Quế Cung

Chương 26: Chương 26: Chương Cuối (Tt)




Chẳng bao lâu sau, Trân Bảo Quán chật ních toàn người Thiên Long giáo, tất cả đều bận rộn sao chép lại những bức cung xuân đồ đáng thẹn thùng kia… Nam Cung Cửu ngồi vắt chân chữ ngũ, thư thái tự tại đưa lời dặn dò Thổ Tà “Tuy rằng huynh hang ngày đều đeo mặt nạ, có đều ta thấy thân hình huynh khác được, cũng có thể coi là mỹ nam, ngày mai theo ta quay về, treo biển bán thân.”

“Hả?” Thổ Tà kinh hãi hỏi “Bán thân?”

“Ừm.” Nam Cung Cửu vô cùng vui vẻ chỉ về phía Hỏa Tà lại nói “Huynh cũng như vậy, mọi người đều như nhau, có phúc cùng hưởng, ha ha ha…” Trong Thiên Long giáo nhiều mỹ nam như vậy, đương nhiên nàng không thể bỏ phí.

Thổ Tà lặng nghĩ, lẽ nào tổ chức sát thủ thần bí có thể lực nhất giang hồ sẽ phải chuyển sang nghề bán xác thân? Long giáo chủ, ngài trên trời có linh, hãy quản lý con gái mình đi nhé!

Kim Tà bất mãn lên tiếng “Giáo chủ, một nơi tràn đầy ô uế như Mộng Lễu Uyển, tại sao còn tiếp tục kinh doanh?”

Nam Cung Cửu nghĩ một hồi đáp “Sát thủ không thể làm nữa rồi, ta phải giúp các ngươi quay về con đường lương thiện, thế nhưng chúng ta cũng phải kiếm tiền nuôi bảy, tám trăm người trong giáo. Ngoại trừ mộng Liễu Uyển, đâu còn nơi nào có thể kiếm tiền dễ dàng hơn?”

Kim Tà lặng người, không làm sát thủ, đối với nàng và đối với tất cả mọi người mà nói đều là một cách giải thoát. Đây cũng coi như là một chuyện tốt!

Bên ngoài Trân Bảo Quán, Tây Môn Phi Tuyết đang tựa rào nói chuyện cùng Đông Phương Huyền Dạ. Ngửi mùi hương hoa quế thoang thoảng, họ dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng nhộn nhịp, náo nhiệt cả hành cung này trước đây. Tây Môn Phi Tuyết thu quạt, khẽ nheo đôi mắt, mỉm cười tươi tắn “Đại ca, chúng ta quay về giải thích như vậy với mọi người trong gia tộc e rằng sẽ trở thành trò cười dân gian.”

“Bí mật của Quế Cung từ đầu tới cuối chỉ là một trò đùa do người đời tạo ra. Uổng công tổ tiên chúng ta đã hết lòng trung thành gìn giữ.”

“Nếu đó chỉ là một hành cung, tại sao phải làm ra vẻ thần bí tới vậy? Khiến cho người đời sau phải tốn biết bao công sức?”

“Có lẽ bởi vì muốn che giấu đi sự hoang dâm vô đạo của bản thân.” Đông Phương Huyền Dạ lắc đầu, than dài một tiếng “Như vậy càng hay, coi như trút được gánh nặng.”

Tây Môn Phi Tuyết vỗ vai Đông Phương Huyền Dạ “Trời sắp tối rồi, chúng ta ngủ lại bên ngoài, ngày mai lên đường trở về.”

Đông Phương Huyền Dạ gật đầu, sắc mặt bỗng trở nên căng thẳng, chàng ý thức được nơi này thiếu đi một người, Yến Phi Nam đâu rồi? E rằng chàng đã xuất cốc quay về tìm nàng từ lâu. Đông Phương Huyền Dạ mỉm cười tự giễu, từ đầu chí cuối chàng vẫn chẳng làm được tới mức bỏ qua tất cả, toàn tâm toàn ý chỉ bận tâm đến một người

Trong Trân Bảo Quán đèn đuốc sáng trưng, người của Thiên Long giáo vẫn còn bận rộn sao chép các bức họa trên tường. Bỗng một bóng áo đỏ hiện lên trước tầm mắt Nam Cung Cửu vui vẻ nhìn chàng nói “A Tam, chàng vẫn còn chưa nghỉ ngơi à?”

