Ngày hôm sau khi lễ trao giải kết thúc, Quý Chuyên được đến trường.
Tên của trường Tiểu học mang theo phong cách của thời đại,gọi là trường Tiểu học Hồng Tinh ở trấn Tân Giang. Hiệu trưởng họ Ngụy, là một ông lão mang kính, dáng người cao gầy, hơi cổ quái, luôn luôn sầm mặt, hàng sáng đều đứng canh trước cổng trường, đến đam học sinh đến trễ đều bị kéo lại bắt ký tên.
Hôm nay là ngày đầu tiên Quý Chuyên đi học, ba vị gia trưởng đều cực kì coi trọng. Trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp, vốn là định để hai vợ chồng Quý Kiến Quốc, Lý Thư Lan chở Quý Chuyên đi học, nhưng Quý Lão Căn cũng muốn đi, lại đi mượn thêm một chiếc xe đạp, tự mình chở cháu trai bảo bối của mình đi học.
Khi một nhà bốn người tiến đến trường học, Ngụy hiệu trưởng đang đứng ở cửa kiểm tra khăn quàng đỏ của học sinh, mang sai thì phải tháo ra thắt lại lần nữa rồi mới cho vào. Bốn người nhà họ Quý đưa con đến trường, khí thế kiêu ngạo, làm hiệu trưởng Ngụy không khỏi nhăn mi lại. Nhà người khác đưa con đi học, nhiều lắm chỉ cho một người đưa con đến báo danh, nhà Quý Chuyên lại mang ba người đến nói chuyện, thật là kỳ cục, cực kì cưng chiều.
Ông chỉnh mắt kính, nhìn Lý Thư Lan nói: “Người lạ không được phép vào trường, chỉ có thể mang một người vào thôi.”
Quý Kiến Quốc và Quý Lão Căn không muốn đi về, nhưng bọn ông không biết báo danh thế nào, đành phải canh ở cổng, lưu luyến không rời nhìn Lý Thư Lan nắm tay Quý Chuyên vào trong trường.
Quý Chuyên bất đắc dĩ, xoay lại ngoan ngoãn vẫy tay với hai người ngoài cổng: “Bái bai ông nội, ba ba, đến trưa con sẽ về nhà.”
Quý Lão Căn lau khóe mắt: “Duyên Duyên, đến trường phải ngoan nhé, tan học ông nội đến đón con.”
Quý Kiến Quốc cũng mang theo vẻ mặt lo lắng cực lực gật đầu.
Sắc mặt của hiệu trưởng Ngụy càng thêm sa sầm. Ông không thích học sinh được cưng chiều quá mức, loại học sinh như này lúc vào lớp dễ bị khóc nháo, động vào thì lại gọi ba ơi mẹ ơi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kỷ cương lớp học. Đi đến văn phòng, câu đầu tiên hiệu trưởng Ngụy nói là: “Thầy nói trước nhé, vào học không được khóc nháo, nếu ảnh hưởng đến việc dạy học của giáo viên, nếu không thì thầy sẽ đuổi học con đó.”
Quý Chuyên ngoan ngoãn cười trả lời: “Dạ, hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng Ngụy gật gật đầu, lại hỏi: “Con tên là gì?”
“Quý Chuyên.”
“Mấy tuổi?”
“10 tuổi.”
“Đọc qua sách chưa? Biết viết chữ không?”
“Con từng học rồi, có thể đọc báo được, cũng biết viết chữ.” Quý Chuyên nhất nhất trả lời.
Hiệu trưởng Ngụy thấy Quý Chuyên thoạt nhìn rất ngoan, gật gật đầu: “Trước kia con chưa từng đi học, vậy thì bắt đầu học từ lớp một nhé!”
Quý Chuyên chạy nhanh đến gần ông nói: “Hiệu trưởng, con biết chữ, học toán cũng không thành vấn đề, có thể cho con học lên lớp 5 hay không?”
Kỳ thật anh muốn bắt đầu học trung học luôn, nhưng hiển nhiên không được, lớp 6 ở trưởng tiểu học là lớp chuẩn bị tốt nghiệp, vừa mới đi học đã học luôn lớp tốt nghiệp, trường học phỏng chừng không có khả năng đồng ý, nên muốn học lớp 5 là hợp lý. Anh đã quên hồi tiểu học đã học những gì, nếu có thể theo kịp trình độ lớp 5, anh còn đang tính nhảy lớp đấy!
Hiệu trưởng Ngụy nhíu mày: “Đừng có đua đòi, cho rằng nhạn biết được mấy chữ đã là ghê gớm, muốn học thành tài thì phải bền gan vững chí.”
