Quốc Gia Chế Tạo

Chương 13: Chương 13: Đây là cái gì?




Tiết học chiều nay không đi được rồi.

Ở những địa phương nhỏ như trấn Tân Giang, việc phát hiện được quả pháo to như vậy được xem là một tin tức lớn, đến trưởng trấn cũng bị kinh động. Tìm được thứ này là một đám trẻ rủ nhau đến đập nước bơi lội, chờ mọi người xác định quả pháo này là thật, toàn bộ đập chứa nước bị phong tỏa, bọn nhỏ cũng bị kêu đi hỏi chuyện.

Biết được hôm nay bọn nhỏ chạy đến chỗ này lặn nước rồi phát hiện quả pháo kia, trưởng trấn nghĩ lại mà hãi hùng. Nếu lỡ quả pháo kia đột ngột phát nổ, tạc trúng mấy đứa nhỏ ở đấy, vị trí trưởng trấn này ông không cần ngồi nữa! Đang chuẩn bị dạy bảo đám nhỏ thì thấy cha mẹ của mấy đứa trẻ này chạy đến, vì thế ông mỉm cười, khen đám trẻ này dũng cảm rồi trả bọn nó về cho cha mẹ dạy dỗ.

Quý Lão Căn cũng tới, Lý Thư Lan và Quý Kiến Quốc đang đi làm, họ vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra. Ông nghe nói có mấy đứa nhỏ hẹn nhau ra đập nước bơi rồi tìm được một quả pháo to lắm, trong đó còn có ba đứa nhỏ của nhà họ Quý. Quý Lão Căn ông cũng không phải người thiếu kiến thức, cảm thấy được việc phát hiện ra quả pháo này mà không sao là một chuyện rất may mắn, phải biết rằng dù là pháo lép thì có khả năng vẫn sẽ nổ, lỡ như có đứa nhỏ nào sơ ý đụng trúng có khi sẽ làm cho viên pháo nổ tung!

Ông vội vàng chạy đến đập chứa nước, Quý Lão Căn nhìn thấy ba đứa Quý Dũng, Quý Võ, Quý Chuyên đang đứng ở đó.

“Duyên Duyên, tiểu Dũng, tiểu Võ!” Ông vội vàng chạy qua, giơ tay lên muốn tẩn cho mỗi đứa một trận nhưng cuối cùng lại không đành lòng, chỉ kí đầu Quý Dũng một cái: “Mi thân là anh hai mà lại dám mang hai đứa em của mình đến chỗ nguy hiểm như thế này hả.”

Vẻ mặt Quý Dũng tràn đầy oan uổng: “Đập chứa nước đâu có nguy hiểm chỗ nào đâu chớ!”

Là do phát hiện được pháo lép mới thành chỗ nguy hiểm chứ trước kia ai biết dưới này có pháo đâu!

Quý Lão Căn thuyết giáo được một hồi thì ba mẹ Quý Dũng cũng chạy đến, cậu lại nhận thêm một tràng dạy bảo nữa.

Trấn trên không xử lý được đạn pháo, chỉ có thể cách ly đập chứa nước, đăng báo, chờ bộ đội phái người tới xử lý. Hai giờ sau có một chiếc quân dụng hiệu Pickup chạy đến, ở thời đại mà liên lạc và giao thông không được thuận lợi thì tốc độ như vậy có thể xem là cực nhanh. Bởi vì đây là đạn pháo nên bên trên khá xem trọng, cử đến mười anh lính, có vài lão binh xen giữa mấy người tân binh, hiển nhiên là dẫn bọn họ đi thực tập. Một sĩ quan mang quân hàm cấp úy khoảng 30 tuổi, làn da ngăm đen, thần sắc ôn hòa. Trưởng trấn nhiệt tình bước đến tiếp đón, hắn kính lại ông một quân lễ, cũng không nói nhiều, sau khi dò vị trí của quả pháo, hai người lính nhanh chóng đi tới lặn vào trong nước.

Chỉ chốc lát sau hai người họ trồi lên mặt nước, nói: “Là pháo Đông Hổ A3.”

Anh miêu tả đại khái kích cỡ của quá pháo, thần sắc của vị sĩ quan kia từ bàng quan dần trở nên nghiêm túc, cùng trưởng trấn nói vài câu, trưởng trấn liền chạy tới xua mấy người đang muốn xem náo nhiệt đi về: “Đứng có đứng đấy hóng hớt nữa, mau về nhà đi, quả pháo này rất nguy hiểm, tạc chết mấy người là tôi mặc kệ đó!”

