Đại thọ 55 của Thái phu nhân, đám con cháu đều phải chuẩn bị thọ lễ.
Thái phu nhân là lão thái thái hiền lành nhất mà Tống Gia Ninh hai đời mới gặp được, đối với hai mẹ con các nàng cũng rất yêu thương, ở trong lòng Tống Gia Ninh, Thái phu nhân liền giống như Bồ Tát trên bầu trời, cho nên nàng đã sớm bắt đầu chuẩn bị thọ lễ rồi. Lễ tặng Quách Kiêu qua loa cũng không sao, khăn thêu Tiên Hạc ngậm đào cho Thái phu nhân, Tống Gia Ninh trước sau thay đổi ba bốn con, khỏi phải nói dụng tâm nhiều dữ lắm.
Mùng sáu mừng thọ, Tống Gia Ninh mùng bốn thêu khăn xong rồi, kích động chạy tới Hoán Nguyệt Cư tìm mẫu thân.
Thu Nguyệt, Thái Vi đứng ở dưới mái hiên, thấy Tống Gia Ninh, hai nữ nhân nhìn nhau, cùng lên tiếng nghênh đón nói: “Tứ cô nương tới rồi!”
Tống Gia Ninh một lòng đều ở trên cái khăn mình thêu, không có nhìn kỹ các nàng, cười cười, trực tiếp thẳng hướng đi vào bên trong. Thu Nguyệt ngẫm lại Quốc Công gia mới đi vào thời gian một chén trà, bên trong cũng không có truyền ra động tĩnh gì, liền không có ngăn cản, chỉ tự nhiên giải thích nói: “Quốc Công gia ngày hôm nay hồi phủ sớm, đang nói chuyện với phu nhân.”
Tống Gia Ninh nghe vậy, bước chân chậm lại.
trên noãn tháp phía đông, Lâm thị mới từ trong ngực Quách Bá Ngôn thoát ra, nhanh chóng sửa sang lại quần áo một phen, giận liếc mắt ôm lấy Mậu Ca Nhi đặt ở trên đùi nam nhân che giấu, lúc này mới cất giọng kêu: “An An vào đi, nương vừa nhắc con đó.”
Tống Gia Ninh nhẹ nhàng thở ra, thực sợ mẫu thân và kế phụ đang ân ái.
Vào phòng, trông thấy mẫu thân ngồi ở trước giường, kế phụ ôm đệ đệ ngồi ở bên trong, nam nhân tuổi gần bốn mươi, mặc một thân áo áo dài ở nhà màu xanh đá, khóe miệng mang ý cười nhìn nàng, vẫn toát ra một loại uy nghiêm của người có chức vị cao, nhưng lúc này hắn đang ôm một đứa con trai bốn tháng, thấy thế nào cũng giống một người cha hiền.
“Phụ thân.” Tống Gia Ninh cười kêu.
Quách Bá Ngôn gật gật đầu, hiếu kỳ nói: “mới tới sao?” Nữ nhi này dính đệ đệ, trước kia hắn mỗi lần trở về, tiểu nha đầu cơ hồ đều ở chỗ mẫu thân dỗ dành đệ đệ chơi.
Tống Gia Ninh liền lấy ra khăn nàng thêu rất lâu, ngại ngùng nói: “Thọ lễ vừa thêu xong tặng tổ mẫu, muốn mời nương con qua xem qua.”
Quách Bá Ngôn không hiểu châm tuyến, ừ một tiếng, cúi đầu dỗ dành con trai.
Lâm thị nhận khăn nữ nhi thêu, hai mặt đều cẩn thận nhìn qua, cười khích lệ nói: “An An châm tuyến càng ngày càng tốt, tổ mẫu con nhất định rất thích, mau cất vào, đừng làm bẩn.”
Đạt được khen ngợi, Tống Gia Ninh thật cao hứng, nghe thấy tiếng y y nha nha của đệ đệ, đã nửa ngày không có chơi cùng đệ đệ, không khỏi nhìn chằm chằm vào đệ đệ. Quách Bá Ngôn còn chưa có ôm nhi tử đủ, nhưng nhìn ra khát vọng trong mắt hạnh của nữ nhi, hắn cười cười, ra hiệu Tống Gia Ninh đến ngồi lên trên sập, giao Mậu Ca Nhi cho nữ nhi.
Mậu Ca Nhi bốn tháng, trắng trắng mập mập, mắt to đen nhánh linh động, đã có thể nhận ra người thân thường gặp bên cạnh. Thấy tỷ tỷ, miệng nhỏhắn toe toét, lộ ra lợi nhỏ trắng nõn, Tống Gia Ninh thích lắm luôn, một tay ôm đệ đệ, một tay giơ lên, dùng vòng ngọc trên cổ tay trêu chọc đệ đệ.
