Trên đời này Quý Chuyên có một người thầy mà anh vô cùng kính trọng.
Thầy họ Tống, tên Ký Ninh. Ông là một nhà khoa học kiệt xuất của Học viện Khoa học Quốc gia, chương trình "Nhân vật lịch sử" của đài CCTV từng quay một đoạn phóng sự, kể về cuộc đời và những đóng góp to lớn của ông cho nền khoa học của đất nước.
Nhưng thân là học sinh của ông, Quý Chuyên biết rõ đằng sau ánh hào quang rực rỡ ấy là biết bao vất vả, gian truân.
Hồi ấy có một thanh niên tri thức được điều về miền quê công tác, do quá cô đơn nơi đất khách quê người, hắn liền dụ dỗ một cô gái bản địa cho hắn ở nhờ, sau khi bị phát hiện thì bị ép kết hôn, một năm sau sinh hạ một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Tống Ký Ninh.
Mẹ của Tống Ký Ninh mới chỉ học xong lớp hai, miễn cưỡng bập bẹ được vài chữ, mà tên khốn kia lại tự nhận là người học rộng hiểu nhiều, trong lòng rất khinh thường người vợ thất học của mình. Khi hắn được phép quay về thành phố thì tên đó không nói lời nào liền rời đi, từ đó bặt vô âm tín.
Việc này đã khiến Tống Ký Ninh đang học tiểu học gặp kích thích không nhỏ, bởi vì nam nhân kia luôn tự cho mình thuộc "Tầng lớp trí thức", là "Người đọc sách" nên Tống Ký Ninh trở nên cực kì căm ghét "Phần tử trí thức", từ đó cũng ghét việc đi học, suốt ngày tụ tập đàm đúm, dụ dỗ bạn bè trốn học đi chơi, sau này thì gây ra đại họa.
Năm Tống Ký Ninh học lớp 8, ông cùng đám bạn chế bom đi tạc cá, vô tình kích nổ một viên pháo lép, làm đập chứ nước bị vỡ, nước tràn xuống làm ngập hết mấy cánh đồng dưới hạ du.
Mẹ của Tống Ký Ninh bán nhà giúp ông trả nợ, mới giúp ông không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng mấy đứa khác thì lại không may mắn như thế, do họ bồi thường không nổi nên phải ngồi tù, mấy người bồi thường được thì cũng rơi vào cảnh táng gia bại sản. Do Tống Ký Ninh là đầu sỏ gây tội, bạn bè đoạn tuyệt quan hệ với ông từ đó.
Lúc ấy chưa có xí nghiệp tư nhân, học sinh sau khi tốt nghiệp đều được nhà trường giới thiệu việc làm, do bị đuổi học nên Tống Ký Ninh mất đi cơ hội ấy. Mẹ của ông vì con trai, chạy đến thành phố tìm tên khốn kia giúp đỡ, trên đường đi gặp tai nạn rồi qua đời.
Đây là sóng gió lớn nhất mà Tống Ký Ninh gặp phải vào năm 15 tuổi, cũng là điều tiếc nuối nhất cuộc đời ông.
Sau đó Tống Ký Ninh lăn lộn trong xã hội mấy năm, kết giao một vài thanh niên ăn chơi lêu lổng, do nghe mấy người bạn mới xúi giục, ông dùng mấy thứ được học hồi còn làm tiểu hồng binh, dựng mấy rào chắn trên đường, chặn đường mấy người tài xế, từ ấy trở thành một tên cướp đường.
May là chú của ông không hoàn toàn từ bỏ ông, bắt ông ném vào quân ngũ ép cải tạo, may mắn thoát khỏi nghiêm phạt, còn mấy đứa bạn ông đều bị kết án tử hình.
Bộ đội sinh hoạt cực kỳ nghiêm cẩn, Tống Ký Ninh đi bộ đội, ông từ từ cũng được dạy dỗ tốt. Sau này lại xảy ra một vài việc nữa, thiếu niên phản nghịch năm đó cũng dần trở nên thành thục ổn trọng và trở thành một người quân nhân xuất sắc.
Khi Quý Chuyên gặp được Tống Ký Ninh, ông đã xuất ngũ vì chấn thương và là huấn luyện viên ở trường quân đội. Lúc ấy Quý Chuyên là một tên nghèo kiết xác, bị một lão già lừa đi "Quyên thận", lúc người bị trói trên bàn mổ, Tống Ký Ninh dẫn một tiểu đội đi triệt phá tổ chức buôn tạng người trái phép, thuận tiện cứu luôn đỗ nghèo khỉ Quý Chuyên.
Sau này Tống Ký Ninh giúp Quý Chuyên học xong cấp ba và đại học, sau đó lại sắp xếp cho anh đi du học, ông cũng nhờ trường quân đội mà thuận lợi thi lên thạc sĩ, nhờ kinh nghiệm thực chiến mà ông đã có những cải tiến đáng kể cho ngành công nghiệp quân sự. Mấy năm sau do được quân đội đề cử mà ông đã thuận lợi tiến vào Viện Khoa học Quốc gia. Quý Chuyên sau khi về nước liền trở thành học sinh của Tống Ký Ninh và làm việc dưới trướng của ông.
