Quay Về Chốn Cũ

Chương 14: Chương 14




VÔ ĐỀ

CHUYỂN NGỮ: THANH THANH

Ngày hôm sau Bạch Mặc trở về, tôi cùng với năm vị sư tỷ bị triệu đi gặp ông ta.

Quen nhìn năm người có diện mạo tương tự giống như tôi, bỗng nhiên thấy năm khuôn mặt xa lạ,

cái loại tình huống này, cảm giác thật sự rất quái lạ.

Năm người họ nhìn thấy tôi thần thanh khí sảng, bị ăn hết mấy roi còn có thể có thần sắc như thế, ánh mắt cứ như mười cây đao cùng đồng thới phóng tới, sắc bén vô cùng.

Ách, năm người xa lạ? Mới nhìn rất dễ dàng…liên tưởng đến Tá thi hoàn hồn….

Tôi nhịn không được run người một cái, thật là đáng sợ!

“Ngươi làm sao lại có vẻ mặt như nhìn thấy quỷ thế? Bộ nhìn ta thật sự rất giống như nhìn thấy quỷ sao?” Giọng nói của Bạch Mặc vang lên trước mặt tôi.

Bởi vì trên đường chỉ lo cùng với năm vị sư tỷ đánh mắt, không đề phòng đã vào tới chính sảnh của Lãm Vân Các, Bạch Mặc đang mệt mỏi lười biếng ngồi trên ghế, hầu hạ bên cạnh chính là tảng băng Trầm Yên Nhiên.

Tôi không khỏi biện bạch: “Có sao? Ngài làm sao có thể so với quỷ chứ? Ngài còn đáng sợ hơn cả quỷ, quỷ thấy ngài e là sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây!”

Khuôn mặt âm u của Bạch Mặc lập tức thay thành vẻ mặt quái lạ: “Đứng trước mặt ta còn đáng sợ hơn nhìn thấy quỷ, sao lại không thấy ngươi run cầm cập hả?”

Trấn định! Trấn định! Tôi hít sâu vào, chuyện gì tới sẽ tới, người này thích nhất là dùng dao cùn tra tấn người, không bằng tôi chọc cho ông ta giận dữ rồi chém tôi cho thống khoái!

Há mồm, cụp cụp cụp, nhanh chóng ngậm miệng lại, xem xét xung quanh, nhìn thấy mọi người đều có vẻ mặt kỳ lạ, khuôn mặt như tảng băng của Trầm Yên Nhiên cũng có chút vết rạn, Bạch Mặc thống khổ cau mày, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của tôi, rốt cuộc không nhìn được cất tiếng cười to: “Đã có gan chọc ta, làm sao còn sợ tới mức hai hàm răng run lập cập hả?”

Tôi giận, tức giận trừng ông ta! Đối với sự nhát gan của chính mình cảm thấy chán nản vô cùng, hận không thể kiếm chỗ nào chui vào!

Loại gan dạ này, không phải sức lực, nói có là có sao.

Sợ quỷ, bộ đáng cười lắm sao?

Bạch Mặc so với quỷ còn đáng sợ hơn, buồn cười lắm sao?

Sợ là chuyện bình thường, không sợ mới là chuyện không bình thường ấy?

Im lặng. Tôi im lặng. Đối với người không bình thường mà nói, phản ứng bình thường của tôi trong mắt họ đều là trò cười!

Bạch Mặc cười đủ rồi, bưng ly trà lên uống một ngụm, dùng cặp mắt điên đảo chúng sinh của ông ta trịnh trọng nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc như muốn cùng tôi thảo luận vấn đề gì đó: “Bây giờ chúng ta nói đến chuyện chính đi, vì sao ngươi lại đổi hết khuôn mặt của mấy người bọn họ?”

Tôi dùng biểu tình van xin nhìn ông ta, có thể không trả lời được không hả? Chuyện này, ông biết tôi biết là được rồi, hà tất gì phải nói hết cho mọi người xung quanh, làm người phải ít huênh hoang! Đặc biệt là lúc làm chuyện xấu phải càng bớt huênh hoang!

Ông ta không hờn giận mà cau mày, bộ dạng thực không có kiên nhẫn: “Ngươi nghĩ là làm cung chủ rãnh lắm à?” Ngụ ý là không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với ngươi.

Tôi cắn răng, trong lòng thầm hận! Dựa vào cái gì chứ? Người lòng dạ mang ý xấu mới không phải là tôi a! Hợp tình hợp lý ngẩng đầu lên, nhìn thấy năm cặp mắt căm tức, đuối lý cúi đầu: ta đổi mặt cho các ngươi là đúng, còn sai đó là không nên đổi bọn ngươi trở nên xấu như vậy!

Lại ngẩng đầu, tôi cười đến tràn đầy yêu nghiệt, vui sướng khi người khác gặp họa: “Ta có nghe thấy một tin đồn, nghe nói nữ tử nào có khuôn mặt giống như tôi mới có thể trở thành cung chủ phu nhân tương lai, chủ nhân của Hồng văn bạch ngọc trâm, cho nên ta mới đổi khuôn mặt của các tỷ tỷ…”

Tôi đương nhiên biết tin đồn này có bao nhiêu không bài bản, tôi đây lại nói càng không có bài bản, lấy độc trị độc là biện pháp tốt nhất.

Sắc mặt của Bạch Mặc trong nháy mắt trắng bệch, ánh mắt quỷ dị, ông ta dùng âm thanh cổ quái tựa như quá mức kinh sợ hỏi tôi: “Ngươi muốn làm cung chủ phu nhân? Ngươi ái mộ ta?”

Quỷ mới muốn làm cung chủ phu nhân! Có quỷ mới ái mộ ông!

