Thấy Vô Diễm bị mấy cô nàng này kẻ tung người hứng trêu đùa cho giận không được mà cười cũng chẳng xong, Thiên Vũ không khỏi cảm thấy mình sống bao nhiêu năm, hôm nay là ngày vui vẻ nhất. Tiếng cười sang sảng vọng đi rất xa.
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh tuy không tỏ vẻ thân cận, nhưng cũng không xa lạ mình. Trong lòng tuy cảm thấy thất vọng, nhưng cũng hiểu không nên trêu chọc sự kiên nhẫn của Lục Tiểu Thanh. Ở thời điểm mình không hiểu rõ ràng, bất kỳ hành động dư thừa nào đều là sai lầm, có thể cùng một chỗ đã là không tệ rồi.
Nụ cười của Thiên Vũ rốt cục cũng thu lại sau rất nhiều ánh mắt tức giận của Vô Diễm, chỉ vào Lục Tiểu Thanh, nói: "Tiểu Thanh, xem ra có một người quản gia như nàng, vương phủ của ta rất nhanh sẽ phát tài rồi."
Lục Tiểu Thanh cười tủm tỉm gật đầu liên tục, mà Vô Diễm lại kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Đệ cư nhiên lại để cho nàng làm quản gia trong phủ, ta không nghe lầm đấy chứ? Đệ chiều chuộng nàng đến vậy sao?"
Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì, Lục Tiểu Thanh đã trừng mắt cướp lời: "Vì sao ta không thể làm quản gia? Ta cũng không làm việc trong Kình vương phủ của huynh. Đừng quên, đây là Tấn vương phủ. Nơi này, Tấn vương gia lớn nhất, ta là thứ hai. Nếu huynh chọc ta, hừ, lần sau đừng mong vào được đây."
Vô Diễm nhìn vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung của Lục Tiểu Thanh, lắc đầu nói với Thiên Vũ: "Đệ dám để nàng làm quản gia, ta cũng xin bái phục. Đã gây ra tai họa nào chưa?"
Thiên Vũ cười khổ đáp: "Rồi. Mấy hôm trước, vừa ra khỏi cửa đã va phải tam ca của đệ. Kết quả là tam ca bị nàng mắng một trận, sau đó còn bị bắt xin lỗi. Không đến ngày hôm sau, tam ca đã tìm đến đệ, hỏi từ khi nào trong phủ lại xuất hiện một nữ tử cường hãn như vậy. Đệ xem như phục nàng rồi."
Vô Diễm nhìn về phía Lục Tiểu Thanh, nói: "Nếu một ngày nàng không gây ra việc gì đó, ta nghĩ mặt trời sẽ mọc lên từ hướng tây."
Tuy biết Vô Diễm nói rất đúng, nhưng Lục Tiểu Thanh vẫn hung hăng trừng mắt nhìn chàng một cái, quay đầu đi không thèm để ý. Thiên Vũ lại nói tiếp: "Nàng còn mắng tam ca của đệ không có giáo dưỡng, không biết là do ai dạy dỗ. Ha ha, nàng dám hỏi là ai dạy dỗ, tất cả lá gan trên đời này coi như đều mọc trên người nàng rồi. Huynh không thấy sắc mặt của tam ca lúc đó đâu, đệ đều nhịn đến đau cả bụng."
Vô Diễm vừa giận lại vừa buồn cười, nói: "Cũng chỉ có nàng mới dám mắng mà không cần biết là ai như vậy. Mới vào kinh có mấy ngày đã đắc tội với Thục vương. Ta thật sự không biết còn ai mà nàng không dám đắc tội nữa, có khi ngay cả đương kim hoàng thượng, nàng cũng dám đi đến vặt râu rồng."
Nghe vậy, Lục Tiểu Thanh quay đầu sang, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Nếu có thể gặp được đương triều hoàng đế, ta sống cũng không uổng kiếp này rồi. Sự kính ngưỡng của ta đối với người như sông sâu biển lớn..."
