Quý gia lại bắt đầu náo loạn, từ khi sinh ra một đứa con trai bị ngốc, cứ cách hai ba ngày là nhà họ Quý lại nháo nhào một phen.
Phải nói rằng Quý gia quả thật đều là những kẻ ngớ ngẩn, Quý Lão Căn là con trai của một người công nhân, bản thân cũng là một công nhân, thời trẻ còn tham gia quá trình kháng Mỹ viện Triều*, sinh ra đứa con trai Quý Kiến Quốc cũng làm ở xưởng máy móc. Gia đình ba đời làm công nhân, cũng coi như có chút cơ sở vững chắc để sinh sống qua ngày.
Kháng Mỹ viện Triều là cuộc chiến tranh chống Mỹ và trợ giúp Triều Tiên của Trung Quốc trong chiến tranh Triều Tiên kéo dài từ ngày 25 tháng 6 năm 1950 – 27 tháng 7 năm 1953.
Không biết cái gia đình này nghĩ thế nào mà lại cưới con gái của một nhà địa chủ về. Cứ cho là dáng người của cổ cũng rất đẹp đi. Nhưng đẹp thì có ích lợi gì a, cũng đâu thể bằng được miếng cơm manh áo chứ!
Cũng vì chuyện này mà Quý Lão Căn bị cách chức đại đội đội trưởng ở khu sản xuất, Quý Kiến Quốc cũng bị xưởng máy móc đuổi việc, chạy đến làm việc tại xưởng mổ ở một nông trường.
Sau khi Quý gia sinh ra một bé trai, lại là một ngốc tử, mọi người trong xóm đều sau lưng lén lút nói với nhau rằng đó là hậu quả của những kẻ đã phản bội giai cấp vô sản.
Thế nhưng Quý gia lại không biết hối cải, ai dám nói con nhà họ ngốc là hai cha con họ liền vác gậy đến nhà người đó nháo. Quý Lão Căn có hai người anh em, bọn họ cũng hay giúp đỡ lẫn nhau, vốn không hề phân biệt giai cấp giàu nghèo.
Bất quá sau này đấu tranh giai cấp bị hủy bỏ, chính quyền nói điều ấy là sai trái nên ai cũng dừng lại rồi sống cuộc đời của chính mình, mấy năm nay ở dưới quê tình cảm làng xóm cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.
Ai ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện, mấy đứa trẻ nhà họ Trương đùa giỡn đem bé con ngốc nhà họ Quý đẩy xuống sông, Quý gia lại làm to chuyện.
Nghe nói bé ngốc họ Quý bệnh rất nặng, sợ là không qua khỏi, hai anh em của Quý Lão Căn liền đem gậy đến quậy tung nhà họ Trương. Nếu không phải có công an đến can thiệp thì người nhà họ Trương đừng mong có ai sống nổi.
Bên ngoài đang nháo loạn đến gà bay chó sủa thì ở đây ngốc tử nhà họ Quý, Quý Chuyên, lúc này đột ngột mở bừng mắt.
Quý Chuyên vốn không phải vừa mới xuyên đến, anh từ năm 2025 xuyên đến năm 1970, đã ở trong thân thể của đứa nhỏ Quý Chuyên này được 10 năm rồi.
Anh không hiểu lý do gì mà mình biến thành một đứa trẻ ngốc, có thể là do linh hồn không thích hợp với cơ thể chăng? Anh vẫn không thể khống chế cơ thể của mình, vì thế mà 10 năm nay đều bị coi là thằng ngốc.
Quý Chuyên sinh ra ở thời kì hỗn loạn nhất, nhưng may mà ông nội là cựu chiến binh, có không ít chiến hữu ra tay tương trợ, giúp gia đình họ sống an an ổn ổn, không phải chịu bất kì phiền phức nào. Thẳng đến 4 năm trước Tứ nhân bang bị đánh sập, trong nhà liền trở nên tốt đẹp hơn nhiều, mẹ của anh còn tham gia thi đại học, đậu vào đại học Sư phạm, năm nay được điều đến làm giáo viên tại trường trung học duy nhất trong trấn.
