Que Kem Nhà Tôi

Chương 22: Chương 22: Ngoại truyện 2: Kỷ niệm đại học




Act 1: Ăn táo

Một ngày nọ sau khi thi học kỳ xong, bạn Thảo nhà ta nhanh chóng gọi điện thoại cho cái người mà cô thường xuyên bắt nạt:

“Que kem, tui muốn ăn táo, muốn ăn liền bây giờ, hu hu hu!”

“Được, anh mua tới liền cho em.”

Ngay lập tức, cái người bị cô ám suốt cả đời phải đội mưa, ghé sạp trái cây mua cả ký táo, kế đó chạy nhanh tới trước cổng trường cô, chìa thẻ sinh viên trường Luật của mình ra cho chú giữ xe kiêm bảo vệ xem:

“Chú, con bên trường Luật, bạn gái con mới thi xong đang buồn, ngồi ở trong kia, chú cho con vào nha chú.”

Chú giữ xe cười lớn: “Con bị gì vậy, muốn vô thì vô giữ xe, có ai cấm cản gì đâu, vô nhanh đi nhóc.”

Sau khi gửi xe xong, anh nhanh chóng chạy tới bên cô. Sau khi nhìn thấy một cô gái đang mím môi đứng dưới mái hiên hành lang trường, như đang trông đợi một ai đó, vẻ mặt có gì đó uất ức, chờ mong, lo lắng nữa, anh xác định, đó là kẻ thủ ác của đời anh mà anh đang tìm kiếm.

Ngay giây phút anh trông thấy cô, cô cũng nhìn thấy anh. Nét mặt cô bừng sáng, như kẻ đang đói cồn cào chợt nhìn thấy đồ ăn ngon phía trước. Ngay lúc đó, anh phát hiện, ở trong mắt cô, anh đang là thứ quý giá nhất trên cõi đời này, và mọi thứ anh làm vì cô đều trở nên đáng giá.

Khi anh chìa túi táo trong tay mình đang nắm ra đưa cho cô, cô uất ức: “Không phải, anh mua lộn rồi, em nói táo nghĩa là táo xanh đó, trái nhỏ xíu mà hồi nhỏ mình hay ăn, không phải táo này, cái này miền Nam mình gọi là bom, không phải táo. Em không muốn ăn bom, em muốn ăn táo xanh hà.”

Nhìn thấy cô thất vọng, anh cũng thất vọng không kém. Ngay lập tức, anh lại mặc áo mưa trở ra, tìm mua lại cho cô thứ táo mà cô muốn. Sau cả nửa tiếng đồng hồ chạy từ sạp trái cây này sang sạp trái cây khác, rốt cục anh cũng tìm được loại trái cây mà anh đang cần. Ngay khi trở về bên cô, anh trông thấy cô gái của anh đang ngồi chơi Sudoku, tách biệt bản thân mình khỏi thế giới bên ngoài. Anh thầm nghĩ, cho dù vật đổi sao dời, anh vẫn mong cô gái anh yêu mãi vô tư, vô lo như thế, sẽ không có bất kỳ thứ gì trên đời này làm cô tổn thương.

Cùng nhau ngồi trên băng ghế đá, nhìn cô lấy tay lau lau trái táo xanh rồi đưa lên miệng cắn, anh ngăn lại: “Anh quên, chưa rửa đó, em ăn coi chừng dơ.”

Cô cười: “Có gì đâu, ở dơ sống lâu mà.”

Nhưng ngay khi cô chưa kịp cắn, anh đã nhanh chóng lấy ra chai nước khoáng mà anh hay đem theo bên ba lô của mình, đoạt lấy trái táo của cô, dùng nước kì cọ nó, rồi mới đưa qua cho cô ăn.

Sau khi cắn một miếng táo xong, cô lập tức nhăn nhó mặt mày, ra vẻ khó chịu. Cô lí nhí: “A chết rồi, tui ăn phải quả táo có độc rồi, phải làm sao bây giờ. A tui chết đây!”, nói xong, cô giả vờ nhắm mắt, tựa vào vai anh, bất động.

Thấy cô đang đóng vai Bạch Tuyết, anh cảm thấy thật là tức cười. Ráng cố gắng kìm nén, anh liền phối hợp với cô một chút: “Vậy công chúa Bạch Tuyết à, nàng có muốn hoàng tử đẹp trai là ta hôn nàng, cứu sống nàng không?”

Nghe anh nói như thế, cô hoảng sợ, giật mình mở mắt ngồi thẳng dậy. Thế nhưng ngay khi cô phát hiện mình sắp tự đào hố chôn mình, anh đã nhanh chóng nhoài người qua, hôn lấy cô.

Nụ hôn dưới màn mưa, ngay hành lang trường học giữa cô và anh đã bị vài người bạn cùng khóa của cô còn đâu đó xa xa bắt gặp. Thế nhưng đáng thất vọng là, nụ hôn đó quá nhanh, họ còn chưa kịp lấy điện thoại ra chụp lại thì đã kết thúc mất rồi.