“Vẫn chưa.” Tây Môn Phi Tuyết nhướng đôi mày liễu, trong tay cầm thứ gì đó đưa lên “Cái này tặng nàng.”

Nam Cung Cửu đưa tay nhận lấy, đó là một cây trâm cài tóc, là năm ngôi sao nhỏ ghép lại, bao bọc một ngôi sao ở giữa trông nhỉnh hơn đôi chút… Nam Cung Cửu cười gượng, nếu cài chiếc trâm này trên đầu, trong nàng có vẻ hơi… ngốc?

Tây Môn Phi Tuyết vứt cây đuốc ra xa, xung quanh bỗng tối hẳn lại. Giây phút đó Nam Cung Cửu bất ngờ phát hiện chiếc trâm này phát ra ánh sáng màu xanh lục, màu vàng… thực chẳng khác nào ngôi sao trên trời.

“Oa, chàng mua thứ này ở đâu vậy?” Nam Cung Cửu hứng khởi hỏi.

“Ta tự tay làm đấy.” Tây Môn Phi Tuyết kiêu ngạo hất cằm, phê phẩy quạt đáp.

“Chàng làm như thế nào?”

“Dùng thứ bột phát quang mà nàng để lại trong phòng ta lần trước đó.” Thấy nàng thích như vậy, Tây Môn Phi Tuyết lại càng thêm hứng khởi, ngồi xuống ngắm Nam Cung Cửu đang cười tươi tựa hoa.

Nam Cung Cửu ngây lặng si mê ngắm khuôn mặt tựa ngọc tạc của Tây Môn Phi Tuyết, đưa lời nũng nịu “Vậy chàng cài sát vào đây.”

Nam Cung Cửu liền tựa sát vào chàng, hai tay vòng qua ôm chọn lấy thắt lưng chàng để Tây Môn Phi Tuyết cài trâm lên.

Nam Cung Cửu ngẩng đầu nhìn Tây Môn Phi Tuyết, mỉm cười ngô nghê “Trông ta có đẹp không?”

“À…” Tây Môn Phi Tuyết ngó nghiêng xung quanh, may mà mọi người còn đang bận rộn, chẳng ai chú ý phía này, liền nhanh chóng gật đầu đáp “Đẹp chứ.”

“Dù đẹp tới mấy cũng không phải của ngươi.” Giọng nói trầm ồm đột nhiên vang lên khiến hai người đang tình cảm miên man giật nảy mình. Lúc quay đầu nhìn lại chỉ thấy Băng Tà với khuôn mặt xăm đầy đồ đằng hoa sen đang tiến tới.

Tây Môn Phi Tuyết đứng bật dậy, tiện tay kéo theo Nam Cung Cửu, ôn hòa lên tiếng “Bát vương gia, chúng ta còn chưa tỷ thí, làm sao có thể khẳng định kết quả như vậy được?”

“Chúng ta còn chưa tỷ thí, hai ngươi thâm mật như vậy hình như không hợp tình hợp lý chút nào.”

Tây Môn Phi Tuyết đưa tay khoác lên vai Nam Cung Cửu, bất cần lên tiếng “Ngày quyết đấu, vương gia đã định, đến lúc phân rõ thắng thua, nếu vương gia thua cuộc, thì tuyệt đối không được tranh nàng nữa nhé.”

“Lẽ nào trong mắt Tây Môn Tam thiếu gia, bản vương lại là một người tệ hại vậy sạo?”

“Vương gia tướng mạo phi phàm, đương nhiên nhân phẩm cũng cao. Có điều, bao nhiêu năm nay ngài khổ sở vất vả vì Quế Cung, lại còn tiềm phục trong Thiên Long giáo, cũng sử dụng rất nhiều thủ đoạn đáng sợ, thực có phần đánh mất thân phận, khiến người ta nghi ngờ không biết có phải ngài đã trúng bùa quá sâu?”