Thời kì hỗn loạn kết thúc, Tứ nhân bang bị đánh sập, bắt đầu mở ra một cuộc cải cách mới, không còn ai lấy cái danh tầng lớp địa chủ mà gọi nhà họ Quý nữa, tất cả mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.
Ngoại trừ đám trẻ không hiểu chuyện này, từ khi còn học tiểu học bọn chúng đều được dạy là “Địa chủ là người xấu vì thế mà thằng ngốc nhà địa chủ cũng là người xấu”, vì thế mà bọn chúng đem “người xấu” đẩy mạnh xuống sông.
Quý Chuyên vừa mở mắt, Lý Thư Lan luôn tức trực bên cạnh anh liền phát hiện. Cô vội vàng gọi bác sĩ, rồi quay lại hỏi Quý Chuyên:“Duyên Duyên, con có chỗ nào khó chịu không? Nói cho mẹ biết!”
Biết rõ là con trai mình sẽ không trả lời, nhưng mà cô vẫn vội vàng hỏi, Lý Thư Lan đã hoảng loạn đến không biết làm sao.
Quý Chuyên bị đẩy xuống sông ở sau lưng của cô, may mà nước sông không sâu, cô liền nhảy xuống đem thằng bé vớt lên. Nhưng mà không biết vì điều gì mà Quý Chuyên lại hôn mê không tỉnh, trạm y tế ở trấn không tra ra được bệnh gì, đề nghị họ hãy đưa thằng bé đến bệnh viện. Từ trấn nhỏ ngồi xe đến thành phố thì mất hơn một giờ, lại không có xe cứu thương, cô sợ thằng bé không chịu được lâu như vậy, Lý Thư Lan đau lòng đến muốn hỏng mất.
Quý Chuyên thực áy náy, anh chuyển sinh sang kiếp khác và cũng ở lại đây đã 10 năm vậy mà lại không thể vì cha mẹ mà làm được điều gì cả, lại còn đem thêm nhiều phiền toái đến cho họ, uổng phí kiếp trước thầy của anh còn cố ý dạy anh cách đánh nhau, kết quả là thân thể không phối hợp với mình, ngay cả một thằng nhóc cũng đánh không lại.
Quý Chuyên duỗi tay sờ lên gương mặt thấm đẫm nước mắt của Lý Thư Lan: “Mẹ ơi.....”
Lý Thư Lan nghẹn ngào: “Mẹ đây mẹ đây, con đừng sợ, đừng sợ a......”
Bác sĩ ở trạm bước vào, kiểm tra Quý Chuyên một lượt, ngoài ý muốn nói: “Xem ra thằng bé đã ổn rồi, không có việc gì cả.”
“Thật vậy ư......”
Hành lang bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cha và ông nội của Quý Chuyên hấp tấp chạy vào cả người toàn là mồ hôi, ngay lập tức bế cậu lên: “Thư Lan, đã có tiền rồi, chúng ta mau tới bệnh viện.”
Quý Kiến Quốc cũng Quý Lão Căn chạy một vòng, trừ bỏ trong nhà còn một ít tiền tiết kiệm thì còn đi mượn thêm không ít tiền, sợ không đủ tiền phẫu thuật cho con. Ngay cả Trương gia họ còn chưa kịp tính sổ.
Quý Chuyên xoa mặt của Quý Kiến Quốc, sờ thấy một mảnh ướt át, cũng thấy rõ hốc mắt của Quý Kiến Quốc đã đỏ bừng. Năm đó lúc bị sa thải ở xưởng máy móc phải chuyển xuống làm việc xưởng mổ thịt, nhận lấy hết ánh mắt xa lánh dè bỉu từ mọi người cũng không khiến ông trở nên khuất phục, ấy vậy mà giờ đây ông lại khóc.
“Duyên Duyên đã khỏe rồi, không có vấn đề gì nữa......”
Quý Kiến Quốc luống cuống, ông căn bản không nghe thấy Lý Thư Lan nói gì, tức tốc bế con trai chạy ra ngoài, cho đến khi một giọng nói nộn nộn của trẻ con vang lên, ông mới kịp hồi thần.
“Ba ba!”