Đối với Quý Chuyên mà nói Tống Ký Ninh chính là sự tồn tại vĩ đại như cha. Có điều ở thế giới khác do di chứng từ vết thương tham gia quân ngũ khi xưa mà Tống Ký Ninh qua đời rất sớm, Quý Chuyên không nghĩ tới là sau khi anh trọng sinh, sẽ gặp được thầy mình khi ông còn nhỏ.
Sau khi hỏi ra tên thật của anh tiểu Tống là Tống Ký Ninh, Quý Chuyên đã xác định được người này chính là thầy của anh hồi còn trẻ.
Hiện tại điều anh phiền não là anh vừa mới bị thầy mình hồi còn trẻ ghét bỏ.
Đương nhiên, chỉ điều này không thì chả tính là gì cả.
Dù sao thì hiện tại giáo sư cũng chỉ là một tên nhóc, so với người thầy thành thục ổn trọng mà Quý Chuyên vô cùng kính yêu cách xa ngàn dặm, ông hiện tại chỉ khiến anh tôn trọng chứ không kính trong được. Có điều thứ phiền toái chính là về sau bọn họ không chịu dẫn anh đi chơi nữa, cũng không biết khi nào bọn họ quay lại đập chứa nước, vạn nhất ở thời điểm anh không ở đó mà ném bom làm nổ pháo lép thì biết làm sao giờ?
Chuyện này là điều tiếc nuối nhất cuộc đời của thầy anh, nếu bây giờ biết, Quý Chuyên đương nhiên là rất muốn ngăn cản. Hơn nữa trong chuyện này chắc chắn Quý Dũng cũng có tham gia, không ngăn cản là nhà cậu nhóc phải bồi thường chết mất!
Cho dù vẫn còn là thiếu niên, cho dù vẫn còn là một thằng nhóc, nhưng không thể không nói, thầy quả nhiên vẫn là thầy!
Nói không cho anh chơi cùng, liền có chết cũng không mang anh theo. QAQ
Quý Chuyên lúc đầu còn làm nũng với Quý Dũng, nói là phải xin lỗi mấy anh, Quý Dũng liền dẫn anh đến. Tống Ký Ninh vừa nhìn thấy anh, lập tức xoay người rời đi, những người khác nói thẳng: "Quý Dũng, mày đúng có dẫn nó tới nữa, mày dẫn nó tới là thằng Tống không thèm chơi với mày đâu!"
Thằng em kém năm tuổi và anh em tốt, Quý Dũng không chút do dự mà chọn anh em tốt. Có điều nhìn thấy Quý Chuyên không có bạn bè, chỉ có thể theo chân cậu cả ngày trông rất đáng thương, còn rất hảo tâm gọi em trái Quý Võ của cậu tới.
Quý Võ 11 tuổi, đang học lớp 5, dù chỉ hơn Quý Chuyên một tuổi nhưng lại cao hơn Quý Chuyên nửa cái đầu, bè ngoài giống Quý Dũng, hơi béo, trông rất khỏe mạnh kháu khỉnh. Cậu nhóc trước kia chưa từng nhìn thấy Quý Chuyên, hôm nay nhìn thấy Quý Chuyên trắng trắng nộn nộn, liền duỗi tay nhéo nhóe má anh, hỏi Quý Dũng: "Anh, đây là em trai thiệt hả? Không phải em gái hở?"
"Là em trai, Duyên Duyên hướng nội lắm, mày đừng khi dễ nó." Quý Dũng đánh ên đầu em trai một cái, rồi nhìn Quý Chuyên nói: "Duyên Duyên, đây là anh Quý Võ, lớn hơn nhóc một tuổi, Duyên Duyên sau này cùng chơi với anh nhé, được không?"
Không được.
Đừng để tôi chơi với mấy đứa nhóc này, tôi còn phải giám sát các cậu nữa!
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài Quý Chuyên lại dùng âm thanh non nớt, bắt lấy góc áo của Quý Dũng mềm mại nói: "Em chỉ muốn chơi cùng với Dũng ca thôi, Dũng ca mang em theo có được không?"
Quý Dũng sờ sờ mái đầu mềm mại của anh, cười nói: "Không được đâu, anh mà dẫn nhóc theo là tên kia sẽ không chơi với anh nữa."
"Em hứa là sẽ không khóc đâu."
Quý Dũng tuy rằng rất thương Quý Chuyên, nhưng rốt cuộc cậu cũng không có kiên nhẫn dỗ trẻ nhỏ, trực tiếp nhìn về Quý Võ nói: "Tiểu Võ, Duyên Duyên giao cho mày, hôm nay mày chăm sóc nó thật tốt, cây súng gỗ của tao liền là của màytui."
"Thành giao." Hai huynh đệ hiển nhiên đã sớm thỏa thuận xong, Quý Võ trực tiếp đem Quý Chuyên trong lòng Quý Dũng kéo lại đây. Quý Chuyên vẫn đang cố gắng chớp đôi mắt long lanh làm nũng với Quý Dũng, thoạt nhìn rất đáng yêu, Quý Võ lại nhịn không được đưa tay niết mặt anh: "Nhóc không phải con gái thiệt hả? Nhóc còn đẹp hơn Chương Lệ Lệ học cùng lớp với anh nữa."