Lâm thị nhìn đôi nhi nữ này, nhớ tới một việc, nói với Quách Bá Ngôn: “Hôm nay phu nhân Hộ Bộ Thị Lang Lưu đại nhân tới thăm mẫu thân, kéo tay Đình Phương khen cả buổi, ta nghe trong lời nói của nàng, giống như có ý tác hợp Đình Phương với Nhị công tử nhà họ.”
Quan hệ đến hôn sự tỷ tỷ, Tống Gia Ninh vụng trộm vểnh tai.
Quách Bá Ngôn không chút nghĩ ngợi nói: “Ai tới hỏi đều không cần để trong lòng, Chính Xương là binh sĩ tốt ta tận mắt nhìn nó lớn lên, chỉ cần mùng sáu Đình Phương tự mình xem xong, hai nhà chúng ta liền có thể chính thức nghị hôn rồi.” hắn cùng với Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt là giao tình sống chết có nhau, Hàn gia chỉ có Hàn Đạt một phòng, nữ nhi gả đi là thiếu phu nhân duy nhất, không có chị em dâu phiền não, phía trên mẹ chồng từ nhỏ liền thích nàng, thích hợp hơn hết.
Lâm thị tự nhiên biết rõ Hàn gia tốt, nhẹ nhàng cảm khái nói: “Chính là quá xa, ta sợ Đình Phương một người ở bên kia ở, nhớ nhà.”
Quách Bá Ngôn không nói chuyện, hắn cũng không nỡ để nữ nhi lấy chồng ở xa, nhưng Hàn gia là quy túc tốt nhất nửa đời sau của nữ nhi.
Tống Gia Ninh cúi đầu nhìn đệ đệ, lỗ tai lại nghe hết lời đàm luận của cha mẹ, trong lòng nói không rõ là tư vị gì, có không nỡ xa Đình Phương tỷ tỷ, có biết rõ Hàn gia là hài lòng kết duyên với tỷ tỷ, cũng có một chút ê ẩm đắng chát. Nếu như kiếp trước, phụ thân mẫu thân đều tốt, bọn họ khẳng định cũng có thể thủ thỉ thù thì như vậy thương lượng hôn sự của nàng, vì nàng chọn lựa trượng phu tốt nhất, nở mày nở mặt tiễn nàng xuất giá, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, trượng phu của nàng cũng không dám tùy tùy tiện tiện tặng nàng cho người ngoài...
Đắm chìm trong nỗi cơ khổ không nơi nương tựa kiếp trước, cổ tay bỗng nhiên bị kéo nặng, Tống Gia Ninh hoàn hồn, chỉ thấy hai bàn tay mập của Mậu Ca Nhi lại có thể ôm lấy cánh tay bất tri bất giác thả thấp của nàng, dùng sức nhét vào trong miệng hắn. Nhìn đệ đệ tiểu tham ăn há to miệng, Tống Gia Ninh bỗng nhiên quên tất cả không vui, cúi đầu cụng cụng cái trán với đệ đệ.
Kiếp trước khổ ơi là khổ, đời này mẫu thân còn sống, kế phụ đối với nàng cũng rất tốt, còn nhiều thêm một đệ đệ ruột, có nhiều người nhà mẹ đẻ quan tâm như vậy, Tống Gia Ninh tin tưởng đời này mình sẽ giống như Đình Phương tỷ tỷ, gả cho nam nhân tốt có thể cho nàng cuộc sống an ổn.
Đến mùng sáu ngày hôm đó, mẫu tử Hàn phu nhân đến Sướng Tâm Viện mừng thọ Thái phu nhân, Tống Gia Ninh và ba cô nương đã sớm trốn ở phòng hai bên, Đình Phương ngượng ngùng một người trốn rất xa, Tống Gia Ninh và Lan Phương, Vân Phương núp ở sau màn cửa, chờ mong nhìn ra phía ngoài. Tống Gia Ninh một người chiếm một bên, mẫu tử Hàn Chính Xương sóng vai đi tới, may mắn Hàn Chính Xương vô cùng cao lớn cao ngạo, khiến ba tỷ muội nhìn rất rõ ràng.
Nam nhân không tính là tuấn lãng lắm, nhưng tuyệt đối là tướng mạo đường đường, Tống Gia Ninh ấn tượng sâu sắc nhất chính là cái mũi thẳng tắp của Hàn Chính Xương, lộ ra đặc biệt nghiêm túc. Bản thân nhìn đã đủ rồi, Tống Gia Ninh chạy tới kéo tỷ tỷ xấu hổ đi qua, nàng xốc lên một chút màn cửa cho tỷ tỷ nhìn. Phụ thân tổ mẫu chọn nam nhân cho nàng, Đình Phương sao có thể không hiếu kỳ, tình trong như đã mặt ngoài còn e liếc ra ngoài, lần đầu tiên chú ý tới nam nhân rất cao, còn cao hơn ca ca, nhìn lần thứ hai cảm thấy nam nhân hơi đen, không có xinh đẹp bằng ca ca, cuối cùng nhịn cười rụt rè lại liếc mắt nhìn, lại cảm thấy còn có thể, lớn lên đoan chính, phẩm hạnh có phụ thân trấn giữ, nàng còn có cái gì lo lắng hay sao?
