Quên Phải Yêu Anh

Chương 30: Chương 30: Anh chờ em trở về




Thẩm Kiều tìm thấy Cố Hoa Lam trong nhà kính trồng hoa trên tầng thượng, bà đang tưới hoa, chính xác mà nói là đang ngẩn người. Thẩm Kiều trơ mắt nhìn một khóm hoa sơn trà suýt nữa bị ngập nước.

Thẩm Kiều đi tới, khẽ gọi,"Mẹ đang nghĩ gì thế?"

Mạch suy nghĩ của Cố Hoa Lam đột nhiên bị cắt đứt, quay đầu lại thì nhìn thấy Thẩm Kiều, "Không nghĩ gì cả."

Thẩm Kiều vươn tay lấy bình tưới nước đi, "Hoa sơn trà cũng sắp bị úng chết rồi."

Cố Hoa Lam vuốt vuốt tóc, mất tự nhiên nở nụ cười,"Sao lại lên đây?”

Thẩm Kiều giúp bà sửa sang lại bồn hoa, "Lên nói với ngài một tiếng, mấy ngày nữa con phải đi công tác, chắc khoảng ba tháng."

"A, lại đi công tác à." Cố Hoa Lam có chút mất mát nói. Mặc dù con gái đã về nước, nhưng phần lớn thời gian đều ở nước ngoài, không nhìn thấy cũng không sờ được. Nhưng mà có thể làm thế nào? Từ khi cô bắt đầu lựa chọn Bộ Ngoại Giao, việc đi công tác cũng được định trước là sẽ giống như cơm bữa.

Cố Hoa Lam hỏi: "Thu thập xong hành lý chưa?"

Thẩm Kiều gật đầu, "Chuẩn bị gần hết rồi, vốn con định nói trực tiếp với cha, nhưng mấy ngày cũng không gặp ông, lát nữa con sẽ tạm biệt cha."

"Ừ, cũng được. Quả thực gần đây cha con rất bận ."

Sau đó hai mẹ con liền ở trong phòng hoa im lặng tỉa hoa, Cố Hoa Lam thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn con gái lịch sự nhã nhặn, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: "Con và Giản Dư Mặc, rốt cuộc đã thảo luận về việc sau này chưa?"

Thẩm Kiều do dự một chút, thả khăn lau trong tay ra, nhìn Cố Hoa Lam nói: "Con và Giản Dư Mặc chia tay rồi."

Cố Hoa Lam kinh ngạc: "Cái gì? Tại sao hai đứa lại chia tay?"

Thẩm Kiều không biết làm thế nào, lắc đầu cười: "Thật ra thì cũng nhiều ngày rồi, nhưng mà vẫn không biết nên làm thế nào để nói cho mẹ biết, cho nên con mới không nói."

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Mùa xuân." Thẩm Kiều mím môi, cầm khăn lau lên, nhẹ nhàng chà lau lá hoa lan.

"Rõ ràng . . . . ." Cố Hoa Lam nói xong, chợt thở dài: "Mà thôi, hai đứa cách xa nhau như vậy, cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ tách ra, vốn mẹ còn tưởng rằng, năm nay có thể nhìn con khoác thêm áo cưới, nở mày nở mặt xuất giá.”

Thẩm Kiều dựa vào bả vai của mẹ, cười nói: "Chẳng phải người xưa có câu nói, có con gái thì không phải lo chuyện cưới gả."

Nhưng Cố Hoa Lam lại không cười nổi, cô hỏi "Mẹ cũng nghe nói, Dương Kiền và bạn gái đã chia tay, chuyện này con có biết không?"

Thẩm Kiều rời khỏi bờ vai mẹ, khẽ gật đầu: "Biết ạ."

"Thì ra cô gái gặp trong bệnh viện lúc chân con bị thương là bạn gái Dương Kiền. Là một cô gái rất điềm đạm, khéo léo."

"Vâng."

Cố Hoa Lam buông công việc trong tay ra, trầm giọng hỏi: "Hai người bọn họ chia tay, có phải bởi vì con hay không?"

