Quốc Gia Ác Quỷ

Chương 192: Chương 192: Ác quỷ hiện thân




Dịch: Dịch Gia

Vốn dĩ là đoàn đội 18 người nhưng lúc này chỉ còn lại le que bốn người bọn họ, cô gái tóc ngắn cười khổ một tiếng, trước mắt chỉ có thể dốc hết sức giống như Hạ Thiên Kỳ nói vậy, thử vận khí tiến vào ngôi miếu đổ nát kia.

Dẫu sao, món nợ 50 điểm vinh dự đối với Hạ Thiên kỳ còn có thể kéo lên được nhưng đối với cô, thậm chí cả cậu thiếu niên kia hay Tống Khánh Cương mà nói thì đó chính là một động tối không thoát nổi.

Hạ Thiên Kỳ còn có đường lui, nhưng bọn họ thì không còn lựa chọn nào khác.

“Chúng ta đi thôi, sống chết phụ thuộc vào lần này.”

Cô gái tóc ngắn nói nhỏ một câu, sau đó từ bên hông rút ra một cây roi ngắn màu tím, sau đó lại lấy ra thêm hai lá bùa, nhanh chóng làm phép.

Cách làm kia Hạ Thiên Kỳ đã nhìn thấy nhiều lần bởi vì Lãnh Nguyệt cũng thường xuyên dùng bùa làm phép trên thân kiếm của hắn ta, hắn từng nghe Lãnh Nguyệt giải thích nói đây là cách nhập ma nhằm tăng uy lực của pháp khí.

Tuy nhiên không phải ai học tập pháp thuật cũng đều am hiểu loại ma thuật nhập ma này, bởi vì trong một lần tán gẫu trước kia, Nam Cung Vân có buột miệng nhắc sơ qua, cô ta nói học pháp thuật cũng chia ra nhiều loại.

Mà ma thuật nhập ma chính là một loại mạnh trong đó, mặc dù mỗi người nắm trong tay pháp thuật đều có thể theo học nhưng uy lực có được trên pháp khí là rất có hạn.

Sau khi hoàn thành công tác nhập ma, trên cây roi ngắn màu tím của cô gái xuất hiện một tầng ánh sáng huỳnh quang màu xanh, Hạ Thiên Kỳ nhìn cô ấy cầm nó trong tay quả thật răng thêm mấy phần khí thế.

Lúc này, Tống Khánh Cương và thiếu niên gầy cũng đã tiến hành nhập ma pháp khí xong nên kiếm gỗ đào trên tay hai người họ cũng lộ ra một ánh sáng nhàn nhạt.

So với ba người có pháp thuật kia thì Hạ Thiên Kỳ chẳng cần chuẩn bị bất cứ thứ gì, dựa trên việc đã thuần thục việc quỷ hóa, hắn có thể tùy ý khống chế quỷ hóa bất cứ lúc nào.

Ngược lại không cần phiền phức như bọn họ vậy.

Bởi vì sợ bị đánh lén, cho nên bốn người gần như dán lưng vào nhau, cẩn thận tiến về phía ngôi miếu bỏ hoang kia.

Trong ngôi miếu kia tỏa ra một luồng cảm giác rất âm u, hơn nữa trong rừng cây lúc nào cũng có tiếng cành cây lay động vang vọng.

“Chúng ta đi bên nào?”

Bởi vì trời rất tối, nên Hạ Thiên Kỳ cũng không thể nhìn rõ tình hình trong ngôi miếu đổ nát kia. Nhưng cũng may thiếu niên gầy và cô gái tóc ngắn có mở Thiên Nhãn nên cảnh tượng xung quanh cũng không thể gây khó khăn cho họ.

“Kiến trúc bên trong đều đã đổ nát, chỉ còn là một ngôi nhà tranh.”

Cô gái tóc ngắn nói rõ tình huống trong ngôi miếu, vốn dĩ Hạ Thiên Kỳ nghĩ ngôi miếu bỏ hoang kia sẽ không nhỏ nhưng lại không hề nghĩ đến vốn dĩ trong kia chẳng có thứ gì.

Tuy nhiên lúc hắn muốn hỏi một câu thì đột nhiên từ sau lưng vang lên giọng nói của cô gái:

“Có ánh sáng! Trong ngôi nhà tranh kia giống như có thứ gì đó.”

“Xem ra đây là bọn chúng cố ý dụ chúng ta qua.”

Không cần suy nghĩ, Hạ Thiên Kỳ cũng biết trong kia có những thứ gì. Chẳng qua cho hắn cảm thấy có chút kỳ quái chính là, dường như bọn họ không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ ảo giác hay ảo cảnh nào.

“Chẵng lẽ chúng ta đã lấn sâu vào trong ảo cảnh?”

Hạ Thiên Kỳ không thể xác định bọn hắn đã rơi vào bẫy của quỷ mị hay chưa, hắn suy nghĩ một chút rồi đề nghị với ba người kia:

“Trước tiên chúng ta đến cửa miếu trước. Quan sát một chút xem nên tiến vào hay quay lại.”

Không biết có phải trả lời lại câu nói của Hạ Thiên Kỳ hay không mà lúc hắn vừa dứt lời thì thấy cửa miếu đang mở toang kia đột nhiên “Quang” một tiếng đóng lại.

“Cửa miếu bị đóng lại rồi.”