Trừ phi là đầu óc tôi bị phá hủy, đầu có có bị phá hủy cũng không ái mộ ông ta!

Nhưng nhìn thấy ông ta kinh sợ cũng không nhẹ, tâm trạng của tôi không khỏi tốt lên, phóng cho ông ta một ánh mắt quyến rũ, cười đến xinh đẹp nói: “Đúng thế, ta ngay cả đến nằm mơ cũng đều nghĩ tới cung chủ!” Đương nhiên là nghĩ cách giết ông ta để rời khỏi chỗ này.

Ông ta bị đôi mắt quyến rũ của tôi làm sợ tới mức run cằm cập, sẩy tay làm rơi nát chén trà trong tay, từ trên ghế ngồi dậy, phất phất tay như muốn đuổi ôn thần, “Năm người các ngươi, đi về trước đi, Trầm, Thiên Tinh giao cho ngươi dạy dỗ, nhất định phải khiến cho nó đánh mất ý niệm ái mộ ta trong đầu, còn có, sau này đừng để cho nó gặp Vãn Li nữa, cái kiểu cười này, mau chóng thu hồi lại hết cho ta!” Nói xong đến ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn tôi một cái vộ vàng bỏ đi.

Tất cả mọi người đều lui hết, trong đại sảnh chỉ còn lại tôi và Trầm Yên Nhiên.

Tôi nhịn không được cười vô tâm vô phế, Bạch Mặc là người đầu tiên bị tôi ái mộ dọa chạy mất!

May mắn, may mắn là tôi không ái mộ ông ta, không một chút nào!

Những thứ được ái mộ, luôn phải tựa như những nguyện vọng tốt đẹp a quang minh a ước muốn dịu dàng a và cái gì đó giống vậy chẳng hạn, thế còn Bạch Mặc lại tựa như trong bóng đêm đặt vào một pho tượng khắc băng, lúc cười thoạt nhìn có chút khoan dung, khoan dung lạnh như băng, mà ngay cả chút khoan dung này cũng không đáng tin, làm sao có thể vực dậy cảm tình tốt đẹp trong cái nội tâm tốt đẹp của tôi đây?

Thế nhưng không biết là vì sao, lúc Bạch Mặc bị sự ‘ái mộ’ của tôi dọa chạy, tôi lại cảm thấy sâu trong nội tâm có chỗ nào đó dâng lên một hơi thở thân thiết, tựa hồ giữa chúng tôi, có cái gì đó gắn liền mà người ngoài không thấy được?

Đó là một loại trực giác.

Trầm Yên Nhiên đến gần, cảm giác giống như là một tòa băng khác đến gần, ông ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhạy bén nhìn tôi, hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta ái mộ cung chủ liền khiến cho cung chủ bị dọa chạy mất, ngươi không thấy buồn cười sao? Ta vốn còn tưởng phải nhận của ông ta một chưởng ấy chứ!” Lại cười tiếp, vẫn không nhịn được.

Theo dự liệu sẽ phải bị một đòn tra tấn không ngờ đổi thành một màn tiểu thắng lợi, ban đầu còn nghĩ một cái tát thành hai quả táo ngọt, về tình về lí, tôi cũng đều nên vui mừng.

“Tốt nhất là ngươi nên thu hồi cái ý niệm ái mộ trong đầu ngươi đi! Ta sẽ khiến cho ngươi thu hồi cái ý niệm không nên kia, ai cũng có thể có ý niệm này, riêng ngươi thì không được!” Trầm Yên Nhiên nhìn chằm chằm ánh mắt của tôi, lạnh lùng cảnh cáo.

Tôi bị hắn chọc giận, nói không lựa lời, “Dựa vào cái gì ta không được? Khoan đã…” Chờ một chút, “Ta cùng với cung chủ của các người có liên quan, loạn luân? Ái mộ ông ta sẽ loạn luân sao? Đừng có nói ông ta là cha ta?”

Trầm Yên Nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, vẻ mặt như lưu luyến, chỉ có điều cái loại yêu thương cũng giống như là sự hưng phấn của thợ săn đối với con mồi, sự say mê của họa sĩ đối với bức tranh hoàn mỹ, thậm chí ông ta còn dùng bàn tay lạnh như băng sờ sờ đầu của tôi, dùng giọng nói gần như hòa ái nói với tôi: “Thiên Tinh, ta sẽ cho ngươi biết sống không bằng chết được viết như thế nào, ngươi sẽ mau chóng quên đi những ý niệm loạn thất bát tao đó đi!”

Mười năm sau, tôi ngồi trong Thất Tuyệt Linh Lung Tháp, ăn điểm tâm ngon, uống trà nóng, đọc Võ lâm chí giết thời gian, đọc đến đoạn này không khỏi vỗ bàn cười to, cười không thể dừng.

Võ lâm chí viết: họa quốc yêu nữ Thiên Tinh, dung mạo khuynh thành, tâm địa rắn rết, ghen ghét thành tính, phàm là Vân Tiêu cung đồ, nam nhân có ý thích, đều thâu nhân làm khách, nữ nhân có sắc, coi như họa mà hủy khuôn mặt, Mặc cung chủ, Trầm Đường chủ,Tả hữu hộ pháp đều không may mắn thoát khỏi! Nghịch luân thành tính, người thần đều căm giận!

Tôi là một người – người thần đều căm phẫn, lúc ấy vô cùng đau khổ đi theo Trầm Yên Nhiên vào Hình đường, bắt đầu cơn ác mộng đáng sợ của tôi.

Hơn nữa, lúc ấy cái tay đó từng ôn nhu sờ qua bàn tay của tôi, tay của Trầm Yên Nhiên, không lúc lâu sau, trong mắt của tôi Trầm Yên Nhiên đã biến thành quỷ dạ xoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.