"Được rồi, được rồi. Tiểu Thanh, nàng yên tĩnh một chút đi, mấy câu kia ta đã thuộc lòng cả rồi." Thiên Vũ mỉm cười cắt đứt cơn thao thao bất tuyệt của Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh rất không lịch sự trừng mắt nhìn Thiên Vũ một cái, nói: "Hừ, mất cả hứng của ta!"
"Đó là cái gì? Tỷ tỷ, người nhìn kìa." Đột nhiên, một giọng nói xen vào cuộc trò chuyện của mấy người. Lục Tiểu Thanh nhìn theo ngón tay của Hồng Ngọc, chỉ thấy một dải màu đen đang di động về phía họ, chỉ trong chớp mắt đã gần hơn không ít.
Lục Tiểu Thanh chớp chớp mắt mấy cái, nói: "Đó là gì? Mây đen sao? Chẳng lẽ trời sắp mưa rồi?"
Vô Diễm và Thiên Vũ đồng thời xoay người nhìn lại, Thiên Vũ lắc đầu nói: "Không phải, mây đen không có tốc độ nhanh như vậy. Mà Viên Thiên Cương cũng đã nói, trong khoảng thời gian này kinh thành sẽ không có mưa."
Lục Tiểu Thanh buồn bực càu nhàu: "Vậy đó là gì, sao tốc độ lại nhanh như vậy?"
Nàng vừa dứt lời, Thiên Vũ và Vô Diễm đã đồng thanh hô lên: "Là châu chấu."
"Châu chấu?" Lục Tiểu Thanh giật nảy mình. Sinh vật thời cổ a, sinh vật đã tuyệt chủng a, chính mình còn chưa bao giờ được nhìn thấy. Nàng không khỏi mở to mắt nhìn đám mây đen đang tiến đến rất nhanh này.
Thiên Vũ biến sắc, nhanh chóng ra lệnh: "Mau, tất cả chạy vào trong phòng. Tất cả những thứ có thể cất được thì cầm theo hết. Nhanh lên một chút!"
Tuy bốn nha đầu chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, nhưng vừa nghe là châu chấu thì đều có chút luống cuống tay chân. Vừa nghe Thiên Vũ nói, các nàng cũng không kịp để ý đến lễ nghi, lập tức chạy tứ tán.
Vô Diễm đưa tay kéo Lục Tiểu Thanh đi về phía trong phòng, Lục Tiểu Thanh vội hỏi: "Làm gì vậy? Ta còn chưa thấy châu chấu bao giờ. Huynh buông tay ra, kéo gì mà kéo, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Vô Diễm không nghĩ tới Lục Tiểu Thanh lại lấy lời nói trước kia của chàng ra để ngăn cản chàng, nhất thời cả giận nói: "Nàng đừng không biết tốt xấu như vậy. Châu chấu đi qua, bất cứ thứ gì cũng sẽ không còn lại. Một đàn lớn thế kia, ăn nàng lúc nào cũng không biết nữa, còn không mau theo ta."
Thiên Vũ cũng gật đầu, nói: "Tiểu Thanh, đừng cáu giận. Mau vào trong rồi nói, đàn châu chấu này cũng không đùa được."
Vừa nói vừa bắt lấy tay bên kia của Lục Tiểu Thanh, cùng Vô Diễm nhấc nàng đi vào.
Ba người tiến vào trong phòng liền vội vàng đóng tất cả cửa chính lẫn cửa sổ. Bốn người Lục Tụ cũng nhanh chóng chạy vào từ những phương hướng khác, nói: "Đều đã thu thập thỏa đáng."
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tràng tiếng cánh vỗ kinh thiên động địa vang đến từ bầu trời. Sắc trời phía ngoài phòng bỗng chốc tối sầm lại, xung quanh nhất thời vang lên những tiếng va chạm rầm rầm.