Lý Thư Lan đồng ý, mặc kệ Quý Chuyên có biểu hiện thông minh đến thế nào, ở trong mắt cô cũng chỉ là một đứa nhỏ thụ động, dễ bị các bạn bắt nạt. Vừa mới bắt đầu đi học, đương nhiên phải khởi đầu từ lớp một dễ nhất, hơn nữa học sinh lớp một rất ít khi bắt nạt bạn bè, còn lớn hơn thì khó nói.
Yêu cầu của Quý Chuyên hoàn toàn bị lờ đi, Lý Thư Lan và hiệu trưởng Ngụy trực tiếp quyết định, rất nhanh đã làm xong thủ tục nhập học cho anh.
Học phí được miễn, chỉ cần đóng phó sách giáo khoa là được. Lớp một có bốn môn, ngữ văn, toán học, mỹ thuật và thể dục. Sách ngữ văn và toán học mỗi cuốn hết 8 hào, sách mỹ thuật có giá 5 hào, tổng cộng là 21 hào. Quý Chuyên so sánh giá tiền với sách giáo khoa sau này, nháy mắt cảm thấy đi học ở thời đại này quả thật quá hạnh phúc.
Sau đó Quý Chuyên được dẫn đến phòng học của lớp một. Khối một chỉ có hai lớp, Quý Chuyên được phân đến lớp 1B, giáo viên không có thói quen bắt học sinh tự giới thiệu, trực tiếp xếp chỗ cho Quý Chuyên rồi bắt đầu vào học.
Bây giờ là tiết ngữ văn, học nhận biết đồ vật và chữ cái.
Sách ngữ văn trang 25:
Người, miệng, tay
Tai, mắt, lưỡi, răng
Đầu, chân, ngồi, đứng, đi
Mấy đứa nhỏ trong lớp đều đứng lên, làm theo từng động tác của giáo viên, đọc: “Tay tay, bàn tay to và bàn tay nhỏ, tay trái và tay phải.”
Quý Chuyên không muốn học một chút nào, nhưng hiệu trưởng nói nếu làm ảnh hưởng đến kỷ luật của lớp sẽ bị cho thôi học, hơn nữa mẹ anh còn đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ có thể làm bộ rất vui vẻ, ấu trĩ giơ tay nhỏ hát nhạc thiếu nhi.
Lý Thư Lan đứng bên ngoài nhìn hơn mười phút, xác nhận con trai đã thích nghi với hoàn cảnh mới liền an tâm đi làm.
Học lớp một ở trường Tiểu học đối với Quý Chuyên mà nói, chính là làm theo những câu lệnh đơn giản đến độ khiến anh thống khổ. Sau khi hết tiết ngữ văn nhận biết đồ vật chữ cái, thì đến môn toán phải học phép tính trong phạm vi 10, mỹ thuật thì dùng bút sáp vẽ tranh.
Quý Chuyên kỳ thật có hơi nhớ về tuổi thơ của mình, có lẽ anh nên thả lỏng tâm tình, ôn lại những kỉ niệm những năm tiểu học, trai qua thời thơ ấu vui tươi hạnh phúc. Nhưng hết một buổi sáng, anh nhận định mình không muốn lãng phí sinh mệnh một cách vô nghĩa.
Một tuổi thơ hạnh phúc không xuất phát từ việc chơi nhiều học ít.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, Quý Chuyên ra cổng trường liền thấy Quý Lão Căn đang đứng chờ ngoài cổng. Từ lúc rời khỏi nhà vào buổi sáng đến bây giờ mới chỉ hơn hai tiếng, nói nhớ nhà thì không hề có, Quý Chuyên đành phải giả vờ làm một thằng nhóc lần đầu đến trường, ỷ lại chạy tới ôm chầm lấy ông nội: “Ông ơi, con tan học rồi!”
“Nào, Duyên Duyên!” Quý Lão Căn bế Quý Chuyên lên yên xe, đứng cạnh bên quan tâm hỏi: “Đi học vui không con? Có bị bạn bè bắt nạt không?”
Quý Chuyên non mềm trả lời: “Bạn học không có bắt nạt con.”
“Đi học có hiểu không con?”
“Dạ hiểu, chữ trong sách con đều đọc được hết.”
“Ai da, Duyên Duyên nhà ta thông minh quá!” Quý Lão Căn cười cười dô cháu trai, nhưng hiển nhiên ông không tin lời anh nói.
Sau khi hai người về đến nhà không lâu, Quý Kiến Quốc cũng đã đi về, mồ hôi đầy đầu. Hắn từ nông trường chạy đến trường đón con trai, kết quả không đón được, trong lòng cực kì tiếc nuối.
“Duyên Duyên, đến lớp thấy thế nào? Có hiểu bài không?”
“Dạ hiểu được hết, quá đơn giản, con không muốn học lớp một chút nào.” Quý Chuyên nghiêm túc nói.
