Năm đó, thông qua người quen giới thiệu, Phong tìm được một người ở chung để chia bớt tiền phòng trọ. Đó là thằng em nhỏ hơn mình một khóa, cùng học trường Luật.
Ngày Thành vào nhà trọ ở cùng với mình, Phong cảm thấy thằng nhóc này có cái gì đó điềm đạm, ít nói, hiền lành, chắc là hoặc là dễ thương rụt rè, hoặc là thuộc dạng người khó gần đây mà. Vốn biết trước gia cảnh của thằng nhóc, Phong biết Thành chắc chắn thuộc vế thứ hai. Những người vốn chịu nhiều khó nhọc từ thuở nhỏ, hoặc họ rất nhanh nhạy do đã từng trải nhiều, hoặc họ thu vào vỏ ốc, lạnh lùng khó chịu, bởi họ sẽ mặc cảm tự ti.
Thế nhưng sau khi ở chung với Thành một thời gian, Phong biết mình đã lầm.
Không lầm sao được khi mà thằng nhóc này rất đặc biệt. Nó ít nói, điềm đạm, nhưng hễ nhắc tới người nó thích là mặt nó lại sáng lên, mỉm cười vui vẻ. Nó ít nói, nhưng hễ giúp anh việc gì là nó lại giúp rất hết mình, nhiệt tình vô cùng. Cứ tưởng những đứa học Luật mỗi khi đọc sách sẽ mặt mày đăm chiêu, nhưng gương mặt của Thành thì lại hoàn toàn khác. Khi đọc sách, gương mặt thằng nhóc có cái gì đó vô cùng tỏa sáng. Còn nữa, vì đã quen buôn bán từ thuở nhỏ, nên mỗi khi có ý kiến gì về kinh doanh thứ này thứ nọ, nó lại có nhiều ý kiến thực tế cực kỳ hữu dụng.
Chính vì thế cho nên, khi mở cửa hàng handmade của chung hai người, Phong cảm thấy không bất ngờ gì khi cửa hàng càng ngày càng đi vào ổn định.
Cửa hàng handmade này mở ra, vốn dĩ cũng nhờ vào cái cô bé tên Thảo kia.
Nhắc tới cô bé ấy, Phong lại nhớ đến ngày mình gặp Thảo.
Một cô bé tính tình nhí nha nhí nhảnh, không chịu thừa nhận bạn trai mình là bạn trai của mình, cứ tối ngày giả vờ là mình chỉ là bạn thân với Thành.
Bạn thân mà lại vô nhà trọ của anh và Thành, nũng nịu với Thành trước mặt anh. Bạn thân mà cái gì cũng bắt Thành phải làm, phải tới bên mình ngay lập tức.
Cô bé đó, nếu là anh, anh đã cảm thấy mệt mỏi, muốn bỏ ngay, tìm người khác để quen cho rồi. Bởi vì mỗi khi nhìn vào, anh chỉ cảm thấy Thành là kẻ thua thiệt nhiều hơn trong mối quan hệ của hai người.
Ngày sinh nhật, cô bé đó lập tức gọi điện tới đòi quà, mà món quà cô bé muốn, lại là thứ vô cùng khó kiếm: Một cái gối ôm hình cây kem. (Rosie: cuối chương 15 nó có xuất hiện đó)
Khi nhìn thằng nhóc nhà anh mỉm cười hứng thú, sau đó chạy đông chạy tây tìm chỗ bán món quà đó, rồi khi không tìm được lại nhờ luôn tới những nơi chuyên làm đồ handmade để năn nỉ người ta làm dùm, Phong biết rằng thằng nhóc ngu ngốc này thực sự không thể thoát khỏi lòng bàn tay của con bé đó nữa rồi.
Thế nhưng cũng phải cảm ơn con bé, Phong thầm nghĩ, bởi vì từ đó, cửa hàng handmade chuyên gia cung cấp, bán các món quà theo yêu cầu của anh và Thành mới có thể ra đời.
Thấy con bé gọi Thành là Que kem, anh cũng bắt chước theo, bèn suốt ngày gọi Kem.
“Kem à, anh nói thật em đừng buồn, anh thấy Thảo không thích em nhiều như em thích nó, em quen nó như vậy không thấy mình chịu thiệt sao?” Một ngày nọ trong lúc thắc mắc tột độ, Phong nói ra hết suy nghĩ của mình.