Thẩm Kiều cố tỏ vẻ bận rộn: "Mẹ, chuyện của bọn họ, sao lại kéo đến trên đầu con?"

"Tốt nhất là không phải."

Lọn tóc bị vén sau tai trượt xuống, rủ xuống bên cạnh gò má, Thẩm Kiều không quan tâm, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, cầm khăn lau mạch máu khẽ nhô lên trên mu bàn tay, không ngừng lau chùi lá cây đã sạch sẽ, bóng loáng.

Dương Kiền viện lí do đến tìm Nghiêm Túc, lắc lư trước mặt Thẩm Kiều mấy lần, những cô đều làm như không thấy. Mà anh là người ngoài, không thể tiếp tục chây ì trong bộ Ngoại giao không đi, vì vậy chỉ có thể đến bãi đậu xe đợi cô.

Chờ mãi mới đến lúc Thẩm Kiều tan việc, anh vội vàng nghênh đón, trơ mặt cười hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?"

Thẩm Kiều không nhìn anh, tự mình đi về phía xe của mình, lạnh lùng nói: "Không rảnh."

Đối mặt với việc Thẩm Kiều nói lời lạnh nhạt mấy ngày liên tiếp, Dương Kiền cũng không gấp, mặc dù là bị đẩy ra vẫn tiếp tục nói: "Bận gì thì đi trước đi, xong chuyện thì gọi điện thoại cho anh, anh mang đồ ăn khuya cho em."

"Không muốn ăn." Thẩm Kiều vẫn lạnh lùng từ chối, mở cửa xe, cúi người chui vào.

Cánh tay Dương Kiền chống lên trên cửa xe ngăn cản cô đóng cửa, anh đứng ngoài xe, mắt nhìn xuống cô, nụ cười trên mặt cũng dần dần tan thành mây khói, vẻ mặt có phần nặng nề: "Rốt cuộc hai ngày nay em sao vậy?"

"Không sao cả."

Dương Kiền cúi xuống, lại gần cô, ánh mắt sáng quắc thâm tình khẩn thiết nói: "Còn có hai ngày nữa là đi rồi, cứ độc ác như vậy, ngay cả cùng ăn bữa cơm cũng không được sao?"

Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn anh, trong đầu lóe lên hình ảnh cô gái tựa như dây leo quấn quít trên người anh, cắn cắn môi nói: "Trước khi đi có thật nhiều công việc phải xử lý, không có thời gian. Tôi phải đóng cửa rồi."

Dương Kiền lại nhìn cô một lát, thất vọng đứng dậy, giúp cô đóng cửa xe, nhìn xe của cô dần biến mất ở bãi đậu xe.

Dương Kiền cảm thấy rất buồn bực. Đêm đó, khi anh đưa Thẩm Kiều về nhà, rõ ràng còn rất tốt, hai ngày sau cô bận anh cũng bận, nhưng mà anh gọi điện thoại cô vẫn nhận. Nhưng đột nhiên, thái độ của cô đối với anh lại xoay chuyển 180°, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?

Chuyện này khiến anh bị vướng bận mấy ngày liền, rốt cuộc sau nửa giờ anh cũng biết được nguyên nhân chính.

Trương Khải nhìn bộ dạng kinh ngạc của Dương Kiền, nhìn rất sảng khoái , mặc dù chưa đủ thoải mái, nhưng mà anh cũng không nhẫn tâm như vậy. Theo ý tứ của Thẩm Du, vốn định không để Dương Kiền biết lí do, thật tốt, ra sức lôi kéo anh, tốt nhất là khiến trước lúc Thẩm Kiều đi, cứ để cô ấy không để ý tới cậu ta, cho cậu ta sốt ruột, nóng nảy, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!

Trương Khải cảm thấy phương pháp này rất tốt, nhưng mà có phần quá độc ác. Nói thế nào thì Dương Kiền cũng là anh em cùng một chiến tuyến lớn lên với anh, hơn nữa Thẩm Du đứng ở góc độ của Thẩm Kiều, vì vậy lòng anh mềm nhũn, liền đưa hình cho Dương Kiền nhìn.

Dương Kiền nhìn hình, bản thân anh cũng sửng sốt, anh hoàn toàn không nhớ chuyện này xảy ra khi nào.

