Tống Gia Ninh ôm giỏ rau ở trước mặt Tam hoàng tử Triệu Hằng hoài niệm món sủi cảo nhân thịt nhồi cây tể thái ngon ơi là ngon, hơn mười bước bên ngoài, Phùng Tranh cúi đầu, xấu hổ muốn chảy máu. Nàng làm sao biết trên đường gặp phải “Dê xồm” lại là đường đường Sở Vương? hiện tại tốt rồi, mặc kệ tiếp tục tránh né có thể sẽ rước lấy một hồi thịnh nộ của Vương Gia, bất động tại chỗ...
“Nàng là cô nương nhà nào, nhìn thấy bổn vương vì sao không vái?” Sở Vương đứng ở sau lưng mỹ nhân, cố ý dùng thân thể khôi ngô của mình ngăn trở mỹ nhân, như vậy sau khi mỹ nhân quay lại chỉ có thể nhìn thấy hắn, đám người Quách Kiêu cũng nhìn không thấy dáng vẻ mỹ nhân trả lời hắn.
Phùng Tranh dám một mình đi ra ngoài, lá gan so với cô nương bình thường thì lớn hơn một chút, nhưng lớn hơn nữa cũng chỉ là một nữ nhi nhà thái y chính bát phẩm, bình thường chưa từng thấy đại quan gì, hiện tại gặp gỡ Sở Vương, nàng vừa luống cuống vừa sợ, nghe xong Sở Vương vui buồn không rõ chất vấn, lập tức xoay người lại, xoay người muốn quỳ xuống: “Dân nữ bái kiến...”
nói còn chưa dứt lời, chân cũng chưa có gập xuống, cánh tay trái bỗng dưng được một bàn tay to đỡ lấy, sau khi ngăn cản nàng quỳ xuống liền thu về, tiếng cười hơi có vẻ trầm thấp khàn đục vang ở đỉnh đầu nàng: “Bổn vương nhìn nàng hợp ý, miễn đi lễ của nàng, chỉ cần nói cho ta nàng là cônương nhà nào là được.”
Phùng Tranh không dám nói dối, đôi mắt nhìn của nam nhân, tâm tình phức tạp nói: “Gia phụ Phùng Lộc, chức quan nhỏ ở Thái Y Viện.”
Sở Vương suy nghĩ một chút, trong trí nhớ cũng chưa từng gặp một vị thái y họ Phùng, nghĩ đến danh tiếng không hiển hách.
“Vương Gia, dân nữ có thể đi chưa?” Phùng Tranh từ đầu đến cuối không dám nhìn hắn, khẩn trương nói.
Sở Vương nhìn lông mi nháy của nàng cười: “Vừa tới, vì sao phải đi? Chẳng lẽ nàng không thích ở cùng một chỗ với bổn vương?”
Phùng Tranh âm thầm cắn môi, vị Vương Gia này không phải biết rồi sao còn cố hỏi? Cho dù hắn là Vương Gia, cô nương giữ lễ nào nguyện ý ở chung với hắn như vậy chứ? cô nam quả nữ núp ở một bên, tình ngay lý gian khiến người nghi kỵ, hỏng mất thanh danh. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng uyển chuyển nói: “Vương Gia, ta, thân phận ngài quý trọng, ta chỉ là một kẻ thảo dân, bị láng giềng quen thuộc trông thấy, nhận ra ta, trở về chỉ sợ sẽ truyền ra lời đồn đãi vô căn cứ...”
Nữ nhân yêu quý thanh danh, Sở Vương gật gật đầu, lại nói: “Cũng đúng, như vậy đi, ta giới thiệu cho nàng nhận thức bốn vị cô nương Vệ Quốc Công phủ, hôm nay chúng ta kết bạn cùng đi chơi.”
Phùng Tranh sửng sốt.
Sở Vương đã xoay người lại đi tới đám người Tống Gia Ninh, cất cao giọng nói: “Mấy vị biểu muội, biểu ca giới thiệu cho các ngươi một vị khuê tú, nàng là hòn ngọc quý trên tay Thái Y Viện Phùng đại nhân, dịu dàng hiền thục, nếu như hôm nay chúng ta không hẹn mà gặp, vậy liền cùng nhau đichơi đi, cùng nhau thưởng thức cảnh xuân.”
