Trong khoảng thời gian chờ xe cứu thương, Hạ Thiên Kỳ cuối cùng cũng tìm được điện thoại của Lãnh Nguyệt, mở ra xem thì quả nhiên như hắn dự đoán, có một cuộc gọi nhỡ hơn nữa là từ số điện thoại đã gọi cho bọn hắn trước đó.
Hắn suy nghĩ, phải chăng mục đích của các cuộc điện thoại này là để hỏi thăm xem bọn hắn đã chết chưa? Nếu như chưa chết thì sẽ gửi đến những lời nói chúc mừng, còn nếu chết rồi, dĩ nhiên sẽ không có ai bắt máy.
Cái công ty biến thái, đúng là không xem người mới ra gì!
Hạ Thiên Kỳ thề rằng, sớm muộn gì mình cũng phải phất lên, để xem ai còn dám coi thường hắn.
Trong lòng nghĩ như vậy, nên hắn nhấn nút gọi lại lần nữa, trước khi cuộc gọi kết thúc, hắn nói:
Không phải chỉ có một mình tôi không chết, tên khốn Lãnh Nguyệt vẫn còn sống, chỉ có điều hắn bị thương quá nặng nên ngất đi, e là không có cách để qua đó báo cáo trước đêm mai...
30 phút sau, Hạ Thiên Kỳ đứng trước cổng trường học, nhìn xe cứu thương đưa Lãnh Nguyệt và nữ sinh kia đi, trái tim đang treo lơ lửng của hắn cuối cùng cũng hạ xuống.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Vì không muốn chuốc phiền toái vào người, nên hắn không cùng xe đi đến bệnh viện, tuy nhiên cũng có thể nói, từ nhỏ hắn đã rất ghét bệnh viện, ghét cái mùi thuốc khử trùng ở đó.
Huống hồ hắn bị thương cũng không nặng, chỉ là vết thương ngoài da, hắn nghĩ lát nữa đến tiệm thuốc mua thuốc sát trùng bôi lên, rồi băng bó lại một chút chắc sẽ không có vấn đề gì.
Tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm xúc lúc này của hắn quả thật khắc sâu hơn nhiều so với lần ở nhà trọ Hâm Hoa. Dù sao thì lần trước có thể sống sót là nhờ vận khí hắn quá tốt, thậm chí lần đó, từ đầu đến cuối hắn đều thấy lơ mơ.
Hoàn toàn khác với lần này, hắn giống như là đã lần này đến lần khác, kéo bản thân mình thoát ra từ chỗ chết.
Hắn xem như là thật sự cảm nhận được, câu Sống chết chỉ trong một ý nghĩ có nghĩa gì.
Nếu như lúc đó, hắn không nghĩ thông suốt vấn đề ảo giác này, chỉ sợ là bây giờ hắn đã trở thành một trong số những thi thể đó rồi.
Hài, chỉ một chút nữa thôi là mình phải đi theo Hàn Hi Nguyên rồi.
Vừa nghĩ đến việc sau này mình trở thành nhân viên chính thức, hắn không biết còn những chuyện gì sẽ phát sinh, cảm giác vui sướng vừa rồi biến mất trong nháy mắt, cái đó gọi là tiền nào của ấy, hắn nhận ra, nếu hắn không trở thành nhân viên chính thức, sau này cũng không cần tiếp tục tham dự vào những chuyện kinh dị khác nữa.
Khập khễnh đi tới vùng lân cận của thành phố mua hộp thuốc lá, Hạ Thiên Kỳ không còn muốn nhanh chóng đi đến tiệm thuốc, dứt khoát ngồi xuống bậc thang bên đường, vẻ mặt u sầu nhả ra làn khói.
Thời gian ước chừng nửa giờ, cho đến khi khói thuốc làm hắn cảm thấy buồn nôn, Hạ Thiên Kỳ mới chậm rãi đứng lên, cũng không còn dáng vẻ ưu sầu như trước.
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, * như thế nào thì mặc kệ đi!
Nếu như nói hắn dùng thời gian nửa tiếng này để nghĩ thông suốt, không bằng nói là hắn chấp nhận số mệnh đi. Bởi vì cuộc sống nhiều khi là vậy, không thể thay đổi được cái gì, chỉ có thể kiên trì gánh chịu.
Sau đó Hạ Thiên Kỳ lái chiếc xe Audi rời khỏi học viện nữ sinh Tề Hà.
Sau khi rời đi, hắn vốn định tìm tiệm thuốc mua một ít thuốc trị thương, nhưng cuối cùng lại trở về căn phòng trọ nhỏ tồi tàn.
Tuy phòng rất tồi tàn, lại bừa bộn nhưng dù sao cũng là nhà của hắn trong cái thành phố này, mà lần này trở về cũng xem như là từ biệt, giờ hắn đã có hơn vạn tiền lương nên quyết định phải tìm một phòng trọ nào đó tốt hơn để ở.
Cởi hết áo quần bẩn ra, hắn bước vào phòng tắm tắm rửa một chút, sau đó xử lý qua loa vết thương rồi bôi lên ít thuốc. Vốn dĩ hắn muốn ra ngoài gọi một phần cơm, nhưng toàn thân lại thấy mệt mỏi nên ngả người nằm xuống giường.