Băng Tà mỉm cười lạnh lung, ngẩng đầu, gỡ một lớp mặt nạ nữa ra, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt anh tuấn hiện ra. Thì ra trước nay chàng chưa từng bị trúng bùa độc, tất cả đều là giả vờ mà thôi.

Nam Cung Cửu nhìn chằm chằm chú vào khuôn mặt chàng, lại chảy nước dãi.

Tây Môn Phi Tuyết giận tím mặt nhìn Nam Cung Cửu “Nàng rất đói sao?”

“Không đói…” Nam Cung Cửu định thần, nhìn Tây Môn Phi Tuyết bằng ánh mắt lấp lánh “Ta cảm thấy Bát vương gia có thể trở thành đầu bảng tại Mộng Liễu Uyển.”

Nghe câu trả lời của nàng, hai người đàn ông cùng lúc muốn ngất lịm tại chỗ.

Cả đoàn người nhanh chóng rời khỏi Li Sơn, binh phân ba đường, tản theo các hướng. Lúc từ biệt, Tây Môn Phi Tuyết và Bát vương gia định ngày quyết đấu, địa điểm chính là vùng hoang sơn bên ngoài Mộng Liễu Uyển.

Trong xe ngựa gập ghềnh đường núi, Nam Cung Cửu và Tây Môn Phi Tuyết lưu luyến tiễn biệt, tuy rằng không bao lâu sau họ sẽ gặp lại nhau tại Mộng Liễu Uyển, có đều trần quyết đấu này cực kỳ nguy hiểm, Nam Cung Cửu cảm thấy có phần hối hận. Nếu Tây Môn Phun Huyết đánh không lại Bát vương gia, lại còn bị thương thì phải làm thế nào? Tuy rằng việc kiếm tiền quan trọng, có điều Tây Môn Phi Tuyết càng quan trọng hơn.

Tiết thu trong trẻo chính là thời tiết tươi đẹp nhất. Lá phong ở trong Mộng Liễu Uyển đã đỏ cả, giăng lên một màu hoan hỷ khắp chốn.

Phù Phong Đài ở Mộng Liễu Uyển rất náo nhiệt anh hùng hào kiệt trong mười dặm quanh đây đều đã tề tựu góp vui.

Bởi vì hôm nay là ngày Bát vương gia quyết đấu cùng Tây Môn Tam thiếu gia. Trước khi tới xem trận quyết đấu, mọi người đều đã đặt cược, thử vận may của mình.

Trên lầu cao nhất, Nam Cung Cửu tựa lan can mỉm cười, hai mắt phát sáng, giống như thể đang nhìn thây rất nhiều núi vàng. Bắc Đường Kính ngồi bên cạnh uống trà, thi thoảng lại liếc mắt nhìn cảnh tượng nhộn nhịp bên dưới, đưa lời than thở “Tất cả đều do muội gây loạn mà ra.” Kể từ sau khi quay về từ Li Sơn, bởi vì Bắc Đường Kính không có nơi nào để đi, Nam Cung Cửu liền đưa nàng về theo, coi như bảo vật chấn uyển. Biết bao người tới Mộng Liễu Uyển này chỉ vì muốn ngắm Bắc Đường Kính một lần, thực đúng là tiền vào như nước. Lại cộng thêm ác danh của Nam Cung Yến nàng, Mộng Liễu Uyển thu hút không ít người lui tới. Đương nhiên, vẫn còn có thêm hiệu ứng của vị đại thần nào đó, Nam Cung Cửu nhìn theo hướng lan can, chỉ thấy Yến Phi Nam đang ôm đại đao đứng ở đầu cầu thang, uy dũng bất động, tóc trắng bay bay, bên cạnh còn thêm mấy vị mỹ nam tử dịu dàng khác nữa.

“Yến đại hiệp, ngài cũng đi đặt cược đi? Ta sẽ chi bạc, thua tính phần ta, thắng thì tính phần ngài.”

“Yến đại hiệp không phải là người thích bài bạc. Đạ ca, chúng ta đi uống rượu nhé, ta có bình nữ nhi hồng cất giữ hai mươi năm.”