Thiếu niên gầy chú ý quan sát một màn đóng của miếu quỷ dị vừa rồi, lúc này không khỏi lên tiếng nhắc nhở mọi người.

“Có chút kỳ quái, mị quỷ không cần nắm cách đối phó với chúng ta. Mà có vẻ chúng muốn chặt đứt đường rút lui của chúng ta, muốn quyết đấu cùng chúng ta thì phải.”

“Quả thật có chút kỳ quái, cậu nói xem có phải những mị quỷ xuất hiện lúc trước chỉ là cách để che mắt chúng ta? Trên thực tế quỷ vật chúng ta tìm không chỉ có một con?”

Cô gái tóc ngắn lúc này giống như bừng tỉnh, nghĩ đến điều gì đó, giọng nói có chút run rẩy hỏi Hạ Thiên Kỳ.

“Lúc này nói ra những điều này đã quá muộn bởi vì bất kể như thế nào thì trước mắt chúng ta đã bị mắc kẹt ở đây.”

Vốn Hạ Thiên Kỳ còn định nói thêm gì nữa, nhưng lúc này hắn chợt nhìn về một chỗ mơ hồ xuất hiện một bóng người.

Vị trí của bóng người kia là ở phía trên bọn hắn, giống như đã đứng đó quan sát bọn hắn từ lâu.

“Ở đó có thứ gì đó.”

Nghe lời nhắc nhở của Hạ Thiên Kỳ, thiếu niên gầy ở bên cạnh hắn nhất thời ném về phía hắn chỉ hai lá bùa, chẳng qua hai tấm bùa kia ném đi cũng không hề sinh ra chút tác dụng nào.

“Có phải anh nhìn lầm rồi không, vốn dĩ ở kia chẳng có gì cả.”

“Không, quả thật nơi đó vừa có thứ gì đó.”

Hạ Thiên Kỳ thấy rất rõ ràng, lúc thiếu niên gầy ném ra hai lá bùa kia thì trong nháy mắt bóng người kia đột nhiên biến mất.

“Đã có quỷ vật để mắt đến chúng ta, chúng ta...”

“A...”

Lần này, không đợi Hạ Thiên Kỳ nói xong câu cậu thiếu niên bên cạnh đột nhiên hét lên một tiếng sợ hãi, theo bản năng Hạ Thiên Kỳ nhìn qua thì thấy một quỷ vật toàn thân tản ra mùi máu tanh đang nắm chặt đầu của cậu thiếu niên.

“Cút.”

Hạ Thiên Kỳ tức giận quát lên, tung quyền đánh đến, chỉ có điều đòn này lại đánh hụt.

“Cậu không sao chứ?”

Mặc dù không đánh trúng con quỷ kia nhưng cũng vì vậy mà cậu thiếu niên kia có thể thoát, thống khổ ôm cổ mình, thở hổn hển.

“Cảm ơn.”

Mặc dù cô gái tóc ngắn và Tống Khánh Cương lưng dán chặt vào bọn hắn, nhưng vốn dĩ cũng không biết được đối phương đang xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ càng lúc càng cảm thấy nguy hiểm, cũng không dám ở đây đứng chờ nữa, vội nhắc nhở ba người kia.

“Chúng ta rút lui về phía cửa.”

Cả bốn người đều gắng mở to mắt, bước nhanh về phía cửa miếu đồng thời nín thở quan sát tình hình xung quanh, sợ con quỷ lúc nãy đánh lén thiếu niên gầy lại nhảy ra đánh lén lần nữa.

Nhưng mặc dù bọn hắn đã đề phòng thì trong chớp mắt con quỷ kia lại không hề có bất kỳ dấu hiện báo trước nào đã xuất hiện trước mặt Tống Khánh Cương, sau đó bóp chặt cổ hắn ta, lôi hắn ra khỏi đội hình.

“Cứu mạng...”

Tống Khánh Cương chỉ kịp phát ra một tiếng thét thê thảm, sau đó không còn chút âm thanh nào nữa.

Trong quá trình kia, bất kể là cô gái tóc ngắn hay là thiếu niên gầy đều tấn công con quỷ kia nhưng vẫn giống như lúc trước, không hề có tác dụng nào.

“A...”

Thấy Tống Khánh Cương đột nhiên bị kéo đi, không chết thế nào không biết, thiếu niên gầy sau khi làm phép không có hiệu quả thì nhất thời sợ hãi hét to lên.

Cô gái tóc ngắn cũng cảm thấy da đầu mình tê dại, không có cách nào đối phó với con quỷ kia.

“Chạy!”

Hiển nhiên là năng lực của con quỷ kia đã vượt khỏi dự liệu của bọn hắn, cứ tiếp tục đợi ở chỗ này nói không chừng sẽ rơi vào kết quả như Tống Khánh Cương.

Nghe thấy tiếng hô to của Hạ Thiên Kỳ, cô gái tóc ngắn và cậu thiếu niên đều cố gắng chạy nhanh về phía cửa, nhưng lúc bọn hắn đã chạy đến bên cửa lúc muốn thử leo tường ra thì thấy trên vách tường đột nhiên lại xuất hiện một bóng dáng rất kinh khủng.

Sau đó chỉ trong nháy mắt, một khuôn mặt đầy máu từ không trung bước ra.

Khi hình ảnh máu me này rơi vào mắt bọn hắn thì tất cả đều khó nén nổi sợ hãi, kinh hoảng kêu lên:

“Ác quỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.