Nghe anh thắc mắc, Que kem suy nghĩ, trầm ngâm một lát, nhìn anh rồi mỉm cười.
“Khi anh yêu một người nào đó, thì mọi thứ anh làm cho người đó đều khiến bản thân anh cảm thấy rất hạnh phúc. Không phải là anh cho người đó nhiều hơn người đó cho anh, mà là khi anh cho người đó một thứ gì đó, bản thân anh lại nhận được thứ khác còn khiến anh hạnh phúc hơn gấp bội.”
Phong đáp lại: “Ý em là Thảo vui thì em cũng vui sao?”
Nhìn Que kem mỉm cười không đáp, anh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Thôi kệ, tình yêu mà, không phải người ta thường nói lúc mới yêu sẽ bất chấp tất cả, bao dung tất cả, tới khi hai người chia tay nhau rồi mới bắt đầu so tính thiệt hơn hay sao? Nhưng để nghĩ tới cảnh Thảo và Thành chia tay, anh chợt rợn người một cái, lấy tay đánh đánh đầu. Anh nghĩ mình không nên tính tới tình cảnh xui xẻo cho thằng nhóc nhà mình như thế.
Cũng may là tình cảnh xui xẻo đó chỉ xuất hiện duy nhất đúng một lần, mà còn là chất xúc tác cho mối quan hệ lằng nhằng kia.
Năm đó, khi bản thân đã học xong đại học, còn Que kem thì bước vào năm Tư, Phong về quê lo mở một cửa hàng handmade riêng, cũng là để tự mình quản lý ở khu vực dưới quê, đồng thời làm đại lý cho cái cửa hàng chính ở trên thành phố.
Không ngờ khi anh vừa về quê chỉ có vài ngày, thì tại nhà trọ của anh đã xảy ra một sự việc động trời.
Ngày hôm đó, Que kem đột nhiên gọi điện thoại cho anh. Lần đầu tiên trong đời, Phong cảm thấy mình đang bắt gặp giọng nói yếu ớt chưa từng thấy của Que kem phát ra từ điện thoại.
“Anh à, Thảo muốn chấm dứt với em rồi…”
“Em chỉ còn một biện pháp duy nhất, tất cả đều chỉ trông nhờ vào anh thôi…”
Trong hoàn cảnh đó, cảm giác đi lừa gạt một con bé như Thảo khiến anh cảm thấy khá khó chịu, nhưng thằng em mình đã cầu viện mình như thế, chẳng lẽ mình lại ngoảnh mặt làm ngơ?
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, nghĩ vậy, Phong liền lấy điện thoại ra…
Trong cuộc nói chuyện chỉ vẻn vẹn chưa đầy ba mươi giây đó, anh chỉ nói vài câu, và câu nói cuối cùng của anh chính là: “Mất Kem, em nhất định sẽ hối hận!”.
Thế nên vào một tháng sau, cái ngày anh trở lên thành phố, trông thấy Thảo đang ở nhà trọ của mình và Kem, khi phát hiện ra hai đứa bắt đầu sống chung kể từ cái ngày anh gọi cuộc điện thoại kia, Phong bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng. Thật không ngờ, chỉ vì một cú điện thoại, anh đã hại đời một cô gái đang vô cùng ngây thơ và ngoan ngoãn. Chỉ với một câu nói thôi, anh đã tiếp tay cho chó sói ăn thịt cừu non, gây ra tội lỗi không thể vãn hồi.
Nghĩ vậy, ngày hôm đó, trước khi Que kem nhanh chóng tìm cho anh một chỗ để ở tạm, để cho hai người bọn họ có không gian riêng, anh lập tức túm lấy Que kem, tính sổ với nó. Khi Que kem kêu la dậy trời rằng tụi em đã kết hôn, anh vẫn không tin. Đến cuối cùng, khi nhìn thấy tờ giấy chứng nhận kết hôn kia, anh vẫn còn lo rằng đó là tờ giấy giả.
Sau ngày lễ tốt nghiệp của Thảo, cuối cùng thì mọi việc cũng được giải quyết êm xuôi. Thảo về nhà trọ cũ, tiếp tục ở trọ cùng Bông. Thế cho nên, tình cảnh có nhà không thể về của Thảo và anh Phong ngay lập tức chấm dứt.
Trở về nhà trọ của mình, anh Phong vô cùng tức tối. Bởi vì tối hôm đó, khi anh đặt người xuống giường ngủ, có một mùi hương lạ xộc vào mũi anh. Thật là tức chết đi được, tên Kem kia vẫn chưa chịu đem ra giường và gối đi giặt.
