Mạch Đồng vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa lướt lướt mấy kênh trên TV.
Cô về nhà được bốn ngày rồi, và sắp rảnh rỗi đến phát ngán.
Thỉnh thoảng Chủ Yếu sẽ gửi tin nhắn cho cô, nhưng hai người cũng không nói chuyện quá nhiều, dường như anh khá bận rộn, mỗi tin nhắn đều phải qua rất lâu mới có phản hồi, nhưng cho dù vậy Mạch Đồng cũng không hề cảm thấy tự ái, mỗi lần nhận được tin nhắn trả lời cô đều mừng thầm như cô ngốc vậy.
Mạch Đồng biết mình xong rồi, nhưng cô lại không muốn tự cứu chút nào.
Trầm luân thì trầm luân thôi.
Cuối cùng vào ngày thứ bảy, Mạch Đồng cũng nhận được điện thoại của Chủ Yếu.
Giọng anh rất trầm ấm, nhẹ nhàng, như một làn gió xuân thổi tới từ miền đất hứa, tay Mạch Đồng cầm điện thoại bỗng run nhẹ lên.
… Nhưng hình như cô đã nghe thấy chất giọng này ở đâu đó rồi thì phải.
“Mấy người Sơn Dương Hồ đã quyết định được thời gian rồi, buổi họp mặt sẽ tổ chức lúc 8 giờ tối nay nhé.” Sau khi Chủ Yếu đọc địa chỉ và thời gian cho Mạch Đồng, anh lại hỏi thêm, “Em biết nơi này không?”
“……” Mạch Đồng cúi đầu nghiêm túc nghiền ngẫm, sau cùng cô đành nói, “Tôi không biết…”
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười khe khẽ, “Nếu vậy thì tôi tới đón em.”
“….A, không cần đâu.” Mạch Đồng vội vàng từ chối, “Tôi gọi xe qua là được.”
“Có xe miễn phí mà không ngồi, em ngốc hả, quyết định thế đi, trưa nay tôi đến đón em.”
Mạch Đồng không thể từ chối đành phải nghe theo, nhưng khi cúp điện thoại rồi cô mới nhớ ra mình còn chưa gửi địa chỉ nhà cho Chủ Yếu, thế là vội vàng gọi lại, nhưng đầu dây bên kia lại báo bận.
Mạch Đồng đành cúp máy rồi gửi địa chỉ nhà mình cho Chủ Yếu qua tin nhắn, nhưng mãi vẫn không thấy anh nhắn lại, cũng không biết anh có nhận được hay không nữa.
Ăn cơm trưa xong, Mạch Đồng vùi mình trong phòng chọn quần áo, cô lôi toàn bộ đống đồ cất trong tủ quần áo ra, so sánh cái nào đẹp hơn cái nào, không biết phải mặc gì mới phù hợp.
Ngay lúc cô đang lưỡng lự giữa hai bộ quần áo, bỗng nhiên hình như nghe thấy có tiếng chuông cửa reo.
Ban ngày ba mẹ Mạch Đồng không ở nhà, nhà cô cũng quen biết ít người, rất hiếm khi có người thân chủ động đến thăm nhà, vậy nên cũng rất ít khi có người ấn cái chuông cửa đó.
Nếu là tiếp thị sản phẩm thì phải đóng cửa ngay mới được.
Mạch Đồng vừa đi xuống dưới nhà vừa nghĩ vậy.
Cô bước tới trước cửa rồi nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa đúng là có một người đang đứng đó, nhưng người này Mạch Đồng lại cực kỳ quen.
Cô mở cửa, nhìn chằm chằm Đường Dật đang đứng bên ngoài, “……Thầy đến gặp phụ huynh ạ?”
Đối phương tốt bụng nhắc nhở cô, “Tôi có phải là chủ nhiệm của em đâu.”
“Thế…..”
Đường Dật mỉm cười, “Tôi tới đón em đi gặp mặt.” Anh chỉ vào mình rồi nói, “Tôi là Chủ Yếu.”
“OÀNH” Mạch Đồng nghe thấy trong đầu mình vang lên một tiếng nổ lớn.
Đợi đến khi Mạch Đồng tỉnh lại thì người đã ở trên xe mất rồi, hơn nữa còn mặc nguyên bộ đồ ở nhà nữa chứ, hai bộ ngắm mãi mới ưng còn chưa kịp mặc, cô giật mình quay đầu sang, quả nhiên nhìn thấy gương mặt góc nghiêng của Đường Dật.
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa từng nghĩ tới việc Chủ Yếu là người mình quen, hơn nữa lại còn là người này.
“Em mà còn nhìn tiếp sẽ xảy ra tai nạn giao thông đấy.” Đường Dật híp mắt cười khẽ.
“Tâm trạng em rất phức tạp.” Mạch Đồng thở dài, quay người lại tựa đầu vào ghế, đằng sau hình như được lắp thêm một chiếc gối nhỏ, rất thoải mái.
Đường Dật càng cười tươi hơn, “Anh hiểu.”
Mạch Đồng lắc đầu, “Không, anh không hiểu đâu.”