Căn bản không ai để tâm đến lời ông nói, trong trấn khó lắm mới có được một tin nóng sốt, cả bộ đội cũng đến đây, ai không đến xem náo nhiệt là đồ ngốc. Thấy trưởng trấn nói năng không khách khí, có một ông lão còn mắng lại: “Thằng chó đẻ kia mày đang nói chuyện với ai thế hả? Cái hồi mày còn mặc quần thủng đít thì ông đây là người chùi mông cho mày đó, giờ lên làm trưởng trấn rồi thì quay lại giáo huấn bọn ta à?”

“Ha ha ha ha!” Cả đoàn người cười rộ lên.

Trưởng trấn mang vẻ mặt xấu hổ, nói: “Cái này...... Không phải tôi muốn đuổi mọi người đi, chỉ là thủ trưởng nói, quả pháo này rất nguy hiểm, vì an toàn của mọi người, tất cả nên cách xa chỗ này một chút.”

Mọi người không thích nghe lời trưởng trấn nói, nhưng lại muốn nghe lời anh trưởng quan kia nói. Người dân lui về phía sau một chút, nhưng cũng chỉ lui về thôi, không hề rời đi, tiếp tục đứng bên ngoài xem náo nhiệt.

Phụ trách việc này là trưởng quan họ Từ, vốn dĩ ông nghĩ vụ này cũng sẽ giống như mấy vụ trước, nông dân phát hiện ra pháo lép báo cho chính quyền rồi ông được cử xuống xử lý, không nghĩ tới quả pháo này lại là pháo Đông Hổ A3. Đây là quả pháo quân Nhật ném xuống Trung Quốc một năm trước khi chính thức đầu hàng, uy lực cực lớn, là sản phẩm công nghệ tiến tiến nhất của Nhật Bản lúc bây giờ, khi đó quân Nhật sắp thua, số lượng Đông Hổ A3 sản xuất ra được rất ít, sau đó mọi tư liệu đều bị hủy hoại. Không ngờ nơi này cư nhiên lại có một quá pháo lép loại này, vừa lúc có thể mang về nghiên cứu, hắn đi một vòng thôi mà lại nhặt về được một công lao nhỏ.

Lúc trước trấn này báo lên chưa rõ ràng, bọn họ không biết quả pháo này chôn ở trong nước, bây giờ phải gọi cần cẩu đến, lại phải đợi thêm một lúc nữa, thuận tiện cho mấy lão binh phổ cập một chút tư liệu khoa học của pháo Đông Hổ A3 cho đám tân binh. Trưởng quan Từ tâm tình khá tốt, liền hỏi trưởng trấn: “Phát hiện ra quả pháo lép là vị đồng chí nào vậy? Tôi phải đến cảm ơn hắn.”

Trưởng trấn nhìn quanh bốn phía, chỉ hướng một góc: “Chỗ đó đấy, là đám trẻ choai choai đang bị mắng đó.”

Cả bộ đội cũng đến rồi, thầy cô ở trương đương nhiên cũng biết, có một đám trẻ đi học về trưa không chịu nghỉ ngơi lại rủ nhau đến đập chứa nước bơi lội, mà đập nước vậy mà có một quả pháo!! Mấy thầy cô nghe mà muốn hôn mê, nhanh chân chạy đến đập chứa nước túm đám nhỏ mắng cho một trận.

Lúc này Quý Chuyên trở thành đứa trẻ may mắn mất vì anh vẫn chưa đi học, mấy thầy cô không quản đến anh! Có điều để tránh buổi tối về nhà phải nghe mắng, anh ngoan ngoãn ôm eo ông nội nói: “Ông ơi con hông có xuống bơi, con nghe lời lắm!”

Đám Tống Ký Ninh, Quý Dũng bị cha mẹ xách tai mắng, mắng xong chuẩn bị lôi đầu bọn họ về nhà thì thầy cô chạy đến, lại thuyết giáo cho một bài nữa. Thầy cô dạy bảo không giống cha mẹ dạy bảo, không phải chỉ càm ràm mấy câu đánh cho mấy cái là xong xuôi, họ đã dạy thì là “Dạy bảo” thật, nói liên tục nửa giờ không hề lặp chữ, vận hết nội công ép bọn phải tỉnh ra.

Trưởng quan Từ đến gần nghe được mấy lời dạy đó, cảm thấy thầy cô rất có đạo lý, mấy đứa nhỏ quả thật quá vô pháp vô thiên (1). Chưa nói đến vấn đề ở đây có pháo lép, chỉ cần chuyện giữa trưa nắng gắt thế này mà dám rủ nhau lên đập tắm, buổi chiều nào còn có sức để đi học nữa, hơn nữa đập nước còn sâu như vậy, chạy đến chỗ hẻo lánh như vậy để bơi lội, có chuyện gì xảy ra người lớn không cứu được. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng là người được lợi, liền bước tới giải vây cho bọn nhóc này.

(1) Vô pháp vô thiên: Tức là không theo pháp luật, không nghe đạo trời, phá phách bất chấp tất cả.