Quý Kiến Quốc sửng sốt, ông chưa bao giờ nghe thấy âm thanh này, thanh âm này đến từ đứa bé trong ngực của ông.
Sau khi tỉnh lại Quý Chuyên phát hiện mình có thể nói, hình như cũng có thể khống chế cơ thể này. Phải biết rằng trước kia anh chỉ có thể a a vài tiếng, muốn vuốt ve cha mẹ thì lại trở thành đập vào người họ, cơ thể lúc đó cực kì khó khống chế. Nhưng mà hiện tại thì mọi thứ anh đều làm được.
Quý Chuyên suy nghĩ có nên giả bộ từ từ hồi phục hay không, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng vội vội vàng vàng của người nhà, anh lại không muốn làm cho họ có thêm nhiều khổ sở.
Người nhà Quý gia thật sự rất kinh ngạc khi Quý Chuyên có thể nói được, nhưng mà bọn họ đã từng ảo tưởng mong mỏi điều này biết bao nhiêu lần, lập tức kinh hỉ tiếp nhận điều đó.
“Mẹ thật ngốc mà, tại sao lại không để ý con vừa kêu ta là mẹ chứ!”
Lý Thư Lan kích động ôm lấy Quý Chuyên vừa khóc vừa cười.
Tuy rằng bác sĩ ở trạm đã nói rằng Quý Chuyên đã không có việc gì nhưng Quý gia vẫn mang anh đến bệnh viện kiểm tra tổng quát. Xác định Quý Chuyên không có làm sao hết, họ rốt cuộc mới có thể an tâm. Trong lúc đó Quý Chuyên liên tục gọi “ba ba”, “ma ma”, “gia gia” chọc cho ba vị gia trưởng vui đến quên trời quên đất, vừa khóc lại vừa cười. Giọng nói của Quý Chuyên tuy vẫn còn hơi ngọng ngọng nhưng mà họ vẫn cảm thấy đáng giá.
Tấn Giang trấn là một trấn nhỏ, có chuyện gì xảy ra thì nháy mắt có thể truyền đi khắp trấn ai ai cũng biết. Mọi người đều biết bé ngốc nhà họ Quý bị tên tiểu tự họ Trương đẩy mạnh xuống sông, hiện tại đang đi cấp cứu, mặc kệ tâm tư của những người trong trấn là quan tâm hay hóng hớt thì tất cả đều muốn biết mọi chuyện như thế nào rồi. Khi thấy người nhà họ Quý trở về, không ít người đã chạy ra bến xe dò hỏi.
Quý Chuyên tự đầu trên vai của Quý Kiến Quốc, dùng ánh mắt ngây thơ ngoan ngoãn vô tri để đánh giá họ.
Anh lớn lên rất giống Lý Thư Lan, trắng nõn sạch sẽ, hai má tròn tròn phúng phính, đôi mắt to tròn đen láy, thoạt nhìn rất đáng thương và vô tội.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh mọi người đều nhịn không được mà lòng mềm nhũn, mắng: “Trương gia dạy con như thế nào vậy, đang yên đang lành tự nhiên hại người ta phải nhập viện, nhất định phải đòi bọn họ đền tiền thuốc men mới được!”
Khi Quý gia về tới nhà, hàng xóm láng giềng đều chạy đến thăm hỏi, hình như ai cũng mang theo trứng gà hoặc trái cây đến làm quà, nhìn Quý Chuyên bình an vô sự, mọi người đều an tâm
“Lão Căn, ông nhanh ra đồn công an đi, hai người anh em của ông vừa chạy đến nhà họ Trương gậy chuyện, bị lôi đến đồn công an rồi kìa.”
Cha con Quý gia vội chạy đi, phía sau cũng có lác đác mấy người hàng xóm chạy theo., chỉ có mấy vài bà thím cô dì có quan hệ tốt Lý Thư Lan thì ở lại.
Quý Chuyện không định nói chuyện trước mặt người khác, Lý Thư Lan cũng không bắt buộc anh, chỉ để anh ngồi bên cạnh mình, đút cho anh từng miếng táo nhỏ.