“Tại sao lại khẳng định vậy?”
“Bởi vì anh là Chủ Yếu.”
Đường Dật không tiếp tục hỏi thêm nữa, anh chỉ híp mắt lại cười rồi chuyên tâm lái xe.
Nơi năm người hẹn nhau rõ ràng có thể tìm thấy trên bản đồ thành phố, ấy vậy mà Đường Dật lại lái xe tới bốn tiếng đồng hồ, Mạch Đồng nhìn đường phố bên ngoài đã bắt đầu xa lạ, cô khó hiểu quay lại hỏi Đường Dật, “Anh lạc đường đúng không?”
“Không hề.”
“…. Thế chúng ta đang đi đâu đây?”
Đường Dật nhắc lại tên con phố mà lúc trước anh đã từng nhắc tới khi gọi điện cho Mạch Đồng.
“…. Rốt cuộc là ở đâu mới được chứ?”
Đường Dật nhíu mày nói, “Ở đâu đó ngoài ngoại ô.”
“…..” Khóe miệng Mạch Đồng giật giật, cô quay đầu lại nhìn cửa sổ không buồn nói nữa, dù sao người muốn ăn một bữa cơm mà lại chạy ra tận ngoại ô để ăn cũng thật là rảnh đến phát chán.
Lái xe ròng rã suốt 5 tiếng 35 phút, cuối cùng cũng đến nơi, dọc đường đi xe của họ đã đi qua 6 cái trạm thu phí.
“Sơn Dương thanh toán hết.” Đường Dật rút một chiếc thẻ ra, anh mỉm cười giải thích cho Mạch Đồng.
Đường Dật dẫn Mạch Đồng vào một nhà hàng nhìn qua có vẻ khá trang nhã, sau khi bước vào thang máy phải rẽ hết 7 – 8 lần nữa mới đến được căn phòng họ đã bao trọn gói.
Đường Dật đẩy cửa ra, anh nghiêng người để Mạch Đồng vào trước.
Có điều ai đó vừa nhìn thấy mấy người trong phòng đã lập tức đứng hình toàn tập.
Về mặt nào đó mà nói, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không giống như bạn trên mạng hẹn gặp nhau.
Có ai lại hẹn bốn thầy giáo của mình đi gặp mặt chứ!
Mạch Đồng quay đầu lại nhìn Đường Dật, người nào đó mỉm cười đóng cửa lại, kéo Mạch Đồng ngồi vào chỗ.
“Còn cần anh giới thiệu không?” Đường Dật chỉ vào người đàn ông ngồi bên trái trạc tuổi anh, “Ám Sát Trước Bình Minh.”
“…Em chào…chào thầy Lý…” Mạch Đồng còn nhớ người này là thầy giáo dạy môn Tiền Tệ Ngân Hàng.
“Đừng câu nệ như vậy Tiểu Mạch, giờ bọn anh đều đang nghỉ lễ, em cứ coi bọn anh là mấy ngọn nến nhỏ là được.” Ám Sát Trước Bình Minh hua tay gạt đi rồi đứng lên rót cho Mạch Đồng ly trà.
“Sơn Dương Hồ và Chuột Thỏ Một Ổ.” Đường Dật chỉ vào hai người còn lại.
Bỗng dưng Mạch Đồng muốn khóc quá, Sơn Dương Hồ ấy thế mà lại là giáo viên chủ nhiệm của cô.
Còn về phần Chuột Thỏ Một Ổ, tuy rằng cô chưa từng học qua lớp của người này, nhưng cũng thường xuyên chạm mặt ở hành lang, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng bí hiểm, tuy rằng nhìn qua có vẻ khá trẻ.
Sau khi mọi người tập trung đông đủ rồi, nhân viên phục vụ mới bắt đầu dọn món lên, Mạch Đồng ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái, bữa cơm này ăn cũng thường giật mình thon thót, bốn người kia thì lại nói chuyện đến quên trời quên đất, tám đủ các loại chuyện trong trường mà không hề để ý gì, chỉ là mỗi khi họ tám đến giới hạn, Đường Dật sẽ giơ chén rượu lên đặt “cạch” một cái xuống mặt bàn, nói “Chú ý hình tượng.”
“Tiểu Mạch là con gái mà người ta còn không để ý, ông để ý làm quái gì.” Sơn Dương Hồ không hề có một chút tự giác nào mang tên “tôi là giáo viên chủ nhiệm” cả.
Đường Dật quay đầu lại nhìn Mạch Đồng, “Mặt đỏ lên rồi.”
Mạch Đồng vỗ bàn cái bốp, cứng miệng cãi, “Đó là vì máy sưởi để nhiệt độ quá cao!”
Đường Dật liếc nhìn Sơn Dương Hồ, “Ai bật máy sưởi thế?”
Sơn Dương Hồ đập bàn, “Sao ông lườm tôi suốt thế!”
Ám Sát Trước Bình Minh lắc đầu, “Bởi vì ông là người bật máy sưởi đó.”
Chuột Thỏ Một Ổ mặt poker face tiếp tục uống rượu. “Đáng đời.”
