Quẹo Cua Đụng Phải Quỷ Lưu Manh

Chương 12: Chương 12




Cô biết, Tịch Hoa Nguyệt đề nghị muốn "Thuận đường" đưa cô về nhà, bởi vì nhận thấy đáy lòng sợ hãi của cô mà chìa tay ra giúp đỡ, cô cho rằng nhiều lắm cũng chỉ một tuần lễ, 1 tuần sau, cô và anh sẽ trở lại quỹ đạo cuộc sống của mỗi người, khoảng thời gian hai người cùng nhau tan làm về nhà kia sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp nhất trong lòng cô.

Khoảng thời gian đầu sau khi một tuần lễ ấy trôi qua, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng mà ở tận đáy lòng cô vẫn như cũ còn có từng chút từng chút một chờ đợi, hi vọng anh vẫn có thể tiếp tục "Thuận đường" đưa cô về nhà.

Có lẽ hy vọng của cô trùng hợp được thiên thần nghe thấy, cho nên đã thành sự thật.

Anh chẳng những không có dừng lại ý định "Thuận đường" đưa cô về nhà, còn "Thuận đường" đến nghiện, dứt khoát gắn liền với việc đó cũng " thuận đường" tới đón cô, nháy mắt đã trôi qua hơn một tháng.

Người đàn ông xuất sắc ưu tú giống như anh là đối tượng mà tất cả các cô gái độc thân tha thiết ước mơ, chỉ cần anh đồng ý, cho dù là Băng Sơn Mỹ Nhân cũng sẽ quỳ dưới gấu quần tây của anh, huống chi là cô.

Mấy ngày này, có lúc, anh sẽ trực tiếp chở cô đến nhà hàng đi ăn cơm, ăn xong lại đưa cô về nhà.

Có lúc, vào thời điểm anh đưa cô đến dưới tòa nhà, cô sẽ mời anh lên lầu ngồi một lúc, uống ly cà phê, tâm sự.

Có lúc, cho dù cô lại hấp tấp lỗ mãng gây họa, vô cùng xấu hổ, anh vẫn tao nhã ung dung cùng cô dọn dẹp khắc phục hậu quả.

Anh thích cô phải không! Cô có thể nghĩ như vậy sao?

Cho dù anh chưa từng có bất kỳ sự bày tỏ gì, nhưng một người đàn ông sẽ quan tâm đến một người phụ nữ không có quan hệ gì ư, chỉ có thể là thích thôi.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Tịch Hoa Nguyệt, trái tim cô lại đập bùm bùm nhảy rộn rã, trong lòng cũng ngọt ngào đến nỗi có thể vặn ra nước tới nơi ——

"Bốp!"

Má phải vừa đau vừa tê, nụ cười của Hoàng Nhạc Nhạc bị đánh cứng ngắc ở trên mặt, sự mơ mộng ôm ấp tình cảm lãng mạn cũng bị đánh nát, khóe mắt ngấn nước. Tất cả sự khiếp sợ kinh ngạc lên tới tối đa, cô ngước nhìn cô gái đang giận đùng đùng trước mặt, Triệu trợ lý!

"Đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Vì quyến rũ Hoa Nguyệt, cô thật sự đã đem hết tất cả vốn liếng ra dùng rồi sao."

Giọng điệu Triệu Tây Tây bén nhọn mà căng thẳng đưa tới tất cả ánh nhìn chăm chú của nhân viên bộ phận hành chính, nhưng không có một ai ra tay can thiệp, bởi vì ai cũng không muốn đắc tội với trợ thủ đắc lực của CEO.

Cô cũng gọi anh là Hoa Nguyệt? Hoàng Nhạc Nhạc ôm gò má đau rát nóng bỏng, trong đầu có gì đó thoáng hiện nhanh chóng xẹt qua, nhanh đến nỗi cô còn không kịp giải nghĩa.

"Tôi không có. . . . . ."

Cô biết cô ấy là trợ lí đặc biệt của Tịch Hoa Nguyệt, cũng biết cô ấy không vừa mắt với cô, nhưng cô đã phạm vào lỗi gì mà để cho cô ấy giận giữ như vậy, còn dùng những lời như vậy nhục mạ cô?

Triệu Tây Tây càng thêm nóng giận,

"Ngoài mặt giả bộ ra dáng ngây thơ, nhưng sau lưng lại vụng trộm làm mấy chuyện chó má xúi quẩy, loại chuyện gà gáy trộm chó, cô cũng thật lợi hại!"

Sáng sớm hôm nay trong lúc đang đi ra khỏi nhà, cô bắt gặp Hoa Nguyệt và Hoàng Nhạc Nhạc cùng nhau đi ra từ trong một tòa nhà khác. Cho dù là giờ phút này nhớ lại, cái cảm giác ngực như bị đánh một đấm mạnh mẽ, đau nhức đó vẫn rõ ràng như cũ khiến cô không cách nào thở được.

Nhất thời, nhân viên bộ phận hành chính bên trong phòng làm việc xôn xao một hồi.

"Tôi không biết cô đang ở đây nói cái gì."

"Trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, tại sao cô phải tới giành đàn ông của người khác mới được?"

Triệu Tây Tây bắt được tay Hoàng Nhạc Nhạc, không khống chế được mà gầm nhẹ.

Tay của cô bị nắm rất đau,

"Tôi không có giành đàn ông của người khác ——"

Triệu trợ lý quá để mắt tới cô rồi, cô không có dung mạo xinh đẹp động lòng người, cũng không có vóc người bốc lửa hấp dẫn, càng không có thủ đoạn xã giao lợi hại, cô lấy cái gì mà tranh giành đàn ông của người khác?

Mà cô đoạt người nào cơ?

Huống chi, cô ghét nhất là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm cùng hôn nhân của người khác, làm sao còn có thể đi làm chuyện như vậy!

Nhưng ở tận sâu trong đáy lòng cô hình như có cái gì đó miêu tả sinh động.

"Cô có dám nói gần đây cô không cùng Hoa Nguyệt rất thân cận? Cô có dám nói sáng sớm hôm nay các người không phải cùng đi tới công ty?"

Càng nói Triệu Tây Tây càng hoảng hốt, cô vốn tưởng rằng Hoa Nguyệt sẽ rất nhanh mất đi hứng thú đối với Hoàng Nhạc Nhạc, tất cả đều sẽ khôi phục lại tình trạng như cũ, quan hệ giữa cô và Hoa Nguyệt sẽ không bị phá hư.

Nhưng cô sai lầm rồi.

Cô đợi ở bên cạnh anh đã hai năm, cô rất rõ ràng, nếu như không phải cô chủ động thân cận anh, cho dù ở bên cạnh anh đợi lâu nữa, cô và anh như cũ vẫn chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, không thể nào có cái khác.

Mà Hoa Nguyệt đối với Hoàng Nhạc Nhạc đã quá chú ý, sớm ra khỏi phạm vi bình thường, cô chưa thấy anh quan tâm đến người phụ nữ nào, để ý người phụ nữ nào như vậy, chỉ có Hoàng Nhạc Nhạc. . . . . . Cô không dám nghĩ tới ý nghĩa đại biểu trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.