Tống Gia Ninh khiếp sợ nhìn vị Vương Gia thốt ra lời nói ra kinh người này, vừa nãy bốn chị em các nàng hành lễ, Sở Vương thái độ nhàn nhạt, con mắt cũng không thèm nhìn các nàng, hiện tại sao lại gọi “Biểu muội” rồi hả? Đúng rồi, Quách gia cô nương là chất nữ nhà mẹ đẻ Thục phi, trèo lên quan hệ quả thật có thể gọi chư vị hoàng tử là biểu ca, nhưng vừa rồi Sở Vương cũng không có thể hiện ý tứ muốn cùng các nàng thân cận nha.
Nàng và ba cô nương không có nhìn thấy Phùng Tranh xuống xe, Sở Vương truy đuổi một màn kia, Quách Kiêu toàn bộ nhìn ở trong mắt, tự nhiên có thể nhìn ra Sở Vương và Phùng Tranh cũng không nhận thức, hiện tại điệu bộ lần này của Sở Vương, chỉ là lợi dụng huynh muội bọn họ làm ngụy trang, để hắn có cớ được quang minh chính đại tiếp cận Phùng cô nương, thuận tiện giữ được danh dự của Phùng cô nương trong lòng dân chúng.
Bốn muội muội đều nhìn hắn, Quách Kiêu khẽ vuốt càm.
Đình Phương rất hiểu chuyện, nếu như huynh trưởng gợi ý, nàng liền dẫn ba muội muội đi tìm Phùng Tranh, trước làm quen đã.
Quách Kiêu nhìn bóng lưng muội muội, nhưng trong lòng cũng không nguyện ý, không muốn bọn muội muội và Sở Vương, Thọ vương tiếp xúc quá nhiều, nhưng hắn không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Sở Vương, không muốn làm hỏng mất hào hứng đuổi theo người đẹp của Sở Vương. Phụ thân đã từng nói qua, Quách gia không đầu nương nhờ bất kỳ gì một vị hoàng tử nào, nhưng không thể đắc tội, cũng không tội gì làm tức giận đám long tử.
hắn yên lặng che giấu bất mãn, bên cạnh Sở Vương ngó ngó Phùng Tranh đã trò chuyện cùng đám cô nương Quách gia, nở nụ cười, đưa cho thân đệ đệ một ánh mắt đắc ý. Triệu Hằng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thủ đoạn huynh trưởng đối phó mỹ nhân, không có kính nể, chỉ có bất đắc dĩ, nếu như huynh trưởng ở trước mặt phụ hoàng cũng có tâm cơ thuận buồm xuôi gió như hiện tại, hắn thật sự có thể liền vô tư rồi.
Phụ hoàng đã sớm bỏ quên hắn, hắn cũng không có dã tâm, duy nhất không bỏ xuống được, chỉ có huynh trưởng đơn thuần thẳng đứng mũi chịu sào.
Ba nam nhân đều có suy nghĩ riêng, nhưng Tống Gia Ninh lại vui mừng vì đã tìm được tri kỷ.
“Ngươi cũng nếm qua cây tể thái?” Lúc Phùng Tranh nhận ra cây tể thái trong giỏ của nàng cũng tỏ vẻ nàng cũng muốn hái cây tể thái về nhà, đôi mắt Tống Gia Ninh lập tức sáng ngời, hưng phấn hỏi.
Phùng Tranh không hiểu được sự vui mừng của Tống Gia Ninh, mờ mịt nói: “Đúng vậy a, cây tể thái chẳng những hương vị ngon, còn là một loại thảo dược, vị cam bình kia, có thể lại hòa tỳ lợi nước, cầm máu mắt sáng.”
Tống Gia Ninh nghe xong, vui vẻ khoe khoang với Tam tỷ tỷ Vân Phương: “Nghe thấy chưa, cây tể thái mới không phải rau dại, công dụng khá nhiều loại đó.”