Không bao lâu hắn mơ màng thiếp đi.
Khi Hạ Thiên Kỳ thức dậy đã là hơn 10 giờ sáng hôm sau.
Tỉnh giấc, toàn thân hắn vẫn đau nhức như trước, hơn nữa dạ dày lại cồn cào, hắn cảm giác nếu như mình không ăn chút gì thì thật sự sẽ ngất đi vì đói.
Nhìn quần áo đang mang trên người, xem như là không tệ, Hạ Thiên Kỳ mang theo hành lý đã sắp xếp trước đó, chậm rãi đi xuống lầu.
Coi như là hoàn toàn nói lời từ biệt với cái phòng trọ rách nát này.
Về phần tiền thuê nhà và những vấn đề khác, hắn không có ý định xem bà chủ muốn thế nào, dù sao chuyện này cũng thuộc về bản hợp đồng trước đây, đợi sau khi hắn đi rồi sẽ gọi điện thoại nói với bà ta, nghĩ vậy hằn liền mang chìa khóa phòng, vứt ra ngoài cửa sổ xe.
Tìm đến một quán ăn, Hạ Thiên Kỳ ăn được ước chừng 5 chén cơm, hai mâm lớn thức ăn mặn mới có chút cảm giác no, hài lòng xoa xoa bụng, hắn ợ lên một cái.
Sống lại!
Sau khi lấp đầy bụng, hắn chẳng những cảm thấy dạ dày mình không còn khó chịu mà ngay cả vết thương trên cơ thể cũng giống như lành lại, không còn đau đớn như trước, tinh thần cũng sảng khoái hơn.
Thanh toán xong hóa đơn, Hạ Thiên Kỳ trở lại xe, đưa mắt nhìn đồng hồ, hắn thật không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, giờ đã là buổi chiều.
Ngày hôm qua, hắn và người trong điện thoại hẹn gặp vào buổi tối, khái niệm này quả thật rất mơ hồ, nhưng cũng không cần hiểu quá rõ, bởi vì hắn muốn đến đó sớm, dù sao hắn cũng có rất nhiều nghi vấn cần chuyên gia giải đáp.
Trở thành nhân viên chính thức! Trở thành nhân viên chính thức! Chính thức!!!
Hạ Thiên Kỳ đạp mạnh cần ga, xe lao nhanh về phía trước như mũi tên, phát ra tiếng nổ, trong nháy mắt đã đi xa.
Địa điểm vẫn như cũ, là văn phòng Hoàng Kim, bước ra từ thang máy, Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy một người trung niên gầy nhom, đang đứng đối diện theo dõi hắn.
Ngay sau đó, người kia lên tiếng hỏi:
Hạ Thiên Kỳ?
Là tôi! - Lúc này, Hạ Thiên Kỹ cũng đang quan sát người đối diện, nói tiếp:
Là ông bảo tôi đến đây?
Ừ. - Người đó bên ngoài tươi cười nhưng trong lòng thì không, nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ vẫy tay một cái:
Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi rồi nói, tôi biết cậu nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi.
Bước theo sau người trung niên, Hạ Thiên Kỳ đi đến phòng làm việc của ông ta, căn phòng trống rỗng chẳng có thứ gì khác ngoài một cái bàn và hai cái ghế.
Ngồi đi, chúng ta trò chuyện một lát.
Ông ta chỉ vào cái ghế trước mặt Hạ Thiên Kỳ, ý bảo hắn ngồi xuống:
Nơi này là khu làm việc lớn như vậy, tại sao tôi lại cảm thấy không có người.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hoài nghi, lên tiếng hỏi.
Cậu nói không sai, chỗ này là khu vực không có người làm việc. Ở đây chỉ dùng để tiếp người mới và thực tập viên trở thành nhân viên chính thức. Đơn giản chính là, sau này cậu sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
Như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ sau này tôi trở thành nhân viên chính thức, cũng không đi làm ở chỗ này?
Cậu hiểu đi làm là như thế nào chứ? Nhưng tôi có nghe nói, cậu đã trải qua hai lần thử việc rồi, như vậy thì phải biết Công tác là làm cái gì chứ? Ông ta buồn cười nhìn Hạ Thiên Kỳ, còn hắn thì lại có cảm giác như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, rất không thoải mái.
Tôi tất nhiên biết công tác là phải giải quyết những chuyện kinh dị, hay nói trắng ra là giết quỷ đúng không?
Nói đến đoạn này, Hạ Thiên Kỳ cố ý dừng một chút, sau đó thay đổi giọng điệu, nói tiếp:
Tính chất của công việc này thì tôi biết, nhưng lúc đầu ông phải nói cho tôi biết, tôi phải đi đâu để giải quyết chuyện đó, và phải giải quyết nó như nào chứ? Chẳng lẽ sau này trở thành chính thức, cũng giống như trước kia vậy, đối với toàn bộ sự việc đều không biết gì hết?
Ps: cầu kim phiếu. đề cử. Donate