Nhưng mà, anh lại không nổi giận. Thẩm Kiều bởi vì mấy tấm hình này mà tức giận không để ý tới anh, vậy thì chứng tỏ trong lòng Thẩm Kiều, anh vẫn có địa vị nhất định, không phải người qua đường giáp có cũng được mà không có cũng không sao.

Buổi tối trước khi Thẩm Kiều đi công tác, sắc trời hơi âm u, Dương Kiền dừng xe bên ngoài nhà Thẩm Kiều. Anh ngồi bên ghế lái phụ mở chiếc hộp máy bay điều khiển từ xa ra, cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa. Máy bay thành công bay từ cửa sổ tay lái phụ ra ngoài, theo tuyến đường anh đã dự đoán từ từ lên cao, bay đi, lượn quanh cửa sổ phòng Thẩm Kiều, cuối cùng chậm rãi đáp xuống song cửa sổ.

Tay kia của anh, ấn số điện thoại của Thẩm Kiều. Nhưng mà điện thoại còn chưa thông, anh đã thấy Cố Hoa Lam xuất hiện trước cổng, đang sa sầm mặt nhìn mình.

Dương Kiền nhìn máy bay đã vững vàng đáp xuống, đặt chiếc điều khiển từ xa xuống, ngắt điện thoại, mở cửa xuống xe.

Cố Hoa Lam mặt mũi hiền lành nhìn Dương Kiền, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Đến tìm Thẩm An à?”

“A đúng!” Dương Kiền nặng nề gật đầu.

“Nhưng ông ấy còn chưa về, không biết hôm nay ông ấy có về không nữa?”

Bàn tay Dương Kiền chợt vỗ vỗ cái gáy, ngay sau đó cười nói: “Dì, hai ngày nay bận rộn đến u ám trời đất, thậm chí còn quên hôm nay là thứ mấy, con nhớ nhầm thời gian. Vậy con về trước nhé.”

Cố Hoa Lam gọi Dương Kiền đang muốn xoay người rời đi, thu hồi nụ cười: “Đợi chút, đi vào ngồi đi, dì có lời muốn nói.”

Dương Kiền thấp thỏm đi theo Cố Hoa Lam vào nhà, anh không biết câu “có lời muốn nói” là ám chỉ điều gì. Thẩm Kiều cảnh cáo anh không được nói lung tung, cho nên cô muốn anh hứa không được nói chuyện của bọn họ cho người trong nhà, nếu như Cố Hoa Lam hỏi như vậy, vậy anh phải trả lời thế nào?

“Ngồi đi, để dì bảo bọn họ pha trà.”

“Dì, ngài không cần phiền phức như vậy đâu.”

“không phiền.” Cố Hoa Lam đến phòng bếp, phân phó mấy câu mới quay lại phòng khách ngồi xuống đối diện Dương Kiền.

Dương Kiền ngồi đó không kiêu ngạo, không tự ti, ánh mắt trầm tĩnh. Cố Hoa Lam nhìn anh, nói thẳng: “Thẩm Kiều nói nó và Giản Dư Mặc đã tách ra, nguyên nhân trong đó nó cũng không có nói cho dì, nhưng từ những ý tứ trong lời nói của nó dì cũng hiểu hai người bọn họ đã không thể nữa rồi. Dì cũng nghe nói con và bạn gái cũng chia tay. Là muốn bắt đầu một lần nữa với Thẩm Kiều có đúng không?”

Dương Kiền không hề do dự chút nào, gật đầu: “Vâng ạ.”

Vẻ mặt Cố Hoa Lam lạnh lùng, giọng điệu nghiêm nghị: “Có thể vì một người phụ nữ mà chia tay với bạn gái, sao dì có thể tin tưởng rằng con sẽ cho Thẩm Kiều hạnh phúc?”

Thẩm Kiều lau mái tóc chưa khô quay về phòng, điện thoại ném trên giường có một cuộc gọi nhỡ, thời gian chính là mới vừa rồi. Trưa mai máy bay rời Bắc Kinh, sau đó phải chia lìa ít nhất ba tháng, bọn họ nhất định vì một tấm ảnh không thể nghiên cứu rõ ràng mà căng thẳng như vậy à, trước khi đi cũng không thể nói một câu sao?

