Quay Về Chốn Cũ

Chương 16: Chương 16




TIỂU THƯ NHÀ AI

CHUYỂN NGỮ: THANH THANH

Cửa đá màu trắng nặng nề ở trước mặt tôi chầm chậm mở ra, màu vàng ấm áp của ánh mặt trời trong chốc lát như kim châm xộc vào trong mắt tôi

, tôi nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, vẫn còn rất đau, đành phải xoay người, đi ngược lại với ánh mặt trời.

Mùi máu mốc meo ở bên trong dây dưa cùng hương vị của ánh mặt trời bên ngoài, phảng phất trong không khí.

Bên trong có một người chậm rãi bay tới, chẳng qua, lần này ông ta lướt rất chậm, thế mà trong tay còn cầm theo một cái hộp, không phải đựng da người, cũng có chút kỳ quái.

Sau khi ông ta lướt tới, trực tiếp nhét cái hộp vào người tôi, rồi dừng lại, đôi mắt lạnh như băng xoay chuyển hai vòng, mở miệng: “Tặng cho ngươi!”

Phản ứng đầu tiên của tôi hẳn là nên vứt đi, phản ứng thứ hai tốt nhất là phải ném cho thật xa.

Có ai từng thấy Diêm Vương tặng quà sao?

Cho dù có thấy, nói không chừng không phải núi đao cũng là chảo dầu?

Có lẽ suy nghĩ của tôi hiện lên trực tiếp trong ánh mắt, trên khuôn mặt lạnh như tảng băng của Trầm Yên Nhiên thế mà lại có chút vết rạn, tâm tình phá lệ tốt một hồi: “Bên trong có một ít điểm tâm, còn có một cái gương soi.”

Bánh đậu xanh sao? Điên lên mất….

Gương soi? Dung mạo tôi có không ngay ngắn sao? Phải cần tới món đồ trẻ con này?

. . . . . .

Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hít thật sâu, nếu là sắp chia tay, làm thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng, lấy hết can đảm ra hỏi một câu: “Này, hình pháp mà ông chọn cho ta là gian thứ mấy thế?” (Giống như 18 tầng địa ngục, chị hỏi ở tầng mấy ấy!)

Lần này, con mắt lạnh như băng của ông ta thiếu chút nữa biến thành một đống băng vụn rơi xuống đất.

“Ngươi không biết à? Hóa ra là ngươi ngốc thật!” Thất bại thở dài, “Bộ ngươi nghĩ muốn lăng trì tinh thần của một người là chỉ cần làm cho thân thể của người đó đau đớn thôi sao? Ngươi á, tốt nhất là đi ra ngoài soi gương lại mình đi! Còn nữa, bánh đậu xanh mà ngươi phun mỗi ngày còn nhiều hơn so với ăn vào đấy?”

Tôi giận, hóa ra ông ta sớm biết tôi ăn vào rồi phun ra hết, lại vẫn lòng dạ khó lường nhìn tôi ăn, ngay cả cái dạ dày của tôi cũng không chịu buông tha…giận… đã sớm biết ông ta không phải loại người gì tốt rồi…

Bay lên đá tới một cước, nhưng lại lo lắng mất đi một chân…

Tiếp đó, một chưởng phong đánh úp lại, tôi lùi về phía sau, vừa lúc cánh cửa màu trắng của Hình đường không có tiếng động khép lại, ngăn cách với mùi máu vô cùng u ám ở bên trong.

Tôi dựa cánh cửa đá chậm rãi ngồi xuống, ánh mặt trời rất đẹp, rất ấm áp chiếu lên trên người tôi, giống như một đôi bàn tay mềm mại, chỉ có ánh mắt không thể thích ứng với loại nhiệt độ này, có chút mệt mỏi, có chút chát.

Mở cái hộp ra, quả nhiên là có một cái gương hình thoi, phía dưới là một gói điểm tâm được bao lại, dạ dày theo thói quen lại cuộn lên, co quắp.

Cầm gói điểm tâm không thèm nhìn tới vứt đi, chắc hẳn Trầm Yên Nhiên cũng không trông cậy tôi ăn hết gói điểm tâm này. Tiện tay cầm lấy cái gương, “A…” Người này, người này mà là tôi sao?

Người trong gương khuôn mặt tái xanh, màu da cũng đáng sợ như của Trầm Yên Nhiên, một đôi mắt sâu đen tựa như biển cả sâu lắng, giờ phút này nổi lên sóng nước hoảng sợ, tóc tai hỗn độn, môi cũng là màu trắng, tựa như một con nữ quỷ…

“Aaaa….” Tôi lại nhịn không được thét chói tai.

Trầm Yên Nhiên thật sự đã đạt được mục đích, tôi bị ông ta tra tấn đến dung nhan tiều tụy, nếu như lại bắt chước ông ta lướt đi đường, thì xác thực chính là một con nữ quỷ.

Rốt cục cũng hiểu được vì sao Trầm Yên Nhiên chưa bao giờ bước bộ đi, cũng sắp giống như một con quỷ rồi, vì để đáp ứng yêu cầu của người xem, hẳn là phải nên bay đi.

