Tống Ký Ninh thân là người đàn ông duy nhất trong nhà, hồi nhỏ là thay bóng đèn, đinh ốc, lớn lên thì sửa quạt điện, xe đạp, không có gì mà hắn không biết, giúp đứa nhỏ sửa đồ chơi quả thật là dễ như trở bàn tay.
Có điều hắn không nghĩ tới là sau khi mở ra lớp bìa cứng bên ngoài thì mạch điện khá phức tạp, linh kiện điện tử rất nhiều, mỗi dây đều mang theo quy luật của nó, không giống như là được lắp đặt tùy tiện.
"Đây là cái gì?" Hắn không nhịn được hỏi.
"Máy thăm dò kim loại." Quý Chuyên giải thích: "Nó có thể phát hiện kim loại ở dưới lòng đất."
"Ha hả." Tống Ký Ninh hiển nhiên không tin: "Chỉ cần một cái vòng sắt với vài đoạn dây nhợ lằng nhằng là có thể tìm được kim loại? Ai nói với nhóc ấy?"
"Mấy chú ở nông trường." Quý Chuyên nói: "Em cũng thử qua rồi, nó thật sự xài được."
"Thanh niên trí thức hả......" Tống Ký Ninh tuy rằng rất ghét người đọc sách, nhưng hắn không thể không thừa nhận là mấy người đang sống ở nông trường ấy rất tài giỏi, họ biết rất nhiều điều mà hắn không biết: "Quên đi, anh chỉ phụ trách sửa nó lại cho nhóc còn nó có xài được hay không thì không liên quan đến anh."
Không cần phải xem bản thiết kế, Tống Ký Ninh chỉ nhìn vào chỗ dây điện bị đứt là đã biết được cần phải sửa chỗ nào. Quý Chuyên đứng một bên ngẩng đầu nhìn sườn mặt nghiêm túc của hắn, cuối cùng thì anh cũng có thể thấy được một chút của thầy mình khi xưa.
Nói thật, hiện tại Tống Ký Ninh chỉ mang theo dáng vẻ quê mùa của thằng nhóc quanh năm sống ở nông thôn, so với người thầy cơ trí trường thành của anh trong tương lai thì phải nói là kém xa vạn dặm, Quý Chuyên cũng khó có thể thân thiết với một thằng nhóc bệnh trung nhị được —— nếu như Tống Ký Ninh lúc nào cũng mang dáng vẻ như bây giờ thì anh thích đến gần hơn.
Tống Ký Ninh rất nhanh đã sửa xong máy thăm dò kim loại, đưa cho Quý Chuyên xem: "Được rồi đó, đừng có làm hư nữa, đống linh kiện này do nhóc tháo radio ra, để ba nhóc biết coi chừng bị đánh cho tét mông."
Trước kia do nhà hắn không đủ tiền để ra tiệm sửa quạt điện, nên hắn đành làm bọ tò mò mà chạy ra tiệm nhìn thử rồi lén học trộm, về đến nhà thì tự mình sửa quạt. Nếm đến ngon ngọt, hắn liền thường xuyên chạy đến chạy đến tiệm coi, từng nhìn thấy thợ sửa tháo ráp radio, cho nên nhớ kỹ mấy thứ này.
"Không có việc gì, về sau em sẽ lắp lại." Nhà anh tuy rằng có radio, nhưng trấn Tân Giang quá hẻo lánh, ở đây không bắt được tín hiệu, radio vốn không thu được đài nào nên nó trở thành vật trang trí đơn thuần. Quý Chuyên biết rằng trong một khoảng thời gian cả nhà sẽ không phát hiện ra, chờ anh tìm được pháo lép, thì sẽ lắp radio về nguyên vẹn.
"Kệ nhóc, anh đi trước." Tống Ký Ninh đứng dậy muốn đi, Quý Chuyên liền giữ chặt hắn: "Anh tiểu Tống, còn chưa biết có xài được hay không mà? Anh giúp em thử một xíu đi!"
"Cái này có gì mà thử." Tống Ký Ninh không để trong lòng, rốt cuộc vẫn do Quý Chuyên năn nỉ quá nên hắn mới giúp anh. Dựa theo phương pháp Quý Chuyên nói, đem cây súng đồ chơi gắn cái vòng sắt ở trên đầu kia chỉ về một cái đinh ốc, mở chốt, đột nhiên cái máy trên tay hắn bắt đầu rung lên, sau đó phát ra tiếng rè rè báo hiệu.
Tống Ký Ninh giật mình: "Cái này xài được á?"
Quý Chuyên gật đầu: "Đương nhiên."
Tống Ký Ninh thử lại vài lần, phát hiện chỉ cần một cái gậy dài, một vòng sắt, lại có thể tìm ra kim loại, mỗi khi phát hiện ra kim loại sẽ phát ra tiếng rè rè, nhưng dùng mấy vật khác thử thì lại không có phản ứng gì, giống như nó thật sự có thể phân biệt kim loại với vải dệt, thật là một đồ vật kì quái.
"Kỳ quá, thứ này làm như thế nào vậy?"
Thấy hắn tò mò, Quý Chuyên liền giải thích cặn kẽ: "Cái này là lợi dụng biến tần, sử dụng cảm biến ngoài và điện dung để tạo thành một trường dao động khí, rồi lại thông qua mạch để khuếch đại sóng âm......"
