Dịch: Dịch Gia
Thấy Lưu Chí Đào bị đại nạn ập lên đầu đến nơi mà vẫn còn có thể cười và nói ra những lời như vậy, Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ không ổn, cảm thấy Lưu Chí Đào còn giấu một thứ gì đó.
Dĩ nhiên là trước mắt hắn cũng không xác định được Lưu Chí Đào ngồi kia có phải là kẻ nuôi xác chết đã đào tẩu trước đó không.
Nếu là vậy thì coi như ân oán giữa bọn họ đã được giải quyết, vô hình trung bọn họ xem như đã tiêu diệt được một kẻ địch lẩn trốn. Ngược lại, nếu như Lưu Chí Đào không phài là người nuôi xác chết trước đó vậy thì trong bóng tối còn có một kẻ địch đang chờ đợi cơ hội mà hành động.
Nhưng mà bất kể là phải hay không thì ngay bây giờ bọn họ cũng cần phải diệt trừ Lưu Chí Đào.
Trên đường đến đây, Triệu Tĩnh Thù có đề nghị Hạ Thiên Kỳ điều động lực lượng cảnh sát đến bắt tên kia, biện pháp này có vẻ tốt nhưng mà cứ xem như cảnh sát bắt được Lưu Chí Đào thì có thể làm gì?
Có chứng cớ gì để chứng minh Lưu Chí đào là hung thủ vụ án lột da người?
Giấy hành nghề đúng là dễ dùng thật, có thể cáo mượn oai hùm nhưng lại không có cách nào để cho cảnh sát, thậm chí là quan tòa đưa ra phán quyết nào. Vậy nên nếu như bắt Lưu Chí Đào rồi thì cuối cùng cũng vì không có đủ bằng chứng mà phải thả hắn ra.
Cho nên thà bọn họ cứ giệt trừ trong âm thầm, dẫu sao đây không phải là cảnh sát đang phá án mà là cuộc đấu giữ quỷ sư và kẻ nuôi xác chết.
“Mày là kẻ nuôi xác chết lần trước phải không?”
“Trí nhớ không tệ, xem ra lần trước tao đã để lại ấn tượng thật sâu sắc cho bọn mày rồi.”
Lưu Chí Đào bật cười lớn, sau đó biểu cảm của gã trở nên dữ tợn hơn:
“Rốt cục tao đã hiểu rõ thế nào là oan gia ngõ hẹp, tao chỉ muốn thu thập mấy bộ da người của quỷ sư, sau mấy ngày dùng, mới dụ chúng mày nhảy vào cửa, chỉ là kết quả không thể nghĩ đến, những người kia là bọn mày.
Bọn mày đúng là âm hồn bất tán đối với tao!”
Lưu Chí Đào nghiến răng nghiến lợi nói những lời này, Hạ Thiên Kỳ xem bọn người Lưu Chí Đào là mối uy hiếp tiềm tàng, là tử địch, thì người nuôi thi như Lưu Chí Đào cũng giống như vậy.
Gã cảm thấy nếu như lần này không bị bọn người Hạ Thiên Kỳ tiêu diệt ở đây, vậy thì sau này bọn họ cũng nhất định phá hỏng chuyện tốt của gã. Cho nên không chỉ Hạ Thiên Kỳ mới quyết tâm giết trừ hắn, mà ngay cả gã cũng ôm ý nghĩ không chết không buông.
Cuộc tranh đấu lần này là ân oán giữa quỷ sư và người nuôi thi, không phải người chết thì là ta sống!
“Tao thật sự rất muốn xem lần này mày dùng chiêu gì để đùa giỡn.”
Hạ Thiên Kỳ không nghĩ sẽ tiếp tục nói nhảm với Lưu Chí Đào, chỉ sợ gã đang cố ý kéo dài thời gian, dẫu sao hắn cũng không thể xác định được Lưu Chí Đào còn cất giấu thứ gì đó hay không.
Chẳng qua là lúc Lưu Chí Đào xuất hiện đã để cho Hạ Thiên Kỳ càng chắc chắn câu nói kia, thế gian hiểm ác nhất chính là lòng người.
Lời còn chưa dứt, Hạ Thiên Kỳ đã hóa thành hư ảnh, quỷ hóa hai cánh tay đánh úp về phía Lưu Chí Đào.
Còn Lưu Chí Đào lúc trước đang duy trì vẻ mặt dữ tợn, nhưng khi Hạ Thiên Kỳ trong chớp mắt đã tiến sát bên người gã thì mấy giọt chất lỏng sền sệt từ nóc nhà lại nhỏ giọt xuống.
Chất lỏng kia có tính ăn mòn, Hạ Thiên Kỳ cảm giác được mối nguy hiểm từ phía trên nên đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên hắn không khỏi hít một hơi lạnh, chẳng biết lúc nào trên đỉnh đầu hắn lại xuất hiện một con nhện với những cái xúc tu dính đầy đầu người.
Con nhện kia to khoảng 2m, xúc tu đầu ngời bám trên vách tường không ngừng ngọ nguậy, đầu con nhện là ba bộ mặt người dán chặt với nhau.