Dưới màn mưa, họ nghe thấy giọng nói của cô vợ đang bắt nạt chồng vang lên: “Cái đồ thừa nước đục thả câu, tui đánh chết ông!”

“Đồ ngốc, trường tui làm gì có kiểm tra thẻ sinh viên như trường Luật, ông ngu hết chỗ nói.”

“Hu hu, kỳ này tui điểm thấp chắc cú rồi!”

Anh chồng hỏi cô vợ: “Em đừng buồn mà. Em nghĩ mình được bao nhiêu?”

Cô vợ mếu máo: “Chắc chắn chỉ được trên chín thôi, hu hu, không được mười điểm rồi, tui thất bại quá, hu hu hu!”

Anh chồng tức giận bỏ ra về, cô vợ lẽo đẽo chạy theo sau.

“Que kem, ông chờ đã, tui theo không kịp, chờ tui với!”

Ừm, thì ra chàng trai đó chính là Que kem, Que kem ngọt ngào, tan chảy trong lòng cô gái.

Act 2: Đóng giả Hà Dĩ Thâm

Năm đó, khi Thảo bước vào năm hai đại học, cô bắt đầu biết đọc truyện ngôn tình. Truyện đầu tiên mà cô đọc, cũng là truyện để lại ấn tượng sâu sắc cho cô nhất, chính là Bên nhau trọn đời của Cố Mạn.

Vì cuồng truyện quá mức, cô hàng ngày đều có thể nói là, ăn cũng nhớ tới Hà Dĩ Thâm, ngủ cũng mơ tới Hà Dĩ Thâm.

Cuồng tới mức, cô rất muốn mình đi xin việc làm thêm kiếm tiền, sau đó tậu ngay một cái máy ảnh thật xịn, bắt chước Triệu Mặc Sênh vào trường Luật tìm một anh đẹp trai nào đó để chụp lén, sẵn tiện kết bạn với người ta. Cô nghĩ, mình cũng ham hố như thế, biết đâu mình thật sự trở thành Triệu Mặc Sênh ngoài đời thật thì sao?

Thế nhưng ngay khi cô phát hiện ra giá tiền của máy cái máy ảnh đó, cô chỉ còn biết đau lòng than thở: Hèn gì Triệu Mặc Sênh là cô gái nhà giàu, đúng là làm con gái nhà giàu mới sướng.

Đang đau lòng vì ước mơ vẫn mãi là mơ ước, cô đột nhiên nhớ ra, không phải mình cũng có một thằng bạn học trường Luật, họ Que tên Kem đó sao? Tuy là nó hoàn toàn không thể so bì với anh Thâm trong lòng cô được, nhưng mà nếu bắt nó giả làm Hà Dĩ Thâm, có lẽ phong thái một phần mười của anh Thâm chắc cũng có thể xuất hiện.

Nghĩ vậy, bạn Thảo nhà ta bèn mặt dày hớn hở chạy tới bên cạnh bạn Kem mà nũng nịu.

“Que kem, tui thích nhất câu: “Trên đời này có cô ấy, những người khác chỉ là tạm bợ”, ông có thể nói một lần cho tui nghe được không?”

Que kem nhìn Thảo đăm chiêu: “Anh không muốn nói câu đó!”

“Tại sao? Câu đó hay mà, ông nói đi, cho tui liên tưởng tới Hà Dĩ Thâm một chút thôi.” Thảo nài nỉ Que kem.

“Anh không nói đâu”

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì anh chưa từng có người khác thì làm sao mà có người để gọi là tạm bợ được.”

“Là sao?” Cô không hiểu cho lắm.

“Ngu ngốc!” Que kem thở dài, “Là anh chỉ có mình em” Nói xong, lại bệnh cũ tái phát, Que kem quay người đi chỗ khác.

Ngay lúc đó, Thảo cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng vọt. Cô cũng nhanh chóng quay người đi chỗ khác, không muốn Que kem nhìn thấy mình đang đỏ mặt.

Act 3: Sinh nhật Que kem, Thảo thành máy bay già

Ngày bảy tháng sáu là sinh nhật Que kem.

Ngày đó, anh chàng rất vui, vì sinh nhật mình trúng ngay ngày cuối học kỳ, không có lịch học, có thể hẹn Thảo đi công viên dạo, kế đó đi ăn, hoặc là vô khu công viên có trò chơi, cùng Thảo tạo ra những kỷ niệm của riêng hai người.

Thế nhưng, khi ngồi chờ Thảo tại công viên suốt hai giờ đồng hồ, Que kem nhận ra rằng, mình đã bị cô ấy cho leo cây. Cô ấy không đến, tại sao lại không đến? Rõ ràng cô ấy biết sinh nhật của mình mà.

Nghĩ vậy, Que kem rất đau lòng, uất ức nữa. Anh chàng chạy nhanh tới nhà trọ của Thảo. Tới nơi, anh nhận ra người con gái anh yêu thương đang vì cái trò chơi vớ vẩn trên mạng mà quên mất anh.

“Thảo!”