“Ây dô, nhìn các ngươi xem, đừng xô đẩy Yến đại hiệp, tránh ra, tránh ra.”

Đám mỹ nam đang gây loạn bỗng nghe thấy trong không gian truyền đến tiếng đàn tràn đầy sát khí. Cùng lúc một thiếu nữ ôm cổ cầm từ trên cao bay xuống, liên tiếp đá bay mấy người, rồi đứng bên cạnh Yến Phi Nam, trừng măt lên tiếng nói “Mấy tên bất nam bất nữ các người tránh xa đại ca ca của ta ra.”

Yến Phi Nam coi như không thấy gì, mặt không biểu cảm, cất bước xuống lầu. Đông Phương Mị Nhi theo sát phía sau, dùng ánh mắt đáng sợ cảnh cáo đám đàn ông xung quanh, khiến đám người bao vây quanh Yến Phi Nam giảm đi quá nửa.

Nam Cung Cửu che miệng khẽ cười, vị tiểu cô nương này thực đúng là oai phong quá đi mất.

Yến Phi Nam xuống phía dưới liền đi thẳng tới chỗ đánh cược. Tất cả mọi người đều lùi sau ba trượng, căng thẳng nhìn về phía chàng. Chỉ thấy bàn tay đang cầm đao móc từ trong túi ra một tờ ngân phiếu, khẽ khàng đặt xuống “Đặt Tây Môn Tam thiếu gia.”

Nam Cung Cửu tặc lưỡi, thật không nhìn ra, đại thần thích đặt cược. Bắc Đường Kính vừa uống trà vừa thản nhiên nói “Nhìn người ta đi, quen biết thôi mà cũng nghĩa khí như vậy. Còn muội thì sao? Thật đúng là phường vô tâm vô tính…”

Nam Cung Cửu chống cằm, lẩm bẩm “Chuyện này thì có liên quan gì tới nghĩa khí và lương tâm? Chẳng qua chỉ là đánh cược thôi mà.”

Phù Phong Đài khi nãy còn ồn ào bỗng nhiên tĩnh lặng, Bắc Đường Kính và Nam Cung Cửu thôi không nói chuyện, cúi đầu xuống xem, chỉ thấy Đông Phương Huyền Dạ trong bộ y phục đen tuyền xách theo Lưu Vân kiếm đã xuất hiện “Ta đặt Tây Môn Phi Tuyết.”

Bắc Đường Kính khẽ cười, quay sang nhìn Nam Cung Cửu “Muội xem, đây chính là nghĩa khí đấy!”

Nam Cung Cửu hai tay chống cằm, nghiêm túc nói “Muội ủng hộ chàng về mặt tinh thần, còn về mặt vật chất thì… tỷ biết đấy, muội còn phải nuôi sống mấy trăm miệng ăn, cho nên rất cần tiền, đánh cược lưỡng bại câu thương, khả năng chiến thắng sẽ cao hơn.”

Bắc Đường Kính lắc đầu, mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, nhìn bóng dáng quen thuộc phía dưới kia, trong lòng có phần phức tạp.

May mà nơi này vốn là vùng núi, có khá nhiều nơi ẩn nấp. Các quần chúng theo dõi trận chiến từ lâu đã tìm cho mình những vị trí tốt, không dẽ bị đánh nhầm lại có thể nhìn rõ ràng mọi chuyện.

Tây Môn Phi Tuyết mặc y phục đỏ rực, đứng dưới dóng cây phong nhẹ phẩy chiếc quạt. Lá phong trải đầy đất thi thoảng bay lên, lượn quanh người chàng, sau đó mới từ từ hạ xuống. Cảnh tượng vô cùng nổi bật.

Nam Cung Cửu thảng thốt đưa lời khen ngợi “Một mỹ nam cực phẩm như vậy, nhân gian hiếm nà ngửi được.”

Bắc Đường Kính cau mày hỏi “Ngửi?”

“Ừm ừm, sức hút kinh người.”