Thẩm Kiều đi đến bên cửa sổ, vốn định mở cửa sổ ra, ngoài ý muốn lại phát hiện có chiếc máy bay rơi trên song cửa sổ. cô có chút kinh ngạc cầm máy bay lên, mở cánh cửa rồi lấy ra một tờ giấy sáng màu, trên đó là nét chữ quen thuộc.

Được đi theo ông nội từ nhỏ đến lớn, thư pháp của Dương Kiền tương đối tốt, chữ viết bình thường cũng vô cùng xinh đẹp cứng cáp, mạnh mẽ, còn có chút sảng khoái trong đó.

“Ảnh đó là giả, nhưng mà khiến anh biết rõ tình cảm của em là thật, cho nên cảm ơn em trai em hộ anh. đi công tác ở bên ngoài, chăm sóc bản thân thật tốt, ăn cơm đúng giờ, ngàn vạn lần đừng để dạ dày chịu oan ức, cũng không phải anh không nuôi nổi, đừng sợ ăn nhiều rồi béo, anh thích cảm giác ôm em mập mạp. không có anh ở bên cạnh, nhất định xung quanh em sẽ có nhiều rất nhiều ruồi muỗi vây quanh, ngàn vạn lần đừng quan tâm tới họ, bọn họ chỉ muốn phụ nữ xinh đẹp ở xung quanh quấn lấy họ, hết quấn quýt người này rồi lại quấn quýt người kia, chỉ cần một cú điện thoại, anh sẽ mang vỉ đập ruồi sang đó, đập một phát chết luôn! Thẩm Kiều, em còn chưa đi anh đã bắt đầu nhớ em rồi, nhưng anh sẽ cố gắng chịu đựng, chờ em quay về.”

Thẩm Kiều cười cười xem xong, nước mắt trong mắt lại dâng lên. Điện thoại vừa gọi tới trước đó không lâu, có lẽ anh vẫn chưa về, vì vậy Thẩm Kiều không hề do dự, tông cửa xông ra chạy vội xuống lầu. Sàn nhà bằng gỗ thật, tiếng động này khiến Cố Hoa Lam đang chuẩn bị cơm tối sợ hết hồn.

Vừa chạy ra sân, đã thấy Dương Kiền đang dựa vào xe hút thuốc lá. Thân thể anh cao gầy, mạnh mẽ, đang cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tóc rơi trên trán khẽ che kín mít mắt, vạt áo khoác màu đậm bị gió lay động, đèn đường kéo bóng dáng của anh dài vô cùng.

Anh nghiêng đầu, thấy Thẩm Kiều liền đứng thẳng ngay ngắn, hướng về phía cô cười. Mắt sáng như đuốc, nụ cười tuấn lãng, thật là đẹp mắt.

Thẩm Kiều không nghĩ nhiều liền đi qua, không đợi anh mở miệng nói chuyện, cô liền cúi đầu chui vào trong ngực anh, ôm chặt hông của anh. Dương Kiền sửng sốt mất mấy giây, khi phản ứng kịp liền ôm hai vai của cô, ra sức ôm chặt lấy cô.

Ai cũng không nói gì để không phá hỏng giây phút yên tĩnh, tốt đẹp này, bọn họ nghe nhịp tim của nhau, an tĩnh ôm nhau.

không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên Thẩm Kiều bắt đầu giãy giụa, Dương Kiền lại không chịu buông tay, Thẩm Kiều sốt ruột, không ngừng đập vào lưng anh: “Mau buông ra, cha em đã trở về.”

“Trở về thì trở về thôi.”

Thẩm Kiều muốn khóc: “Ông đang nhìn chúng ta đấy.”

“Vậy thì để ông nhìn đi, ba tháng tới, ông có muốn nhìn cũng không thể.”

Thẩm Kiều nhắm hai mắt lại, không dám mở ra, cũng không muốn chết dưới ánh nhìn chăm chú lạnh thấu xương của cha mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.