên xấu xa, sao cứ để lại dấu thế, nhìn đi, tác phẩm của chú này, ngực em sưng hết cả lên rồi đó, tại chú đấy, bắt đền chú đấy“. Lãnh Dạ phì cười, hắn còn tưởng An Giai Kỳ gặp vấn đề gì cơ, ôm cậu vào lòng mà ra sức an ủi nói:“Ô.... được rồi, chú xin lỗi, vậy em muốn cái gì chú sẽ bồi thường cho“. An Giai Kỳ ôm Lãnh Dạ, tay đập bôm bốp vào lưng Lãnh Dạ nói:“Ư...không biết đâu, chú là tên đáng ghét“.
Lãnh Dạ bất lực cười, hắn bảo cậu vệ sinh cá nhân rồi bế cậu lên, tiến đến chỗ khay đựng đồ ăn sáng, để cậu ngồi lên đùi mình, múc từng thìa cháo thịt băm, thổi hơi vào cháo để cho cháo bớt nóng rồi đút cho An Giai Kỳ ăn.
Ăn xong thì thay quần áo cho cậu rồi chợt thấy mặt An Giai Kỳ hơi đỏ, Lãnh Dạ vội chạm tay lên trán cậu thì thấy hơi nóng, hắn nói:“Kỳ à, em lại bị sốt rồi, hôm nay nghỉ ở nhà đi“. Cậu nghe vậy thì liên tục lắc đầu nói:“Không ở đâu, em muốn đi làm“. Lãnh Dạ khuyên bảo:“Không được, em đang sốt nhẹ, nhỡ làm việc lại sốt nặng luôn thì sao?“. An Giai Kỳ liên tục từ chối không muốn ở nhà, Lãnh Dạ thì ra sức khuyên can nhưng không được. Bất lực, hắn đi lấy miếng dán lạnh dán lên trán cậu rồi nói:“Haizzzz, em cũng lì quá đi, hôm nay không được vận động mạnh nghe chưa?“. An Giai Kỳ cười tươi đáp:“Dạ vâng“.
Chuẩn bị xong xuôi thì liền đi tới công ty. Bên phía Trình gia, Trình Kiệu lúc này đang vô cùng tức giận cộng thêm lo lắng, ông ta không ngờ kế hoạch lại đổ vỡ như vậy, thịt đã dâng tới miệng rồi còn để mất, phen này không ổn rồi. Ông ta liền gọi đến cho Lãnh gia. Điện thoại vang lên vài tiếng chuông rồi có người nghe máy:
“Alo”
“A, là Lãnh lão gia tử, tôi có việc muốn nhờ ông”
“Ồ thì ra là Trình lão gia, có việc gì mà ông lại gọi tới vậy?”
“Chuyện là.....”
Sau khi kể lại hết sự việc, Lãnh Cao cũng không làm gì được liền nói:
“Trình lão gia, tôi cũng không thể giúp ông rồi, vừa hôm trước nó vừa mới kêu cắt đứt quan hệ với Lãnh gia, bây giờ tôi cũng là lực bất tòng tâm”
Trò chuyện qua một hồi thì kết thúc cuộc gọi, Trình Kiệu chỉ biết quả này không ổn rồi, mặt dày gọi cho Lãnh Dạ nhưng không gọi được, nỗi sợ hãi tăng lên.
Vừa đến công ty, thấy trên trán An Giai Kỳ có miếng dán lạnh, mọi người liền hỏi han đủ kiểu, phải lấm liếm mãi mới thoát được.
Vừa mới vào văn phòng thì đã nhận được cuộc gọi, Lãnh Dạ vừa liếc qua dãy số này liền trực tiếp cho vào danh sách đen. Gọi một cuộc điện thoại:
“Rút hết cổ phần của Trình thị cho tôi”
Nói xong cúp máy. Bên phía Trình thị, sau khi bị rút cổ phần, Trình thị liền rơi vào khủng hoảng, có nguy cơ bị phá sản. Trình Kiệu sốc nặng, ông không thể ngờ đến Lãnh Dạ sẽ ra tay nặng như vậy, phen này đi đời hết rồi, ông ta vì cú sốc quá lớn mà ngất đi, phải nhập viện gấp.
Lịch trình hôm nay của An Giai Kỳ đáng nhẽ là rất nhiều nhưng do cậu lại sốt nên đã cắt bớt đi khá nhiều. Trưa đến, An Giai Kỳ lết thân xác mệt mỏi lên văn phòng chủ tịch, vừa vào đến nơi, cậu liền nằm lên ghế sofa, Lãnh Dạ bỏ lại công việc mà tiến đến chỗ cậu, rót cốc nước ấm cho cậu uống. Nhận lấy cốc nước rồi một hơi uống hết, như nhớ ra chuyện gì, An Giai Kỳ liền hỏi:“Chú, hôm qua chú bị làm sao thế?“. Lãnh Dạ trả lời:“Hôm qua chú bị trúng dược, may mà vẫn về được, nhờ có em mà chú mới không sao đó“.
An Giai Kỳ gối lên đùi Lãnh Dạ, hắn xoa đầu cậu, cậu nói:“Vâng, chú nên biết ơn em đi, nhờ chú mà em sốt đây này“. Lãnh Dạ cười nói:“Ừ, chú rất rất biết ơn Kỳ“. Cậu lại hỏi tiếp:“Vậy, ai làm chú bị như vậy?“. Hắn nhàn nhạt nói:“Là Trình Kiệu bày kế để chú ngủ cùng con gái ông ta, chính là Trình Kiều Kiều“. Cậu nghe xong liền bật dậy nói to:“Cái gì? không ổn rồi, em phải đi cho họ một trận“. Đang định đi thì Lãnh Dạ kéo cậu lại, để cậu ngồi lên đùi mình, hắn hỏi:“Em định làm gì?“. An Giai Kỳ hùng hổ đáp:“Đánh họ một trận, phá công ty họ, chú là của em, ai cho họ cái quyền động vào chú, em phải liều mạng với họ“.
Nghe vậy, Lãnh Dạ cười lớn, nói:“Haha... em đấy, gan cũng không nhỏ, yên tâm chú đã cho họ phải trả giá đắt rồi, không lâu nữa họ liền phá sản thôi“. An Giai Kỳ sáng mắt nói:“Ồ, chú đỉnh thật đấy“. Lãnh Dạ nhéo má cậu nói:“Đỉnh thì mới có thể làm người yêu của em chứ“. Nói rồi lại trêu chọc nhau, rồi lại cười đùa với nhau, khung cảnh thật vui vẻ.
(Xỉu đây, hết chữ trong đầu rồi (* ̄(エ) ̄*))