Nhưng người nhà đều cho lời của anh là lời của mấy đứa trẻ, không ai để trong lòng. Lý Thư Lan cũng nghiêm khắc phê bình hành vi đua đòi của Quý Chuyên, đọc hiểu được mấy chữ đã xem mình là thiên tài, đi học tiếp thu kiến thức là phải từ từ, tích lũy từng chút mới mong thành tài được.
Mới vừa đi học hai ngày đầu, người nhà họ Quý rất khẩn trương, buổi sáng buổi chiều đều kiên trì đón đưa Quý Chuyên đi về. Sau này phát hiện, kỳ thật thời gian Quý Chuyên chỉ hơn hai giờ đồng hồ, còn không lâu bằng Quý Dũng dẫn anh đi chơi, mà nhà cách trường học không xa, châm rãi đi về cũng chỉ tốn tầm hai mươi phút, cua qua hai con phố là đến, không đưa đón cũng chẳng sao.
Sau đó Quý gia bình tĩnh lại, lười đến đón đưa. Quý Chuyên cũng quen dần với cuộc sống đi học rồi tự về.
Phát hiện Quý Chuyên tự mình đi về nhà, trong lớp có mấy bạn học rủ anh đi chơi cùng, Quý Chuyên phát hiện đám nhỏ này có vài đứa cầm theo gậy gộc, trên đầu gậy có một vòng tròn. Xét theo hình thức mà nói thì rất quen mắt?
“Mọi người đang làm gì thế?”
“Bọn tui đi tìm báo bối á!” Một đứa nhỏ trả lời: “Bọn tui cũng sẽ tìm thấy đạn pháo cho coi.”
Tử tưởng của nhóm trẻ rất đơn thuần, chỉ biết có một bạn nhỏ cầm một cây gậy cột vòng tròn trên đầu tìm được một quả đạn pháo to ơi là to, còn được nhận giấy khen lớn, bọn họ cũng tính đi tìm một quả pháo.
“Vậy hả, mọi người cố lên!” Quý Chuyên chỉ có thể nói như vậy.
Một tờ giấy khen đổi đi linh kiện của đài radio, đến bây giờ anh còn muốn khóc đó, không biết đến thành phố có thể mua được linh kiện không. Trọng điểm là anh không có tiền, trong nhà mỗi ngày cho anh 1 hào làm tiền tiêu vặt, muốn tích góp được 10 tệ phải cần 100 ngày.
“Quý Chuyên không đi cùng bọn tui hả?” Có đứa bạn hỏi: “Tìm được quả pháo ngoại trừ có giấy khen to to ra thì còn được 5 tệ đó!”
Nói đến cái này Quý Chuyên cũng phải buồn bực một chút. Bộ đội chỉ phát giấy khen, sau đó trường học sẽ phát thêm tiền thưởng. Tiểu học thưởng 5 tệ, trung học thưởng 10 tệ, bởi vì Quý Chuyên lúc ấy không phải học sinh nne không phân cho anh.
Ngoại trừ việc thưởng tiền, theo Quý Chuyên thấy, chỗ tốt lớn nhất là khi trường học khen thưởng, làm đám trẩu tre này sinh ra lòng trung thành với trường học, cảm thấy nhà trường vẫn xem trọng họ. Hơn nữa giấy khen lớn như vậy cũng khiến họ nổi bật giữa đám học sinh ngoan hiền kia, gần nhất là bọn Quý Dũng và Tống Ký Ninh đều thành thật đến trường đi học, không chạy chơi trốn tiết nữa.
Cự tuyệt lời mời của nhóm bạn mới, Quý Chuyên cõng cặp sách một mình về nhà. Đi được nửa đường, đột nhiên nhìn thấy Trương Hâm, cậu ta cũng cầm một cây gậy gộc cột vòng tròn ở đầu, men theo các bụi cây để “tìm bảo bối”, phát hiện Quý Chuyên nhìn mình, lập tức hung hăng trừng anh.
Quý Chuyên dùng hết sức bình sinh chạy vụt đi.
Không phải anh sợ thàng nhóc kia, chỉ là thật sự không muốn cùng thằng nhỏ đó lăn lộn trên đất đánh nhau.
Anh không gây chuyện, không đồng nghĩa với việc Trương Hâm nguyện ý buông tha anh.
Tuy rằng Quý gia chưa từng đem Trương gia để vào mắt, nhưng đối với người họ Trương mà nói, hai nhà bọn họ là kết thù đến chết. Người lớn của Quý gia quá lợi hại, bọn họ không dám chọc, nhưng thằng ngốc họ Quý thì bọn họ không thèm sợ.
Hơn nữa ba anh em nhà họ Trương biết thằng ngốc họ Quý đi học, khi lên trường làm sao có thể buông ta cho hắn.