Những người khác còn tưởng anh là một ngốc tử cái cũng không biết, nên ở trước mặt anh nói chuyện cũng không hề cố kỵ: “Thư Lan à, vậy nhà em với nhà họ Trương tính sao đây? Duyên Duyên đến bệnh viện cũng đi rồi, bọn họ phải đền tiền thuốc men cho nhà em chứ?
“Nào có dễ dàng như vậy? Bà còn không biết tính tình của Trương Nhị Muội hay sao?” Một bác gái mặc áo sơ mi kẻ caro màu xanh thở phì phì nói: “Bà biết Trương Nhị Muội nói thế nào không? Nó nói thế này: Không phải chỉ rớt xuống sông thôi sao? Sông cạn như thế thì làm sao có thể chết được, nhà đó chỉ giỏi làm ầm lên thôi, giả vờ giả vịt, tưởng nhà bọn họ cao quý lắm chắc!”
Thím ấy bắt chước giống y như đúc, Quý Chuyên hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cái sắc mặt vô lại ti tiện của Trương Nhị Muội.
Thật ra Quý Chuyên cũng biết ả ta, thời còn trẻ ả là con gái của nhà “Bần nông với Trung nông” nên từ trước đến nay luôn khinh thường “Địa chủ” Lý Thư Lan, sau khi Quý Chuyên sinh ra, bà ta không chỉ một lần chỉ vào mặt Quý Chuyên, đắc ý dào dạt mà nói với con trai của ả: “Xem kìa, con trai ngốc nhà địa chủ!”
Lúc đó mọi người đều bị giáo dục như thế, không chỉ đơn thuần có mỗi mình ả nên cũng không thể trách ả ta được. Nhưng mà sau khi sửa lại được án sai, Lý Thư Lan thi đậu đại học, trở thành giáo viên, ả ta ngược lại càng xem Lý Thư Lan là cái gai trong mắt.
Hiện tại đã là năm 1980, ấy vậy mà “Con trai ngốc nhà địa chủ” vẫn luôn treo trên miệng ả, cũng vì thế mấy đứa nhóc nhà ả ta bị dạy hư nên chúng làm ra sự tình ngày hôm nay.
Lý Thư Lan tức giận đến phát run, hôm nay cô mang con trai ra bờ sông tản bộ, tự nhiên ở đâu ba đứa nhóc nhà họ Trương xông đến, một tay đem con trai cô đẩy xuống sông rồi hi hi ha ha bỏ chạy. Làm cô sợ tới mức thiếu chút nữa là té xỉu. Tuy là nước sông không sâu, nhưng Duyên Duyên nhà cô có thể đứng dậy nổi sao? Nghĩ đến lúc đó cánh tay nhỏ của Duyên Duyên giãy giụa ở giữa sông, trái tim của Lý Thư Lan càng thêm sợ hãi.
Ả có thể nói con nít trong nhà bướng bỉnh không hiểu chuyện vậy thân là người lớn trong nhà tại sao không biết dạy con? Ấy vậy mà còn nói mình sẽ không xin lỗi hả?
Không những không xin lỗi mà nói chuyện cũng vô văn hóa như vậy, ả nghĩ cái nhà này sẽ như trước kia mà nén giận hay sao!
“Đi, chúng ta đi tới nhà ả ta! Tôi muốn làm cho rõ ràng chuyện này với ả!
Lý Thư Lan liền đứng dậy, nhìn về phía con trai của mình, lo lắng bản thân cãi nhau sẽ dọa đến thằng bé. Quý Chuyên liền đứng lên, nắm lấy tay cô.
“Mẹ, con đi chung với người.”
Nhóm cô dì ngồi bên cạnh đều bị dọa cho ngây người.
Này......Quý Chuyên không phải là một tên ngốc sao?
Từ nhà họ Quý đi đến nhà họ Trương thì không xa, là hàng xóm nằm chung một tổ dân phố, cách nhau khoảng mười mấy nhà, cua vào một cái hẻm liền đi tới. Lúc trước ở đây có một đội sản xuất, hai nhà đều cùng ở tổ 5 nên lúc nào cũng thấy Trương gia một hai liền mặt sưng mày xỉa với Quý gia.