Tuy rằng hiện tại Tống Ký Ninh chỉ là một cậu nhóc nông thôn, nhưng tương lai hắn là một nghiên cứu viên quân sự rất lợi hại, Quý Chuyên định trước tiên dạy hắn một ít kiến thức cơ bản. Nhưng mấy cái nội dung về nguyên lý điện tử vốn cực kỳ buồn tẻ, Tống Ký Ninh nghe một chút liền thấy chán, đánh gãy lời Quý Chuyên: "Thôi thôi thôi, anh biết rồi, nhóc cầm đi chơi đi!"
Hắn đem máy thăm dò kim loại đưa cho Quý Chuyên rồi rời đi, Quý Chuyên chịu đả kích trầm trọng. Là anh giảng giải chán quá hay sao mà Tống Ký Ninh nghe cũng lười nghe.
Gần đây Quý Chuyên có rất nhiều thời gian rảnh, khi anh còn là thằng ngốc, mọi người lúc nào cũng mang anh theo bên mình, bây giờ anh đã khôi phục bình thường, trong nhà liền nuôi thả. Con cái 10 tuổi rồi đương nhiên sẽ khi đi theo cha mẹ nữa, Quý Chuyên hiện tại lại không đi học, hôm nay anh đọc sách đến khuya, ngày hôm sau đương nhiên sẽ dậy muộn, lúc anh dậy thì ba mẹ đều đã đi làm hết, trên bàn để một đĩa màn thầu, đó là bữa sáng của anh, đến giữa trưa Lý Thư Lan sẽ từ trường về nhà nấu cơm.
Khi Quý Chuyên đang ăn màn thầu thì Quý Dũng chở Quý Võ đến, vẻ mặt cậu trông cực kì tức giận. Cậu nghe Tống Ký Ninh nói Quý Chuyên bị người ta đánh, không cần đoán cũng biết đó là thằng nhóc nhà họ Trương, cho nên giờ cậu cố ý chạy đến đây để chống lưng cho em trai.
"Duyên Duyên đừng sợ, để anh đánh thằng đó xả giận cho nhóc!"
"Cảm ơn Dũng ca, không cần đâu, em cũng không bị thương......"
"Không vậy được, nó đã đánh nhóc đấy." Quý Võ căm giận nói: "Yên tâm, để anh đem nó lôi ra đây rồi rồi đập nó một trận, mẹ nó sẽ không đến tìm nhóc đâu."
Quý Chuyên lắc đầu, mấy người mà đánh Trương Hâm, Trương Nhị Muội khẳng định vừa nhìn là biết liên quan đến tôi, sao ả không đến tìm tôi cho được.
Không phải là Quý Chuyên sợ, chỉ là anh không muốn bọn họ đánh nhau. Dù sao linh hồn của anh cũng là người trưởng thành, không đến mức bị một thằng nhóc đánh mà lại kéo người ta đến hội đồng lại nó. Hơn nữa Quý Dũng đã từng luyện võ, Quý Võ sức cũng lớn, lỡ như hai người họ đánh Trương Hâm bị thương thì phiền to. Lúc này vẫn chưa có Luật Bảo hộ Trẻ vị thành niên, Đám Trương Kiện bọn họ sẽ bị bắt và đương nhiên Quý Dũng cũng như vậy.
Thấy Quý Dũng Quý Võ vẫn như cũ lòng đầy căm phẫn, Quý Chuyên nghĩ nghĩ, đột nhiên nhỏ giọng che miệng nói: "Dũng ca, anh tiểu Võ, em nói cho hai người một bí mật."
Bây giờ trong phòng chỉ có ba người, anh còn làm bộ làm tịch nhỏ giọng nói chuyện, quả nhiên đã hấp dẫn được lực chú ý của Quý Dũng và Quý Võ: "Bí mật gì cơ?"
Quý Võ cũng nhỏ giọng hỏi, giống như đang làm chuyện gì mờ ám lắm.
Quý Chuyên ho nhẹ hai tiếng, mập mờ một hồi, mới thần thần bí bí nói: "Em nghe nói, trên trấn của bọn mình hồi đó có một lão địa chủ chôn báu vật."
"Báu vật?" Quý Dũng cùng Quý Võ lộ vẻ kinh ngạc.
Quý Chuyên trịnh trọng gật đầu: "Nhà em không phải nhà địa chủ sao, nên cũng nghe loáng thoáng một vài tin tức, em muốn đi tìm báu vật đó thử, nói không chừng ở đó đang giấu vàng thì sao, mấy anh giúp em có được không?"
Quý Dũng cùng Quý Võ dùng sức gật đầu, bọn họ đối với báu vật không hứng thú, chỉ cảm thấy vụ "đi tìm báu vật" này thú vị mà thôi.
Đương nhiên, vốn chả có báu vật gì. Bọn họ giúp Quý Chuyên tìm một ngày, không phát hiện ra báu vật nào, có điều tìm được một vài cái đinh, miếng sắt, điều lắm họ hứng phấn là khi gặp được kim loại thứ gọi là "Máy thăm dò kim loại" kia sẽ phát ra âm thành rè rè báo hiệu.
Họ không hiểu mấy cái nguyên lý mà Quý Chuyên nói, nhưng nó chỉ cần đụng đến kim loại là sẽ vang lên tiếng rè rè, quá thần kỳ.
Bây giờ mấy đứa nhỏ ngoại trừ khi đi học ra thì đều cực kì rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Quý Dũng cùng Quý Võ lại quen thân với nhiều người, vì thế ngày hôm sau khi họ quay lại đây, phía sau có thêm khá nhiều người đi theo.
Tống Ký Ninh, một người cũng nổi tiếng không kém, cũng đi đến đây tham gia.