Sau khi tôi hoảng sợ phát hiện ra sự thật là mình càng ngày càng xấu đi, cũng không rãnh bận tâm đến chuyện ném cái gói bánh đậu xanh đi.

Quăng cái gương đi, tôi tự cố đứng dậy, thử lướt đi trên đường.

Thật ra, cũng không khó lắm.

Nhìn xem, chưa chi cũng đã dọa được một người rồi, một người mặc y phục màu đen, bị tôi dọa sợ đến mức đứng im không dám nhúc nhích, càng quỷ dị hơn là vẻ mặt cứ như những mảnh vụn của bánh đậu xanh.

Hư hư thực thực, hư hư thực thực tôi ném cái gói bánh đậu xanh đi….

Tôi tiếp tục lướt đi, làm bộ không nhìn thấy.

Tôi cũng không muốn vừa mới ra lại bị ăn roi.

“Thiên Tinh”. Uất Trì gọi đuổi theo.

“Hả?” Giả bộ mới phát hiện, tôi nhiệt tình bước tới, “Sư phó, ngài sao rồi? Đã lâu không thấy, đã lâu không thấy à…thật sự là lâu rồi không thấy…”

Thuận tay cầm lấy vạt áo của hắn chùi đi bụi của điểm tâm, nghi hoặc, với thân thủ của Uất Trì ám khí có nhỏ bằng cộng lông trâu hắn né cũng chả sao. Gói điểm tâm lớn thế mà hắn tránh không khỏi?

Không có đạo lý a!

Dưới thế tấn công nhiệt tình của tôi, Uất Trì vậy mà lại không nổi giận, gương mặt cứng ngắc thân thể đờ ra mặc tôi chùi lau bụi điểm tâm trên mặt và trên người, ánh mắt quỷ dị.

Tôi cười, trong mắt Uất Trì hiện lên một hình ảnh nữ quỷ đang cười với chiếc răng nanh dữ tợn, nhanh chóng ngưng lại nụ cười, nụ cười vẫn rất đáng sợ giống như quỷ, đoán chừng Uất Trì bị tôi dọa đến choáng váng, cho nên mới bị điểm tâm quăng trúng, không nói nên lời chăng?

Tôi không không rên một tiếng lau chùi xong hết bụi điểm tâm, quay đầu bước đi, phía sau truyền tới tiếng bước chân của Uất Trì, tôi cắn răng một cái, lướt.

“Thiên Tinh, ngươi chạy cài gì? Bộ phía sau có quỷ đuổi theo à?”

“Uất Trì sư phó, ngài đuổi theo quỷ làm gì hả?” Tôi cười khổ, dù sao cũng không ai thấy.

Người phía sau không thèm trả lời, thế nhưng tiếng bước chân vẫn như cũ.

Một lát sau, lúc nhìn thấy cổng chính của y các, phía sau truyền đến tiếng thở dài: “Ta chỉ muốn xem xem nửa năm qua ngươi sống thế nào, không có mệnh lệnh của cung chủ, ai cũng không được tự tiện vào Hình đường.”

“Thiên Tinh, sao ngươi lại nghĩ rằng mình giống quỷ hả? Ngươi vẫn rất đẹp…” Giọng nói dần dần nhỏ lại, nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy, chỉ có một câu bay lọt vào lổ tai của tôi: “Cho dù là quỷ, ngươi cũng là một nữ quỷ xinh đẹp nhất…”

Này, coi như là đang mắng hay đang khen tôi thế?

Quay đầu lại, phía sau không một bóng người, chỉ có mình tôi kéo lê bóng dáng trơ trọi đi ngang qua những cây hoa.

Rõ ràng là ban ngày, chẳng lẽ tôi lại nhìn thấy quỷ?

Cửa y các dần mở rộng ra, phóng mắt nhìn lại gần, lại thêm một cái nửa năm, tinh nguyệt luân phiên, trong các cũng thay trời đổi đất, khóm hoa cẩm tú, không hoang vắng đồi bại như lúc tôi ở đây.

Gia nô gác cổng nhìn thấy tôi, vẻ mặt trong chớp mắt trắng không còn chút máu, cung kính chào đón: “Tiểu thư, người đã trở về!”

Tôi nhảy, lại nhảy thêm một cái.

Gì đây, đầy tớ thấy tôi khi nào lại như vậy chứ? Trước kia lúc sư phó ở đây bọn họ coi tôi như là con chó, con mèo được thu lưu trong y các, mang vác không thèm điếm xỉa tới, sau khi sư phó vì tôi đi Hình đường chịu phạt một thời gian dài, kéo nhau chạy hết không thấy một bóng người, để lại một mình tôi chịu đói.

Sau khi đến Hình đường chịu phạt một vòng quay về, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.

“Tiểu thư? Không biết Tiểu Tứ đang gọi tiểu thư nhà ai a?” Tôi mỉm cười, dùng khuôn mặt tươi cười tiêu chuẩn của nữ quỷ. Cũng may người này là người hầu trước đây, tôi vẫn còn nhớ tên của hắn.

Tiểu Tứ có lẽ bị vẻ mặt của tôi hù dọa, cúi đầu tựa như có chút dấu hiệu của bệnh sốt rét.