“Toàn là mùi hương của con Thảo, em nói đi, em chưa giặt ra giường phải không?” Phong tức tối hỏi tội Kem.
Nghe anh Phong nói thế, Que kem nhỏ giọng: “Hồi trưa lúc Thảo về nhà trọ bên kia, em cũng định đem đi giặt, rồi lại lười, thay ra giường khác nằm ngủ trưa, định dậy rồi mới giặt. Nào ngờ em phát hiện em ngủ không được, cho nên em đổi lại ra giường cũ thì…”
“Thì em ngủ được chứ gì, hừ, em đổi liền cái mới cho anh!”
Bị anh Phong mắng cho một chập, Que kem đau lòng đành phải thay ra giường.
Sau khi thay xong, anh Phong nằm kế bên Que kem, nhưng quay mặt đi hướng khác, bắt đầu cố gắng đi vào giấc mộng.
Đang lim dim ngủ, bỗng một cánh tay nào đó quàng lấy eo anh. Ngay lập tức, anh rùng mình ớn lạnh, giật cái tay đó ra khỏi người mình.
“Em làm cái gì vậy hả?” Anh tức tối, trừng mắt nhìn Kem.
Que kem cũng giật mình, nhìn anh ngượng ngùng: “A! Em xin lỗi, em tưởng anh là…”
Ngay khi nhìn thấy mắt anh Phong trợn ngược, Que kem đành ráng nuốt cái chữ kia vào trong bụng.
Bực bội nằm xuống chuẩn bị ngủ lần hai, anh Phong cố gắng nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, nhanh chóng đếm cừu.
Chưa được yên lặng năm phút, một giọng nói vang ra từ bên kia bỗng phá tan hy vọng ngủ sớm của anh: “Anh, em ngủ không được…”
Anh bực bội: “Em ngủ không được thì kệ em, liên quan gì đến anh!”
“…”
“Em nhớ Thảo thì chạy qua bên nhà trọ của nó với Bông, chui vào chăn của nó, đừng có mà ở đây làm phiền anh!”
Bị anh Phong mắng như vậy, Que kem chỉ còn biết câm lặng.
Thấy mình hơi ác với thằng em, anh Phong cảm thấy nó cũng hơi tội. Người ta trăng mật cả tháng trời, ở chung với nhau một năm rồi mới bắt đầu chán nhau. Kem với Thảo chỉ mới ở chung được chừng một tháng, còn đang mặn nồng như thế, giờ phải cách xa. Nghĩ vậy, tình anh em trỗi dậy, anh Phong bèn cho là mình cũng nên tâm sự với nó, an ủi nó một tí.
“Thôi em có gì buồn thì nói ra đi, anh nghe.”
“…”
“Hừm, không nói được hả? Thôi vậy anh hỏi em nha!”
Que kem tiếp tục yên lặng nhìn anh.
“Lần đầu tiên của hai đứa thế nào, kể anh nghe với đi!” Anh Phong bắt đầu nổi dậy tính hiếu kỳ, không kịp nhận ra vẻ mặt cau có của người kia đang nhìn mình.
Không thấy Que kem trả lời, anh Phong tiếp tục khai thác thông tin: “Không nói anh biết thật sao? Thôi được rồi, vậy còn ngày hôm sau, sau khi tụi em tỉnh dậy đó, em có cảm nhận gì?”
Que kem tiếp tục im lặng. Thấy vậy, anh Phong bèn thức thời nằm xuống, tiếp tục đếm cừu trong tưởng tượng.
Ngay khi chuẩn bị tinh thần mơ mộng, thì bỗng cái người kế bên anh bỗng dưng nổi hứng, tâm sự cùng anh.
Từ kế bên, Que kem nhỏ giọng thì thầm: “Em lúc đó khi chọn cách như vậy cũng không biết là đúng hay sai. Thật ra tối đó sau khi mọi việc diễn ra như vậy, em không dám ngủ. Em không biết khi tỉnh dậy Thảo sẽ phản ứng thế nào.”
“…”
“Cho nên tối đó em chỉ nằm bên cạnh Thảo, nhìn Thảo ngủ say. Em sợ em lơ là một phút, Thảo sẽ có phản ứng nào đó mà ngay cả bản thân em cũng không đoán được.”