“Mấy thầy cô này, có thể cho tôi nói chuyện với bọn nhỏ một chút được không?”

Thầy cô đương nhiên đồng ý, trưởng quan Từ quay sang cảm tạ đám trẻ này, bảo bọn chúng đã tìm ra được quả pháo rất quan trọng, có giá trị nghiên cứu rất lớn, bọn họ đã có công hiến cho đất nước. Nghe thế sắc mặt của cha mẹ và thầy cô cuối cùng cũng tốt lên.

Đam người Quý Dũng được sĩ quan khích lệ, nháy mắt trở nên đắc ý, mồm năm miệng mười nhìn hắn tranh công: “Là Tống Ký Ninh phát hiện á, lúc trước bọn con tìm thật lâu cũngc hưa tìm được.”

“Sau đó lúc lột ra lớp rong biển, phát hiện là một quả pháo rất lớn, cả đám ai cũng sợ hãi.”

“Hả? Mấy đứa tìm rất lâu?” Trương quan Từ nghi hoặc.

“Dạ, vốn dĩ bọn con muốn tìm bảo bối, nghe nói trước kia có ông địa chủ đem vàng giấu trong đất.” Quý Dũng ngay thẳng nói.

Lời này của cậu làm trưởng quan Từ phì cười, lại nghe Quý Dũng nói: “Sau đó Duyên Duyên làm ra máy thăm dò kim loại, có thể tìm được đồ vật bị chôn dưới đất, đáng tiếc đều chỉ tìm thấy dăm ba mảnh sắt hay đinh ốc.”

Trưởng quan Từ ngẩn người: “Máy dò xét gì cơ?”

Thân là quân nhân, hắn cực kì mẫn cảm với mấy từ này.

“Máy thăm dò kim loại.” Quý Chuyên đứng cạnh nói. Anh không sợ quan quân biết, đây chả phải vật gì nguy hiểm, chỉ là làm bộ không biết vật này thuộc về đồ dung trong quân đội, vẻ mặt đắc ý nâng cao chiếc cằm nhỏ: “Đây là đồ con tự mình làm, có thể tìm được kim loại chộn dưới đất luôn á!”

“Đúng đúng, còn có thể dùng được trong nước nữa, quả pháo kia được phát hiện ở trong nước mà.” Quý Võ tiếp lời.

Trưởng quan Từ ngồi xổm xuống nhìn thẳng Quý Chuyên, hỏi: “Bạn nhỏ, có thể cho chú xem máy thăm dò kim loại con làm được không?”

Quý Chuyên đương nhiên đồng ý, đưa cái máy thăm dò đang giấu sau lưng đưa cho hắn.

Thứ này rất thô ráp, nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là vài miếng pvc ghép lại với nhau thành một khối, vừa nhìn là thấy y đúc mấy món đồ chơi mà mấy đứa nhỏ nông thôn tự chế, không hề có tí thẩm mỹ nào.

Quý Chuyên còn tưởng rằng hắn ghét bỏ, dù sao có nhiều vật phẩm của quân đội trông được hơn nhiều, anh vẫn giả trang bộ dạng của đứa trẻ ngây thơ, nhìn trưởng quan Từ khoe khoang: “Chú ơi chú xem nè, ấn chỗ này là có thể khởi động máy á!”

Ấn chốt mở, không có phản ứng gì, trưởng quan Từ nhìn về phía Quý Chuyên. Quý Chuyên cầm máy lại, thí nghiệm cho hắn xem, lấy cái vòng sắt nhỏ được gắn trên eo hắn, đó là một cái khóa bằng ống nước cũ nát, lập tức cái máy phát ra âm thanh rè rè.

“Chú nhìn nè, cái này còn tìm được kim loại chôn dưới đất nứa á! Con muốn đi tìm đống vàng mà ông địa chủ kia đã chôn!”

Nhưng trưởng quan Từ nghe không vào. Hắn cầm máy thăm dò kim loại của Quý Chuyên đi đến một khu đất cách xa bọn nhỏ, từ hầu bao lấy ra một viên đạn chôn vào trong đất, phủ đất lên, đứa máy thăm dò kim loại đến gần khối đất ấy, liền nghe được tiếng rè rè vang lên.

Tay trưởng quan Từ run rẩy, hắn hít sâu một hơi, đi về phía Quý Chuyên, tận lực dùng ngữ khí ôn nhu nhất hỏi: “Bạn nhỏ, cái này là tự con làm à?”

Quý Chuyên gật đầu, rồi lại bổ sung: “Là một chú ở nông trường dạy con làm.”

Trưởng quan Từ đứng dậy, hướng Quý Lão Căn thực hiện một quân lễ: “Ông ơi, con muốn đứa cháu của ông đi một ngày, ngày mai sẽ đưa bé an toàn về lại nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.