Vân Phương hừ hừ: “Tác dụng nhiều hơn nữa, ngươi còn không phải chỉ biết ăn.”
Tống Gia Ninh còn muốn cãi lại, Đình Phương bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Được rồi được rồi, cũng không sợ Phùng tỷ tỷ chê cười.”
Phùng Tranh vội nói: “Mới sẽ không, đại cô nương quá lo lắng.” Sở Vương nàng không dám đắc tội, các cô nương Vệ Quốc Công phủ nàng cũng phải kính trọng một chút.
đang trò chuyện, giọng nói của Sở Vương thình lình truyền tới: “Các ngươi đều nói cây tể thái ăn ngon, vậy thì hái thêm một chút, buổi trưa chọn tửu lâu bảo bọn họ làm vài món ăn cây tể thái, bổn vương cũng nếm một chút.” Sinh ra ở hoàng gia, lúc Sở Vương đi theo quân xuất chinh thường ăn đủ thứ món kém chất lượng, nhưng thật đúng là chưa từng ăn loại rau dại tể thái này.
Tống Gia Ninh lần trước ăn cây tể thái vẫn là chuyện của kiếp trước, lâu rồi không ăn, nàng sớm thèm rồi, nghe vậy liền là người thứ nhất dùng hành động biểu thị ủng hộ, xách rổ nhỏ liền tiếp tục đi đào cây tể thái. Bị một sói lang thân phận tôn quý nhìn chằm chằm, Phùng Tranh khẩu vị gì cũng không có, nhưng lại không thể không đuổi theo Tống Gia Ninh, hai người cùng nhau đào.
Ba cô nương Quách gia nhìn nhau, dở khóc dở cười cũng đi đào cây tể thái.
Bờ sông xanh hoa cỏ xanh rì, cây tể thái có ở khắp nơi, không tới hai khắc, rổ của năm cô nương đều đầy ắp.
Vừa vặn A Thuận dẫn một cái thuyền hoa tới, Sở Vương khen ngợi vỗ vỗ bả vai Quách Kiêu, sai khiến A Thuận nói: “Ngươi mang những cây tể thái này tới nhã gian Vân Lâu Đính, một canh giờ sau chúng ta đến.”
A Thuận theo bản năng nhìn chủ tử nhà mình, Quách Kiêu trách mắng: “Còn không mau đi?”
A Thuận vội vàng xách giỏ đồ ăn đi.
Lâm thị cũng thích cây tể thái, vừa mới mang thai ba tháng đầu thèm ăn vô cùng, Tống Gia Ninh còn muốn mang cây tể thái trở về cho mẫu thân nếm một chút. Thấy A Thuận thu rổ của các tỷ tỷ còn muốn đoạt của nàng, Tống Gia Ninh theo bản năng đặt cái rổ ra phía sau, chỉ mấy cái rổ trong tay A Thuận: “Nhiêu đây đủ ăn rồi, mang nhiều hơn bên kia dùng cũng không hết, mắc công lại ném đi nữa.”
Lời này quá có đạo lý, A Thuận không cách nào phản bác lại được, cười chào từ biệt các chủ tử, đi đưa đồ ăn đặt bàn.
Tống Gia Ninh hài lòng đặt rổ đồ ăn của mình lên xe ngựa, cất kỹ rồi đi trở về, lúc này mới phát hiện ánh mắt mọi người khác thường. Quách Kiêu mặt không biểu tình, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, Phùng Tranh và các tỷ tỷ cũng cười, một bên Sở Vương trên mặt cũng mang theo nụ cười, mới lạ giống như nhìn khỉ làm xiếc quan sát nàng. Chỉ có Hoàng Đế tương lai Triệu Hằng, chắp tay đứng ở trên đồng cỏ, mặc cẩm bào màu trắng ngà, khuôn mặt yên tĩnh sâu sắc, trong mắt bao phủ sương mù, không mang theo bất kỳ gì tâm tình gì làm cho nàng lúng túng tựa như một vị Thần Tiên hạ phàm du lịch, nhìn giống như vui cười với dân chúng, thật ra trong lòng đang ở bên ngoài phàm trần.