Bắc Đường Kính chẳng bận tâm những lời hàm hồ của Nam Cung Cửu, chỉ về phía đối diện nói “Bát vương gia cũng tới rồi.”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang bên đó, Bát vương gia mặc trường bào màu bạc, hai tay chắp sau lung đang nhẹ nhàng bước tới. Trong tay chàng không cầm theo bất cứ vũ khí nào, bởi chàng quen dùng ám khí.

Nam Cung Cửu bấm ngón tay thầm tính, một chiếc quạt phong độ ngời ngời đối với một cây phi tiêu hoa sen màu đen. Về diện tích, chiếc quạt thắng một điểm, về chiêu thức, chiếc quạt thắng một điểm, về lực sát thương, phi tiêu… được năm điểm. Bởi vì quạt là vũ khí đánh gần còn phi tiêu lại công kích từ xa.

Tính đi tính lại, Tây Môn Phun Huyết vẫn còn thua hai điểm, Nam Cung Cửu bắt đầu hoang mang lo lắng.

Đông Phương Huyền Dạ đi tới, thấy sắc mặt Nam Cung Cửu không tốt, đưa lời an ủi “Yên tâm đi, với khinh công của đệ ấy, hoàn toàn có thể tránh được tất cả mọi phi tiêu.”

“Thế nhưng chàng cũng chẳng thể tiến lại gần Bát vương gia, làm sao tấn công được ngài ấy?” Nam Cung Cửu nắm chặt hai tay đang căng thẳng. Nếu Tây Môn Phun Huyết không thể tấn công được Bát vương gia, vậy thì không thể lưỡng bại câu thương được rồi! A a a, tại sao trước đó nàng không nghĩ tới việc này, lần này thì lỡ to rồi!

Đông Phương Huyền Dạ mỉm cười nói “Em dâu, hãy tin tưởng phu quân của mình.” Nói xong chàng nhìn về phía Bắc Đường Kính, lại đưa mắt nhìn Yến Phi Nam lúc này chẳng khác nào hộ vệ thiết thân của nàng.

Dưới sự mong ngóng của tất cả mọi người, hai nhân vật chính bắt đầu trận chiến. Tây Môn Phi Tuyết nhấc tà áo lên, Bát vương gia bỗng độ ngột giơ tay, hai đội cung tiễn lập tức từ trong rừng sâu chạy tới, bảo vệ ngay trước mặt Bát vương gia.

Tây Môn Phi Tuyết lặng người, mọi người cũng ngây đờ, chuyện này là sao chứ?

Đông Phương Huyền Dạ tức giận lên tiếng “Vương gia sao có thể không tuân theo đạo nghĩa giang hồ, nói mà không giữ lời?”

Bát vương gia ngửa mặt cười lớn “Bản vương không phải là người trong giang hồ, cũng chưa từng hành sự theo quy tắc. Ta đã nói rồi, đối nghịch với triều đình, chắc chắn không có kết quả tốt lành. Bản vương đã bao vây cả thôn này, ngươi đừng hòng trốn thoát, trừ phi biến thành tử thi.”

Cung tiễn căng lên, tất cả nhắm về phía Tây Môn Phi Tuyết, chỉ cần hạ lệnh, tiễn sẽ rời cung.

Nam Cung Cửu ngây thần vài giây, đột nhiên xông lại, ôm chặt lấy Tây Môn Phi Tuyết “Ngài đừng giết huynh ấy, ta sẽ đi theo ngài.”

Tây Môn Phi Tuyết vuốt mái tóc Nam Cung Cửu, đưa lời an ủi “Nàng đối với ta tốt như vậy, ta chết cũng không hối hận.”

“Không, ta không muốn chàng chết.” Nam Cung Cửu hoang mang cực độ, ôm chặt lấy chàng, chỉ sợ để xảy ra điều gì bất trắc, lại lẩm bẩm nói “Ta chỉ đặt cược lưỡng bại câu thương, bị thương mà thôi, ta không muốn chàng chết.”

“A Cửu, nàng đã nghĩ kĩ chưa?” Bát vương gia sầm giọng hỏi.