Anh Phong cảm thấy càng lúc càng hứng thú liền hỏi tiếp: “Vậy khi Thảo thức dậy thì sao?”
“Khi Thảo thức dậy, Thảo khóc lóc một hồi, bắt em bồi thường. Cũng may là bắt em bồi thường, bởi vì khi đó, em biết, Thảo càng nhốn nháo thì nghĩa là Thảo càng cho em cơ hội. Lúc nhìn thấy Thảo khóc lóc như vậy, em cảm thấy rất vui…”
Nghe Que kem nói xong, anh Phong thở dài cảm thán: “Hai đứa quả là… rất xứng đôi…”
“…”
“Cả hai đứa đều không được bình thường…”
♥♥♥
Năm tháng dần trôi, mới đó thôi mà Que kem và Thảo đã kết hôn được hai năm.
Một ngày nọ, khi đang ở thành phố nơi nhà trọ cũ, anh Phong bỗng nhận được điện thoại từ Kem. Cứ ngỡ lần này chắc là Que kem lại hẹn anh ra đâu đó chơi, ăn uống, nói chuyện, nào ngờ đây lại là lần thứ hai anh nghe thấy được giọng nói yếu đuối đó của Que kem.
“Ngày mai anh tới bệnh viện cùng em được không?”
Hóa ra thằng nhóc này hẹn anh tới bệnh viện để biết kết quả bệnh tình. Còn bệnh gì thì thằng nhóc vẫn không nói rõ.
Ngay khi tới bệnh viện, anh chợt sững người, bởi vì Que kem gọi anh tới cái khoa mà mọi người đàn ông đều không muốn tới: “Khoa Hiếm muộn”.
Khi có kết quả, Que kem lại bắt anh đứng ở ngoài, không cho anh vào xem.
“Em không cho anh vào biết kết quả với em vậy thì em gọi anh tới đây làm gì?” Anh Phong bực bội.
“Em chỉ muốn có người ở bên nếu kết quả không như ý em mà thôi.”
Sau khi trông thấy Que kem đi ra, vẻ mặt bình tĩnh không nóng không lạnh, anh Phong cảm thấy vô cùng kỳ quái. Cố gắng tra hỏi Que kem, nhưng thứ anh nhận được chỉ là một lời cảnh cáo:
“Anh tuyệt đối không được nói với Thảo…”
“Em không cho anh biết chuyện gì đang xảy ra với em, anh sẽ đi nói với nó, cho nó biết hôm nay em đi đâu!”
Thế nhưng khi nhìn thấy Que kem trừng mắt nhìn anh, anh cảm thấy mình vẫn thích hợp làm rùa rụt cổ hơn: “Được rồi, không nói thì không nói.”
Cho nên anh Phong mãi mãi không hề biết được rằng, kết quả xét nghiệm của Que kem là hoàn toàn bình thường. Que kem bình thường, vậy tại sao hai năm rồi hai vợ chồng bọn họ lại không có một chút tin tức gì? Và Que kem có lo lắng hay không?
Thật ra, Que kem không hề lo lắng, anh chỉ cần biết bản thân mình bình thường là được. Vì cho dù Thảo không thích trẻ con như thế nào, vẫn có khả năng một ngày cô ấy muốn có con. Chỉ cần cô ấy muốn có con, thì mọi biện pháp can thiệp để có thể có con, anh đều có thể làm cho cô. Anh chỉ sợ rằng bản thân mình có vấn đề, anh chỉ sợ mình sẽ có lỗi với cô.
Còn nếu như cô cả đời không muốn có con thì sao? Như thế cũng tốt. Đâu phải những người yêu nhau đều có thể đến được với nhau, cũng đâu phải đứa con nào cũng sống cùng cha mẹ, cũng muốn kế thừa tâm huyết của cha mẹ cả đời. Cha mẹ anh cũng không phải mãi mãi không thể ở bên cạnh nhau đó sao? Không được ở bên nhau thì cần tới con cái để làm gì?
Cho nên, chỉ cần ở bên người anh yêu thương, mọi thứ khác đều không còn quan trọng, dù là có đôi khi anh vẫn mừng như điên khi nhìn thấy que thử thai từ trong tay cô ấy.
Nghĩ vậy, Que kem bỗng cảm thấy nhẹ lòng. Anh cùng anh Phong phải nhanh chóng trở về nhà. Bởi vì nơi đó vẫn có một người con gái luôn chờ đợi anh, người ở bên anh đến suốt cuộc đời.
Hết