Tôi mang tâm trạng tốt trở về phòng của mình, mở ra cửa đông các, ngồi trên giường tây các, không được tự nhiên gọi to một tiếng: “Người đâu…”

Lập tức có tên sai vặt đến đứng ở cửa: “Tiểu thư có chuyện gì phân phó?”

Lại là tiểu thư!

Tôi mỉm cười với tên sai vặt, trong lòng mang chút tà ác, cười đến khi tên sai vặt không biết làm sao, phun ra mấy chữ: “Bổn tiểu thư muốn tắm rửa, nước ấm.”

Tên sai vặt vội vàng chạy đi.

Nói thế nào tôi cũng mới vừa từ Diêm vương điện trở về, không muốn còn chút mùi máu tanh nào dính trên người, lại có xưng hô tiểu thư làm nền, lại cảm thấy mình có chút mùi vị tiểu nhân có quyền có thế.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, tôi đi tìm quỷ thủ sư phó.

Người hầu trên đường chỉ cho tôi nói ông ấy đang ở phòng thảo dược.

Tôi cảm thấy có chút nghi hoặc: Đổi tính rồi à? Ông ta luôn luôn không thèm quan tâm đến phòng thảo dược, trước khi tôi đến thì không biết sao, thế nhưng sau khi tôi đến đây thì đó chính là chuyện của tôi.

Muốn cái gì, sau khi hạ lệnh ông ta chỉ để ý đến việc mang theo con dao nhỏ dính máu rất là uy phong bên người, phun ra một chuỗi tên thuốc, xoay người tiếp tục bận bịu.

Lại nói, vị quỷ thủ sư phó không có chút võ công này của tôi hình như rất thích máu.

Trong phòng dược thảo, xung quanh tản mát quang minh diêm [1], ngưng thủy thạch [2], tri mẫu [3], uy xà [4] gì gì đó, cả cảnh tượng cứ như mới vừa bị đánh cướp xong, những thứ ở đây, ngoài những thứ thuốc hỗn độn ra còn có một nam nhân trung niên đầu tóc bù xù đang vùi đầu nghiên cứu.

“Sư phó, người bị ai đánh à?” Tôi cười, dù sao cũng phải ra mắt nụ cười như khủng bố này với ông ta.

Sư phó chật vật từ trong một cái hòm thuốc ngẩng đầu lên, đáy mắt đầy tơ máu, “Thiên Tinh ngươi mau tới tìm giúp ta khóa dương [5], ta tìm mấy ngày rồi, để ở chỗ nào thế?”

“Sư phó người tìm thuốc tráng dương làm gì thế?” Tôi vô cùng kinh ngạc. Khóa dương là vị thuốc cực kỳ tráng dương, còn hiếm hơn cả so với nhục thung dung và liệt đương [6].

Trên mặt sư phó xuất hiện mấy ửng đỏ: “Té ra là ngươi biết à? Ta nhớ rõ là chưa từng nói cho ngươi khóa dương có công dụng gì mà?” Vò đầu, mặc cho rối rắm kết thành một nhùi.

Tôi cười đắc ý, bao nhiêu thứ thuốc góp nhặt trong thiên hạ trong gian phòng thảo dược này, trong đó không có thứ nào mà tôi không biết hoặc là không biết dược tính của nó.

Tôi bước tới, trong một canh giờ tìm khắp ngõ ngách cũng nhìn thấy được cái hòm đựng khóa dương, tiếp đó, đi cùng sư phó ra khỏi phòng dược thảo.

Gương mặt xa lạ của một tên sai vặt bước tới, thấy chúng tôi, cúi người vấn an: “Chào các chủ, chào tiểu thư!”

Vẻ mặt sư phó quái lạ nhìn hắn, nhìn xong rồi ông lại nhìn tôi, hỏi: “Ai là tiểu thư? Tiểu thư nhà ai thế? Ai biểu gọi cô ấy là tiểu thư?”

Tôi cũng kinh ngạc: hóa ra chuyện gọi tôi là tiểu thư sư phó cũng không biết à, còn tưởng đâu là do sư phó vòng tính chứ, đột nhiên lại quan tâm tới tôi. Tôi biết lắm trong cung này chả có một ai tốt mà…

“Là cung chủ phân phó, còn nói sau này đều phải gọi là Thiên Tinh tiểu thư.”

“Hắn ta lại muốn bao nhiêu con yêu quái thiêu thân nữa đây?” Quỷ thủ sư phó tức giận bất bình nói, hoàn toàn không thèm để ý đến người hầu đứng bên cạnh.

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không tốt, mỗi lần đụng tới Bạch Mặc, đều không có chuyện gì tốt xảy ra, lúc này đây, người trong cung đem tôi nâng lên cao như thế, không biết lại có tính toán gì?

Tôi càng ngày càng có xúc động muốn bóp chết ông ta, nếu bóp ông ta không chết, vậy thì tôi đành tự bóp chết chính mình!

Nói chung bất kể thế nào cũng không thể sống trong cùng một cái không gian với ông ta.

Tuyệt không thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.