Nam Cung Cửu nhìn hai hàng cung tiễn trước mặt, sợ đến run người, lấy hết dũng khí đáp “Ta không cần nghĩ, vốn dĩ chẳng có gì phải nghĩ hết. Nếu ngài nhất định phải giết chết chàng, vậy thì hãy giết luôn cả ta.” Dứt lời, Nam Cung Cửu nhắm nghiền đôi mắt, thu gọn người trong vòng tay của Tây Môn Phi Tuyết.

“Được thê tử này, còn gì tiếc nuối?” Tây Môn Phi Tuyết thu quạt, dùng cán quạt nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, trao cho Nam Cung Cửu một nụ hôn nồng thắm.

Lá phong tựa hoa, cảnh vật như họa, hoa rơi ngợp trời, tình ý trào dâng.

Màu tím quyến rũ bên mảng đỏ rực, thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt.

Bát vương gia hạ bàn tay xuống, sầm giọng thét “Phóng tiễn”

Đông Phương Huyền Dạ và Yến Phi Nam cùng lúc rút đao, kiếm xông vào chống trả giữa làm mưa tiễn. Bắc Đường Kính cũng rút roi ra, cùng Đông Phương Mị Nhi bay về phía trước, tấn công thẳng vào mấy tên tiễn thủ.

Khi đợt tiễn đầu tiên kết thúc, Nam Cung Cửu và Tây Môn Phi Tuyết hoàn toàn vô sự, mọi người đều không khỏi cảm thấy kỳ lại, nhìn đầu mũi tên la liệt trên mặt đất, thì ra chính không hướng về phía bọn họ mà tản cả về hai bên.

Tất cả mọi người đều ngây người nghi ngờ nhìn về phía Bát vương gia.

“Ngươi hãy đối xử thật tốt với nàng ấy, nếu không ta sẽ dùng máu nhuộm đỏ Vạn Hoa Cốc.”

Nam Cung Cửu ngạc nhiên “Vương gia? Ngài…”

Bát vương gia bình thản đáp “Đại hạn của ta sắp tới, chẳng có phúc phận chăm sóc cho nàng. A Cửu, nàng quên ta cũng tốt, ít nhất lúc ta chết đi, nàng sẽ không cảm thất đau đớn. Mẹ nàng đã được ta đưa tới Mộng Liễu Uyển, tin chắc với y thuật của Tây Môn Tam thiếu gia, nhất định có thể khôi phục dung mạo của bà.”

“Ngài sắp chết sao? Tại sao chứ?” Nam Cung Cửu chỉ cảm thấy trái tim trĩu nặng. Có lẽ bởi chàng là một người đàn ông tốt.

“Ta vốn nhiễm trọng bệnh nhiều năm nay, phải dùng độc dược để duy trì tính mạng, kéo dài được tới giờ này đã tốt lắm rồi.” Bát vương gia đưa đôi mắt sắc nhọn nhìn khắp xung quanh một lượt, sau cùng dừng lại trên người Nam Cung Cửu, rồi quay người bỏ đi.

Nam Cung Cửu tiến lên phía trước, dường như định nói gì đó, thế nhưng lại chẳng biết nên nói những gì. Tây Môn Phi Tuyết nhẹ nhàng bước đến, nắm lấy tay nàng, chỉ thấy nàng chưa định thần, cứ ngơ ngẩn nhìn mãi theo bóng hình áo bạc dần dần nhỏ lại.

Rất lâu, rất lâu sau, Nam Cung Cửu quay đầu, mơ màng lẩm bẩm “Thế này là sao? Ai thắng chứ?”

Mọi người liền nhất loạt hoan hô, nói “Đương nhiên là Tây Môn Tam thiếu gia thắng rồi! Bát vương gia chủ động nhận thua còn gì.”

Có người lại phản đối “Làm sao tính thế được? Còn chưa đánh nhau mà.”

“Người nào ôm được mỹ nhân thì coi như là người chiến thắng. Nhìn xem, Bát vương gia đã nhường lại mỹ nhân cho Tây Môn Tam thiếu gia rồi còn gì.”

“Đúng đúng, Tây Môn Tam thiếu gia thắng rồi.”