“Hả? Que kem hả? Ông tới khi nào vậy? Bông! Rót nước Que kem uống dùm tui nha, tui đang chơi game!” Cô nàng tiếp tục dán mắt vào màn hình laptop.

Người nào đó đã bị cục máu đông tức tưởi dồn lên não, ngay lập tức chạy tới che màn hình, ngăn cản cô nàng. Sau khi bị phá hoại, Thảo bực bội nhìn Que kem. Đang định mắng anh, thì bỗng trí nhớ được khôi phục trở lại, cô chợt nhận ra mình đã cho ai kia leo cây, và hiện tại đang bị ai kia tới hỏi tội.

“Em còn nhớ hôm nay có hẹn với anh không?” Que kem lên tiếng.

“Ha ha tui quên mất, thôi vậy… giờ mình đi hẹn đi, giờ cũng còn sớm mà!”

“Anh không hẹn với em nữa, quà của anh đâu?” Que kem lên tiếng đòi quà.

“Quà gì?” Thảo ngạc nhiên.

“Đừng nói với anh em không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh!” Que kem bắt đầu không chịu đựng được nữa.

“Cái gì? Sinh nhật ông đâu phải hôm nay. Ông sinh ngày sáu tháng bảy mà!”

Que kem xoa xoa thái dương: “Sinh nhật anh là hôm nay, em nhớ cho rõ, là bảy tháng sáu, không phải sáu tháng bảy!”

Thảo nghe vậy, không biết phải làm thế nào, cô bèn quy trách nhiệm ngược trở lại cho Que kem: “Ai kêu ông không chịu nói thẳng ra cho tui biết chứ, là tại ông chứ bộ.”

Que kem thở dài: “Đành chịu thôi, ai bảo anh yêu phải người như em.”

Nghe Que kem nói như thế, Thảo cảm thấy ấm ức vô cùng. Cô nghĩ, người như cô, vui vẻ, hoạt bát, có điểm nào là không tốt?

Qua ngày hôm sau, Thảo nhận ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: Que kem sinh ngày bảy tháng sáu, mình sinh ngày mười tháng năm, nghĩa là mình lớn hơn Que kem một tháng!

Ngay giây phút đó, Thảo giật mình chấn động, mình là trâu già gặm cỏ non, là máy bay già, còn Que kem chính là phi công trẻ. Ôi thôi, còn đâu nguyên tắc không quen người nhỏ tuổi hơn của mình nữa.

Nghĩ vậy, Thảo đau lòng gọi cho con Thắm, kể lể suốt một buổi trời.

Kể từ ngày đó, Thảo trốn trong nhà trọ như trốn ma, không dám gặp Que kem. Từ đó, những ngày tới nhà Thảo chơi, cô Thắm nhà ta đều phát hiện nhỏ bạn thân của mình đang đắp mặt nạ dưỡng da, khi thì đắp cà chua, khi thì đắp dưa leo, khi thì sữa chua, dâu tây… kèm theo đó là bao lời than vãn của cô nàng:

“Bà có thấy tui đắp mặt nạ xong có trẻ ra miếng nào không bà? Bà nói thật cho tui biết đi, tui với Que kem, ai nhìn trẻ hơn? Có phải nó nhìn có vẻ trẻ hơn tui không bà?”

“…”

“Hự! Tui phải đắp mặt nạ tiếp! Chừng nào trẻ hơn Que kem thì tui mới gặp nó được!” Thảo cuống cuồng chuẩn bị thêm mặt nạ.

“Bà tỉnh lại đi, già hơn thì già hơn, không có gì phải sợ hết! Chỉ có một tháng thôi mà! Bà lớn hơn nó có chút xíu hà!” Thắm lắc lắc vai Thảo, cầu mong cô nàng tỉnh lại.

“Một tháng, à không, chính xác là hai mươi tám ngày đó bà, hu hu tháng năm tại sao lại có ngày ba mươi mốt chứ? Bà nghĩ đi, khi Que kem mới sinh có ba ngày thì bạn bà đã làm đám đầy tháng! Bà nghĩ coi, khoảng cách như vậy mà nhỏ sao hả?”

Thấy bạn mình đang có dấu hiệu cuồng mặt nạ, Thắm bèn hẹn Que kem ra, kể cho Que kem biết sự tình.

Ngày hôm sau, trong nhà Thảo, Que kem lên tiếng thanh minh: “Anh không có nhỏ hơn em, anh lớn hơn em một tuổi lận, anh khai gian tuổi đó, cho nên em trẻ hơn anh, thật đó.”

Thấy Thảo vui mừng ra mặt, bỏ không đắp mặt nạ liên tục nữa, Que kem thầm nghĩ, nhất định mình phải giấu cô ấy, không thể để cô ấy biết mình thật ra không có khai gian tuổi.

Cho nên sau này, khi Thảo cười nhạo Thắm đang làm trâu già gặm cỏ non, Que kem liền nghĩ: “Con Thắm mà gặm cỏ non thì em cũng là máy bay già đó thôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.