"Em là con trai. Dũng ca e không muốn chơi cùng ảnh đâu......" Quý Chuyên định quấn lấy Quý Dũng, nhưng Quý Võ đột nhiên nắm quần anh kéo đến trước mặt cậu.
"Anh muốn xem kê kê của nhóc!"
"......!!" Quý Chuyên nghẹn ngào: "Dũng ca em không muốn chơi với ảnh đâu!"
Lần này đặc biệt thiệt tình.
Mấy đứa trẻ trâu thật là đáng sợ! QAQ
Quý Dũng không để trong lòng, thừa dịp Quý Chuyên bị cởi quần liền chạy. Quý Võ lộ rõ vẻ mặt tiếc nuối: "Nhóc là con trai thiệt kìa!" Lại cường điệu: "Nhóc còn đẹp hơn Chương Lệ Lệ học lớp anh nữa."
Xác định được giới tính của em trai, Quý Võ yên tâm dẫn anh chơi: "Anh hứa đi leo núi với bọn Đại Tráng, nhóc cũng đi theo đi!"
Bản thân Quý Chuyên không muốn chơi lắm, hơn nữa tên nhóc Quý Võ này thật sự không làm người khác an tâm được, anh chạy đến cầu cứu mẹ: "Mẹ ơn con không muốn đi chơi, con muốn ở nhà đọc sách."
Lý Thư Lan thấy hai anh em Quý Dũng đến nhà, vẫn luôn cười tủm tỉm đứng nhìn, thấy con trai bị Quý Võ cởi quần, cô cũng chỉ cười vui vẻ, hoàn toàn không có suy nghĩ ngăn cản. Cô rất hy vọng con trai sẽ trở nên khỏe mạnh hoạt bát, trông giống Quý Võ là được nhất. Thấy Quý Chuyên ăn vạ không chịu ra cửa, chỉ nghĩ là anh không quen Quý Võ, cho nên ngại ngùng, cô chủ động đẩy anh ra ngoài cửa: "Ngoan nào Duyên Duyên, đi chơi với anh Quý Võ đi, về mẹ làm vằn thắn nhân thịt cho con." Lại thuận tay nhét mấy viên kẹo vào túi Quý Võ: "Tiểu Võ, Duyên Duyên nhờ coi nha, coi chừng nó giúp cô nhé."
"Dạ, anh dặn con rồi ạ."
Miệng thì đáp ứng như vậy nhưng chỉ chớp mắt Quý Võ liền quên béng đi. Nếu cậu quên mất Quý Chuyên thì tốt rồi, nhưng hỡi ôi cậu lại quên mất hai chữ "Chăm sóc" này, lôi kéo Quý Chuyên chạy đông chạy tây, làm Quý Chuyên mệt bở hơi tai.
Hai người đi đến dưới chân một ngọn núi, Quý Võ nhảy lên một tảng đá lớn, nhìn xuống chung quanh, đắc ý nói: "Ha ha, ta là người đến trước!" Lại chỉ về Quý Chuyên: "Duyên Duyên, nhóc là người về thứ hai. Thấy anh lơi hại không, cũng do anh kéo nhóc chạy mà nhóc mới về được thứ hai đấy!"
"......" Quý Chuyên ngồi xổm xuống tảng đá thở dốc: "Cảm ơn......"
Chỉ chốc lát có thêm hai tiểu tử nữa chạy đến, từ xa đã nhìn tháy Quý Võ đứng trên mỏm đá, hai người tức tốc chạy tới, Quý Võ kêu to: "Chậm qua, tao đến đây đầu tiên! Đại Tráng thứ ba, Mộc Đầu thứ tư!"
Thấy hai tên kia đã tới gần, Quý Võ nhảy xuống cục đá, chỉ vào Quý Chuyên nói: "Đây là em trai của tao tên là Duyên Duyên, nhóc đó là người đến thứ hai đấy!"
"Waoooo......" Đại Tráng và Mộc Đầu là hai thằng nhóc mới 11 tuổi, cũng mang đến vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh như Quý Võ. Hai người tò mò đánh giá Quý Chuyên, Đại Tráng nói: "Nhóc đó chả giống em trai tí nào, còn đẹp hơn Chương Lệ Lệ học lớp mình nữa."
Quý Võ đáp: "Là em trai đó, tao xem qua tiểu kê kê rồi."
"Hơ......" Mộc Đầu nói: "Nhưng vẫn đẹp hơn Chương Lệ Lệ."
"......" Quý Chuyên mặc kệ bọn họ.
Chờ xíu nữa, lại có thêm mấy đứa nhỏ chạy lại đây, Quý Võ giới thiệu Quý Chuyên với từng người, khen anh đẹp hơn Chương Lệ Lệ và cũng nhiều lần cường điệu: "Nhóc ấy là em trai, tao đã xem qua......"
"Ảnh đã xem qua kê kê của em rồi." Quý Chuyên tự sa ngã nói.