Tiếp theo đó là tiếng hoan hô nhiệt liệt xen lẫn tiếng mắng chửi thậm tệ. Nam Cung Cửu ngã phệt xuống đất, nức nở lên tiếng “Hu hu hu, ngân lượng của ta thua sạch rồi!”

Tây Môn Phi Tuyết kinh ngạc, quay sang Bắc Đường Kính hỏi “Ngân lượng gì thế?”

Bắc Đường Kính có sao nói vậy “Muội ấy lấy một vạn lương của Thiên Long giáo ra đặt cược, cược hai người lưỡng bại câu thương. Bây giờ đệ thắng, tỷ lệ là một đền năm, tính ra thì,muội ấy còn phải mất thêm vài vạn lương nữa.” Chưa hết, nàng còn bổ sung thêm một câu “Sư huynh, ta và Đông Phương Huyền Dạ trang chủ đều đặt cược đệ thắng.”

Lưỡng bại câu thương… Tây Môn Phi Tuyết đột nhiên sầm mặt, kéo Nam Cung Cửu lên nói “Phu nhân, đừng lo lắng, tiền tài chỉ là vật ngoài thân.”Nam Cung Cửu cúi đầu ngán ngẩm “Tại sao hai người không đánh chứ? Cho dù chảy một ít máu, bị trẹo chân hay gãy một hai cái xương sườn cũng có thể coi là lưỡng bại câu thương rồi mà! Ta thua thê thảm, thua đến độ mất cả yếm rồi.”

Mọi người xung quanh nhìn Nam Cung Cửu đầy khinh khi, rồi dần dần tản ra hết.

Tây Môn Phi Tuyết kéo theo Nam Cung Cửu đang bi thương quay về, vừa đi vừa nói “Nam Cung Yến, chúng ta quay về tính toán thủ coi rốt cuộc nàng đã bị thua bao nhiêu.”

Trong cảnh tượng ngày thu tươi đẹp, một mỹ nam tử áo đỏ ngọc thụ lâm phong kéo theo một người phụ nữ áo tím gào khóc thảm thiết, đi về phía trước.

Trong căn phòng ấm áp có mấy chiếc lư hương lớn, Nam Cung Cửu cằm trong chiếc chăn lông cáo trắng, há miệng, một miếng nho đã bóc sẵn được bỏ vào khuôn miệng xinh xắn của nàng.

“Phu nhân, đừng tức giận nữa, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy. Còn muốn ăn gì nữa, ta sẽ bóc cho nàng.”

Nam Cung Cửu vẫn chưa nguôi giận, trợn mắt lườm chàng “Trước đây huynh ấy đối xử với tỷ tỷ Kính Tử tồi tệ như vậy, ta đương nhiên phải trị huynh ấy một trận. Bảo huynh ấy treo biển bán thân cũng đâu phải là thật, nếu thực sự có người để mắt đến huynh ấy, tỷ tỷ Kính Tử làm sao nỡ lòng? Ta là muốn cố tình tạo cơ hội để tác hợp cho hai người bọn họ. Chàng thì hay rồi, lại dám chen ngang, bao trọn Đông Phương đại ca, hưm, vậy tỷ tỷ Kính Tử cần gì phải lo lắng có người ăn hiếp huynh ấy nữa chứ?? Như vậy thì sao mà hòa hợp được?”

“Phu nhân nói phải, là ta đã lỗ mãng.”

“Là đầu óc ngốc nghếch.”

“Đúng đúng, ta ngốc, nếu ta không nhúng tay vào, hiện đại ca và chị dâu đã làm lành rồi.

“Chàng biết vậy là tốt. Đã hai tháng rồi, bọn họ cứ tiếp tục thế này thì phải làm sao chứ? Sắp đến tết rồi, khiến cho mọi người chẳng thể vui lên nổi.”

Tây Môn Phi Tuyết đột nhiên hạ thân người, kéo Nam Cung Cửu vào lòng, vuốt ve khuôn mặt nàng nói “Phu nhân lúc nào nàng mới cùng ta về nhà?”

