Khoảnh khắc này thời gian như ngưng lại hai người nhìn nhau,cảm giác vui mừng đan xen sự ngỡ ngàng.Phải chăng đây là định mệnh do ông trời sắp đặt cho chúng ta gặp lại nếu là như vậy anh sẽ không buông tay em .Anh trầm ngâm nghĩ thầm,đáy mắt chứa đầy sự tự tin đến tột độ.Rồi chất giọng trầm ấm cất lên:
-Mời em ngồi
Cô thuận tay kéo chiếc ghế sát lại ngồi đối diện anh đáp:
-Dạ
Anh mỉm cười ôn nhu cầm trên tay sấp hồ sơ của cô,đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm chăm chú nhìn bản sơ yếu lí lịch,vừa nhìn vừa dõng dạc nói:
-Em tên là Cao Tịnh Khiết 23t
-Vâng ạ-Cô gật đầu nói
-Anh chỉ hỏi vậy thôi mọi thông tin đã có trong hồ sơ anh sẽ xem lại sau , bất ngờ và tình cờ phải không trùng hợp thật đây có thể xem là duyên phận giữa chúng ta không???
-Vâng có lẽ đúng như anh nói -cô
-Chắc em cũng háo hức với công việc lắm nhỉ thôi được rồi bây giờ mời em theo tôi ,bữa trưa tôi có thể mời em chứ
Cô xua tay lắc đầu từ chối:
-Dạ thôi không cần đâu ạ
Anh cố thuyết phục bằng giọng nài nỉ:
-Đừng khách sáo vậy để tôi mời em thay cho lời xin lỗi lần trước
em mà không nhận thì tôi ngại lắm đấy
Anh đã có lòng vậy sao cô có thể từ chối đây nên đành gật đầu miễn cưỡng,
Anh đứng dậy đi trước dẫn đường còn cô chỉ biết theo sau anh.Đến nơi ,mọi người nhiệt tình chào đón cô .Đứng trước toàn thể nhân viên anh giới thiệu cô với từng người và ngược lại.Anh ân cần nhờ người bố trí chỗ ngồi cho cô.Cô cảm thấy anh quá đỗi dịu dàng,đời cũng không quá bất công với cô đấy chứ.Vừa nhìn đã biết ai trong bệnh viện này cũng sống rất tình cảm ,thân thiện hoà đồng và tích cực giúp đỡ lẫn nhau.Nhưng đời mà không như mơ tốt nhất vẫn phải đề phòng cảnh giác .Bên cạnh người tốt kẻ xấu còn tồn tại khắp nơi.Có phải mình đa nghi quá rồi không .Mà thôi kệ đi ,đến đâu tính đến đó cái mình cần làm là phải cố gắng làm việc thật chăm chỉ,có vậy thành tích ms cao dk .Không nghĩ nhiều nữa .Cố lên!Tịnh khiết.Cô tự nhủ với lòng mình.Cả buổi rất tập trung theo sự hướng dẫn của mn để ko phụ sự kỳ vọng của anh.Giờ tan làm ,anh đến chỗ cô,dù anh đã ở trước mặt nhưng cô vẫn hăng say làm việc của mik mà ko mảy may đến sự xuất hiện của anh.Anh ghé sát tai cô thì thầm:
-Tịnh Khiết hết giờ làm rồi ,mọi việc để đó đi tôi mời em ăn trưa
Lúc này cô mới để ý,dừng mọi việc lại nhìn anh vẻ hối lỗi:
-Dạ em xin lỗi chúng ta đi thôi!
Cô đứng lên cùng anh quay gót xuống cantin cùng anh dùng bữa trưa ,vừa ăn vừa trò chuyện rất ăn ý:
-Ah quên chưa giới thiệu anh là Hàn Du trưởng khoa,cùng khoa với em bữa cơm này để tạ lỗi vì va phải em .Có gì không biết em cứ hỏi anh và mn sẽ hỗ trợ em.Lúc đầu ai cũng bỡ ngỡ trước lạ sau quen thôi.
-Em sẽ cố gắng không để mn thất vọng đâu ạ-miệng cô theo phản xạ tự nhiên nhanh nhảu trả lời
-Ừm tên em hay và rất có ý nghĩa .Tịnh trong thanh tịnh,khiết trong thuần khiết , chắc lúc bố mẹ em quyết định đặt tên họ có lẽ mong muốn con gái mình sẽ có cuộc sống bình yên và giữ mãi dk nét thuần khiết mà ng con gái nào cũng có nhỉ.Bố mẹ nào mà chẳng muốn con mình hạnh phúc chứ
Cô nhìn anh bật cười:
Anh vui tính thật đấy
-Bình thường thôi em -Anh
Cứ như thể trong ánh nắng gay gắt xuyên qua những kẽ lá,2 người nói chuyện rôm rả không ngớt phần kịch tính
End chap 3