Quý Chuyên đi theo sau nhóm cô dì và mẹ hùng hổ đi vào nhà họ Trương thì nhìn thấy trên đất đầy mảnh thủy tinh vỡ, cửa phòng nhà họ Trương bị khóa chặt kín mít, hai cái của sổ ở tầng một đều bị đập vỡ, nhìn qua khung cửa sổ tang hoang thì có thể thấy khung cảnh bàn ghế lộn xộn ở trong nhà.
Một đứa nhỏ nhà họ Trương từ bên trong cửa sổ thò đầu ra, thấy bên ngoài có người liền ngay lập tức thụt đầu vào trong.
Lý Thư Lan vốn dĩ rất tức giận, nhưng nhìn thấy tình cảnh như thế liền mềm lòng, lo lắng không biết cha chú trong nhà đó đánh người chưa, không thì đến lúc đó lại từ bên có lý chuyển thành bên đi sinh sự.
Mấy người bàn bạc một lúc thì quyết định đến đồn công an xem tình hình thế nào.
Lúc họ quay người định rời đi thì thấy một thiếu niên cắt đầu đinh khoảng 14, 15 tuổi, mặc đồ thể dục, đạp một chiếc xe đạp Phượng Hoàng màu đen hì hục tiến lại gần đây.
Lý Thư Lan vội kêu lên: “Quý Dũng, cháu vừa ở đồn công an về đúng không? Mọi người thế nào rồi? Có ai bị thương không?”
Quý Dũng là cháu trai của ông bác cha mẹ Quý, là anh họ của Quý Chuyên. Cậu ta ở trước mặt mọi người dừng lại, cười tươi hớn hở nói: “Không có ai bị thương hết á, nhưng mà vẫn đang làm ầm ĩ ở bên đồn công an ấy. Trương Nhị Muội nằm ở trên mặt đất ăn vạ, lăn qua lộn lại đòi chúng ta bồi thường tiền nhà ả bị thương với lại đồ dùng gia dụng bị hư hỏng. Ba cháu bắt ả bồi thường tiền thuốc men cho Duyên Duyên, ả lại không chịu, còn đang cãi nhau ầm ĩ bên đó. Mẹ cháu bảo cháu về nhà ăn cơm trước.”
Ở trấn Tấn Giang chỉ có một đồn công an duy nhất, hơn nữa tất cả cảnh sát ở đây đều quen tất cả mọi người ở trong trấn. Ở cái nơi nghèo nàn như thế này thì làm gì có ăn trôm cơ chứ, công việc thường ngày của họ chỉ có giúp người dân tìm mấy con heo bị lạc mất hoặc là phân xử mấy người hàng xóm cãi nhau, công việc không khác người cuat Tổ dân phố là mấy. Nên là lần này Quý Dũng thấy người nhà đi lên đồn cũng chẳng hề lo lắng.
Tuy là vậy nhưng mà Lý Thư Lan vẫn rất lo lắng, nghe bảo ngoài đó rất loạn, cô không dám mang Quý Chuyên đi, dứt khoát liền giao bé con cho Quý Dũng: “Quý Dũng, cháu mang Quý Duyên về nhà ăn cơm, sau đó cứ ở yên trong nhà đừng đi đâu hết, giúp cô chắm sóc Duyên Duyên, đợi mọi chuyện xong xuôi thì cô sẽ về đón thằng bé.”
“Dạ, vâng ạ!” Quý Dũng mang theo bộ mặt tiếc nuối vì không thể đi xem cãi nhau, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe theo cô của mình, bế Quý Chuyên ngồi lên yên sau của xe đạp: “ Duyên Duyên ngồi cho chắc nha, chúng ta đi về thôi!”
Lời của editor: Mình không hề biết tiếng Trung nên mình edit hoàn toàn theo bản convert và theo cách mình hiểu vì thế mà bản edit của mình chỉ đúng từ 60-70%. Nếu bản edit của mình có gì sai sót mong mọi người cứ thoải mái góp ý mình sẽ đón nhận và sửa đổi. Mình xin trân trọng cảm ơn!❤❤❤