Tiểu Xảo nhỏ tuổi nhất, lại chưa từng trải qua hoàn cảnh như vậy, không khỏi sợ hãi trốn đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh vỗ nhẹ lên vai nàng, nói: "Không sao cả, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây."
Mấy người Lục Tụ bên cạnh cũng không giấu được sự sợ hãi trong lòng, đều trốn đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh vừa an ủi mấy nha đầu này vừa tò mò ngó ra phía ngoài. Vô Diễm vốn đang có chút lo lắng, lại thấy vẻ sốt ruột hận không thể lao ra ngoài nhìn cho rõ của nàng, chàng không khỏi lắc đầu, quả nhiên không thể suy đoán về Lục Tiểu Thanh theo lẽ thường được.
Thiên Vũ nhíu mày nhìn ngoài phòng, lo lắng nói: "Sao lại xuất hiện nhiều châu chấu như vậy? Thế này thì dân chúng biết sống sao đây?"
Vô Diễm cũng nghiêm túc nói: "Bây giờ đang là mùa thu hoạch, mà ba tháng này kinh thành không mưa, sản lượng thu hoạch chắc chắn sẽ giảm đi bảy phần. Giờ lại thêm đám châu chấu này đến, chỉ sợ năm nay dân chúng sẽ hoàn toàn thất thu mất."
Lục Tiểu Thanh nghiêng tai lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, ngạc nhiên nói: "Vô Diễm, một Quận vương như huynh sao lại biết về việc trồng trọt, đồng áng? Theo lý thuyết, huynh phải là một người ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được mới đúng chứ?"
Vô Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này chàng cũng không có hứng đấu khẩu với Lục Tiểu Thanh, qua loa đáp: "Ta làm việc ở Hộ Bộ, đương nhiên phải biết một chút về mấy thứ này."
Thì ra là vậy, Lục Tiểu Thanh gật đầu không nói. Lúc này, Thiên Vũ lo lắng hỏi: "Có cách nào xua đuổi được nhiều châu chấu như vậy không? Nếu cứ để chúng tàn phá, cả kinh thành chắc chắn sẽ rất loạn lạc."
Vô Diễm cau mày đáp: "Chỉ có thể chờ chúng tự đi chứ đâu có cách gì đuổi được. Một số nơi từng bị nạn châu chấu này cũng đã thử áp dụng vài cách, nhưng đều không có hiệu quả. Không nghĩ tới năm nay kinh thành đại hạn, lại rước lấy cả bọn chúng nữa."
Thiên Vũ thời dài một tiếng, nói: "Đại hạn đã khiến nhân tâm hoảng sợ, giờ lại thêm đám châu chấu này, thật là họa vô đơn chí, không biết năm nay sẽ có thêm bao nhiêu nạn dân đây..."
Thấy hai người lo nước lo dân, Lục Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Ngày thường, tính tình của Thiên Vũ nhẹ nhàng hiền hậu, tùy ý cho nàng trêu chọc đến thế nào cũng chỉ thản nhiên cười. Vốn nàng tưởng rằng Thiên Vũ là một người không có chủ kiến, nhưng không ngờ rằng chàng lại một lòng sầu lo cho cuộc sống của bách tính... Thật là một thân vương nhân ái.
Lục Tiểu Thanh đã có chút hiểu vì sao Trưởng Tôn Vô Kỵ lại ủng hộ Thiên Vũ làm hoàng đế. Bá giả vô song, trí giả vô ưu, nhân giả vô địch. [1] Mà Thiên Vũ, chính là một người nhân từ.
************
[1]: Bá giả vô song: không ai địch nổi người bá đạo.
Tri giả vô ưu: người có tri thức thì sẽ không có lo lắng ưu tư
Nhân giả vô địch: người nhân đức thì sẽ không có kẻ địch trong trời đất này