“Về nhà gì chứ?” Nam Cung Cửu trợn mắt “Chàng đã thôi ta rồi còn gì. Đây mới là nhà của ta?”

“Chuyện này…” Tây Môn Phi Tuyết đành nói “Ta lại cưới nàng về.”

“Đừng có mơ, bát nước hắt đi khó lòng thu lại.” Nam Cung Cửu giơ vuốt, tức khí đùng đùng “Đồ công tử bột mặt trắng, đừng tưởng rằng ta dễ bắt nạt.”

“Phu nhân…” Tây Môn Phi Tuyết đưa một tay đỡ lấy lưng nàng, sau đó hạ thấp cằm lên trán nàng nói “Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, trước giờ ta chưa từng có suy nghĩ thôi nàng, thật đấy…”

Nam Cung Cửu ngửi thấy mùi hương hoa cỏ đầy gợi cảm trên người Tây Môn Phi Tuyết, mím chặt môi, chàng định dùng sắc đẹp mê hoặc, đừng mơ. Nàng là người có nguyên tắc!

Nam Cung Cửu đột nhiên cảm thấy dạ dày quặn thắt, nhảy bật khỏi giường, khom người nôn khan.

Tây Môn Phi Tuyết thấy vậy đưa tay bắt mạch cho nàng, hồi lâu sau liền lẩm bẩm “Nàng đã hai tháng rồi không có kinh nguyệt, vậy mà ta lại quên mất.”

Nam Cung Cửu vừa định lên tiếng hỏi, ngoài cửa bỗng truyền vào tiếng gõ dồn dập, là giọng của Đông Phương Mị Nhi “Tam thiếu gia! Mau đến xem chị đâu của ta, tỷ ấy vừa mới ngất đi.”

Tây Môn Phi Tuyết vội vã khoác áo chạy ra ngoài, Nam Cung Cửu cũng bám ngay theo. Chỉ thấy Bắc Đường Kính lúc này đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt không được tốt lắm. Tây Môn Phi Tuyết nhanh chóng tiến lại bắt mạch cho Bắc Đường Kính “Sao lại thế được?”

“Làm sao thế?” Tất cả mọi người đồng thanh cất lời hỏi.

Tây Môn Phi Tuyết quay đầu nhìn sang Nam Cung Cửu, ngô nghê nói “Tỷ ấy có mạch hỷ, giống hệt như nàng.”

“Hả?” Nam Cung Cửu sợ đến mất hồn, nàng vẫn còn chưa chơi đủ đã phải sinh con rồi sao? Đợi khi liếc sang sắc mặt đỏ hồng cả Bắc Đường Kính, nàng lại thét lên “Á! Tỷ tỷ Kính Tử?”

Đông Phương Huyền Dạ lập tức xông tới, kéo tấm rèm bên giường xuống, bình tĩnh như không nói “Mọi người ra ngoài đi, đừng làm phiền tới nàng. Tam đệ, phiền đệ hãy bồi bổ cơ thể cho nàng.”

“Ồ…” Nam Cung Cửu giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, chỉ tay về phía Đông Phương Huyền Dạ “Hai người âm thầm mưu tính! Nói đi, chuyện từ khi nào hả?”

Khụ khụ…” Đông Phương Huyền Dạ mặt mày không khỏi lúng túng.

Đông Phương Mị Nhi đứng một bên nhếch miệng nói “Đại ca, huynh xấu xa, lại còn giả vờ đáng thương bảo muội đi tiếp cận chị dâu.” Nói xong, nàng lại cười tít mắt đi đến bên cạnh Yến Phi Nam, nói “Đạ ca ca vẫn là tốt nhất.”

Yến Phi Nam lạnh nhạt quay đầu, vứt lại một câu, sau đó phi ra ngoài “Hãy chăm sóc muội ấy thật tốt, ta sẽ tới sơn trang Phù Vân uống rượu đầy tháng.”

“Đại ca ca!” Đông Phương Mị Nhi bê theo cây cổ cầm, ra sức đuổi theo. “Đại ca ca, huynh chạy không thoát đâu, muội nhất định sẽ đuổi kịp huynh.”

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.