“Đây là thứ gì!”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy mối nguy hiểm trên người con nhện kia, cái cảm giác đó rất giống với lúc đối mặt với ác quỷ. Nhưng ác quỷ không thể nào xuất hiện, đúng thật mà nói, một ác quỷ mạnh như vậy tại sao phải bán mạng cho loài người nhỏ bé cơ chứ.
Chẳng qua tên đã giương trên cung không thể thu lại được, bất kể trên đầu có phải là ác quỷ hay không thì hắn cũng không thể quay đầu được nữa, vậy nên chỉ còn cách bắt giết Lưu Chí Đào kẻ đứng sau trò này mà thôi.
“Để tao bắt được mày thì mày nhất định sống không bằng chết, mày cái tên khốn này, ăn cơm thịt người!
Hạ Thiên Kỳ tức giận quát lên, lúc này cũng không chần chờ nữa, trực tiếp giơ quyền đánh về phía Lưu Chí Đào.
“Những lời này tao nên trả lại cho mày!”
Lưu Chí Đào hung dữ đáp lại một câu, đối mặt với một đòn tức giận của Hạ Thiên Kỳ, gã rất có kinh nghiệm mà trốn sau bàn làm việc, Hạ Thiên Kỳ hận đến mức hàm răng nghiến chặt, trực tiếp đánh vỡ bàn làm việc nhưng cũng không đánh trúng Lưu Chí Đào.
Được đề xuất cho bạn
Đang lúc hắn muốn xuất ra chiêu thứ hai thì con nhện trên đỉnh đầu đã hạ xuống, cái đầu ba mặt trợn to hai mắt, trên khuôn mặt trẻ em màu đỏ đồng phát ra tiếng khóc thê lương.
Tiếng khóc kia giống như ra lệnh vậy, theo tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên là lại thấy mấy chục cái đầu người gắn trên lông của nó đồng loạt há mồn gầm thét, âm thanh trong không gian tĩnh mịch như tạo thành một luồng sống âm, đánh thủng màng nhĩ Hạ Thiên Kỳ, máu tươi từ trong lỗ tai hắn chảy ra.
“Thiên Kỳ!”
Thấy Hạ Thiên Kỳ kêu thảm thiết lùi về phía sau, Triệu Tĩnh Thù ở sau lưng hắn không khỏi chạy đến.
Hơn mười lá bùa theo lời đọc thần chú của cô bắt đầu phóng đến phía đầu con nhện, sau đó phát ra một mảng ánh sáng chói mắt, làm đầu con nhện kia phát ra một tiếng kêu thê lương, ngay sau đó ba cái đầu dữ dằn bay đến chỗ Triệu Tĩnh Thù.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, mặc dù Triệu Tĩnh Thù muốn cứu Hạ Thiên Kỳ, nhưng lại tự đẩy bản thân vào trong nguy hiểm.
Dẫu sao phép thuật trên người cũng cần có thời gian để thi triển, mà đối với Hạ Thiên Kỳ mà nói, Triệu Tĩnh Thù chỉ là một người phụ nữ bình thường, sao có thể chịu nổi một đòn của quỷ vật.
Sự sống chết của Triệu Tĩnh Thù chỉ trong gang tấc, Hạ Thiên Kỳ kịp thời xuất hiện chắn trước người cô, nhấc đôi tay quỷ hóa chắn ba cái đầu kia.
“Cút đi!”
Hạ Thiên Kỳ bị ba cái đầu kia đánh bay, nhưng lúc này hắn cũng không gục ngã mà giữ vững ý chí đứng dậy, sau đó bắt lấy một cái đầu, lôi xuống một cước đá nát.
“Gào…”
Một cái đầu bị Hạ Thiên Kỳ làm rớt, đầu con nhện cũng phát ra tiếng thét thảm thiết, cả người to lớn của nó thì di chuyển tiến đến chỗ Hạ Thiên Kỳ.
Dù Hạ Thiên Kỳ có ra tay tàn nhẫn thế nào đi nữa nhưng đối mặt với một quỷ vật khổng lồ như vậy trong lòng hắn cũng không kìm được mà run rẩy.
Lúc này Triệu Tĩnh Thù cũng từ dưới đất bò dậy, lần nữa lặp đi lặp lại câu thần chú xuất lá bùa ra, lần này hơn một trăm lá bùa màu bạc lơ lửng trước mắt con quỷ kia, xem bộ dáng giống như muốn liều mạng với con quỷ đầu người kia.
Còn Lưu Chí Đào trốn sau lưng con nhện đầu người kia thì bật cười lớn, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù tuy lợi hại thật nhưng muốn đối phó với con nhện của gã thì còn kém xa.
Có thể nói con nhện đầu người này là một con ác quỷ nhân tạo do gã làm ra, mặc dù không lợi hại được như ác quỷ nhưng cũng không phải là loại mà con người nhỏ bé như Hạ Thiên Kỳ có thể đấu lại được.