Cả bốn người gần như đã đánh rơi dáng vẻ “phong trần” của thầy giáo hàng ngày, Mạch Đồng cũng dần thả lỏng cơ thể, bắt đầu hòa mình vào cuộc tám trên trời dưới đất của bốn người.
Đã có lúc khi trò chuyện hăng quá Ám Sát Trước Bình Minh muốn kính Mạch Đồng một chén rượu, nhưng rồi lập tức bị Chủ Yếu chặn lại, anh cầm chén rượu của mình cụng nhẹ vào chén đối phương, sau đó khẽ mím môi, người nào đó bất lực nhìn chằm chằm Chủ Yếu, sau khi thở dài một hơi cũng học theo mím nhẹ môi.
Nhưng hình như tửu lượng của Chủ Yếu không được tốt cho lắm, mới uống có mấy chén mà người đã bắt đầu ngà ngà say rồi, mặt anh khẽ đỏ lên, một tay anh tì xuống bàn chống đầu, mi mắt khép hờ không biết là đang nhìn về phía nào nữa.
Mạch Đồng quay sang hỏi, “Anh không sao chứ?”
“Đi đường thì không vấn đề, nhưng lái xe thì không được rồi.” Đường Dật cố nhấc mi mắt, “Lát nữa anh sẽ bảo Chuột Thỏ đưa em về.” Trong năm người, chỉ có Chuột Thỏ và Mạch Đồng là không hề uống rượu.
“Thế anh về thế nào?”
“Không về nữa, tối nay anh ngủ ở đây.”
“Sơn Dương thanh toán à?”
“Ừm.”
“Vậy em cũng không về nữa, ngày mai cả nhóm đi du lịch đi, hiếm khi nào được ra ngoài một chuyến, không vui chơi một chút thì thật là đáng tiếc. À đúng rồi, phí du lịch vẫn là do Sơn Dương thanh toán đúng không?” Mạch Đồng không hề cố ý nhỏ tiếng đi, vậy nên mọi người ở đây đều nghe rõ mồn một, ngoại trừ Sơn Dương ra tất cả đều nhất trí giơ tay ủng hộ, ngay cả Chuột Thỏ vốn định đi về xuyên đêm cũng thay đổi suy nghĩ mà trọ lại khách sạn.
Sơn Dương Hồ híp mắt, liếc nhìn Mạch Đồng đầy vẻ ác độc “Khi nào khai giảng năm mới em cứ đợi đấy.”
Đường Dật “nhẹ nhàng” cảnh cáo Sơn Dương Hồ, “Ông đợi thử xem.”
Sơn Dương Hồ hận đời vô đối, bi phẫn đến mức trút hết nỗi “uất ức” của mình vào rượu, uống hết chén này đến chén khác.
Sau khi ăn tối xong Ám Sát Trước Bình Minh hò hét muốn đi hát karaoke, Đường Dật lại xua tay nói muốn về khách sạn trước, Mạch Đồng thấy vậy cũng đành từ chối không đi, cô sánh vai cùng Đường Dật đi bộ về khách sạn.
Làn gió nhẹ đêm đông thổi qua gò má khiến Mạch Đồng cảm thấy hơi lạnh, nhưng đầu óc thì tỉnh táo hơn không ít, cô nghiêng đầu nhìn về phía Đường Dật, phát hiện sắc mặt đối phương đã trở lại vẻ bình thường.
Dọc đường đi hai người đều im lặng không nói gì, nhưng Mạch Đồng cũng không hề cảm thấy gượng gạo chút nào, bởi vì trên đường đi thỉnh thoảng lại có một tốp túm năm tụm ba đi ngang qua hai người.
Sau khi rời khỏi nhà hàng là Mạch Đồng đã lập tức gọi điện cho ba mẹ ở nhà, cô nói tối nay mình có hẹn với bạn bè nên sẽ không về nhà nữa, cũng báo cáo luôn cả việc sẽ đi du lịch một chuyến vào ngày mai tại nơi này với hai người. Mẹ Mạch Đồng ngàn dặn vạn dò xong mới chịu cúp điện thoại, nhưng lúc này Mạch Đồng mới nhớ ra mình không đem theo thứ gì hết, nếu muốn đi du lịch thì có vẻ hơi qua quýt.
Cô suy nghĩ mất một lúc, ngay khi không biết nên nói việc này cho Đường Dật như thế nào, người nào đó bỗng nhiên đứng khựng lại, tuy cô không biết lý do tại sao, nhưng cũng khựng lại theo phản xạ.
“Sao thế?” Cô hỏi.
“Chúng ta đi nhầm hướng rồi.”
“……”
Cả hai lại im lặng vòng lại lối cũ, có điều lần này là đi theo hướng ngược lại.
Đường Dật thở dài thật khẽ, làn hơi trắng se lạnh phiêu đãng trong không khí.
Mạch Đồng vô thức nhìn theo làn hơi trắng xóa quẩn quanh Đường Dật, đôi khi cô còn nhìn theo cả chóp mũi và đôi môi đối phương.