Nhìn rồi, Đình Phương đỏ mặt đi ra, thọ yến ngày đó tiệc tan, Thái phu nhân riêng tư hỏi thăm Đại Tôn Nữ bà thương yêu nhất, Đình Phương đỏ bừng đôi má gật đầu, đồng ý. Thái phu nhân cuối cùng giải quyết xong một tâm sự, vừa đặc biệt không thôi, nhìn về Quách Bá Ngôn Lâm thị chuyển đạt hết tâm ý cháu gái, liền giao hôn sự cho Lâm thị an bài, bà toàn tâm toàn ý ở cùng cháu gái.
Phụ tử Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt cuối tháng hai sẽ phải trở về biên cương, đúng lúc hạ tuần có một ngày tốt, hôn sự hai nhà chính thức định xuống dưới, hẹn cuối năm hai người Hàn gia hồi kinh báo cáo công tác sẽ thành hôn.
Đại sự giải quyết xong, phụ tử Hàn Đạt phóng ngựa rời kinh, chỉ lưu lại Hàn phu nhân tọa trấn Trấn tướng quân phủ, lo liệu sính lễ cùng các loại thủ tục. Cùng ngày, Sở vương phủ phái người đưa thiệp cưới cho Vệ Quốc Công phủ, mời mọi người Quách gia vào ngày mười tám tháng ba, đến Sở vương phủ uống rượu mừng. Quách Bá Ngôn làm việc cẩn thận, âm thầm hỏi thăm, biết được Sở Vương mời quần thần phổ biến chính là Tuyên Đức Đế gợi ý, lúc này mới yên tâm.
Sở Vương chính là trưởng tử của Tuyên Đức Đế, đứa con trai đầu tiên thành thân, Tuyên Đức Đế tự nhiên hi vọng làm được vô cùng náo nhiệt, hiển lộ rõ ràng uy nghi Thiên gia.
Vệ Quốc Công phủ bên này, dự tiệc nam khách chỉ có phụ tử Quách Bá Ngôn, nữ quyến do Thái phu nhân mang theo hai tiểu nha đầu Tống Gia Ninh, Vân Phương, Vương Phủ là nơi quan trọng, đi quá nhiều người, dễ dàng gây phiền toái.
Phải đi Vương Phủ ăn cưới, Tống Gia Ninh đêm hôm trước ngủ sớm, buổi sáng hôm sau đang ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe trên đường cái có động tĩnh. Tống Gia Ninh mở to mắt, ngoài cửa sổ còn đen thui, mọi âm thanh đều yên tĩnh, có tiếng bánh xe chuyển động lộc cộc đi xa. Tống Gia Ninh ngáp một cái, liền hiểu, hẳn là Thọ vương bên cạnh xuất phát, sớm đi hỗ trợ thân ca ca bên kia.
Tống Gia Ninh rất buồn ngủ, tiếp tục ngủ, chờ một đoàn người bọn họ đến Sở vương phủ, bên ngoài Sở vương phủ đã ngừng một đội xe ngựa thậtdài. Phụ tử Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu xuống ngựa trước tiên, Thái phu nhân cũng mang theo hai cháu gái xuống xe, bà cháu ba đời rời đi một đoạn đường. đi vào Vương Phủ, nữ quyến trực tiếp đi hậu viện.
“Kia chính là Tần vương phi.” trên mặt Thái phu nhân nở nụ cười chậm rãi đi lên phía trước, bờ môi mấp máy, nhẹ giọng nhắc nhở hai cháu gái.
Tống Gia Ninh đã không phải là con gái Giang Nam nhà nghèo vừa mới vào Quốc Công Phủ cái gì cũng đều không hiểu rồi, sớm từ trong miệng người khác nghe qua những hoàng thân quốc thích chốn kinh thành này.
Tuyên Đức Đế có hai huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ, huynh trưởng chính là Cao Tổ Hoàng Đế khai quốc đánh bại giang sơn Đại Chu, Cao Tổ ốm chết, Tuyên Đức Đế đăng cơ, phong Tam đệ nhỏ hơn hắn là Tần vương. Tần vương nay năm ba mươi bốn tuổi, tuy rằng treo một chức quan nghe rất uy phong, nhưng thật ra là Vương Gia thanh nhàn, bình thường ru rú trong nhà, chỉ cùng Sở Vương thúc cháu quan hệ không giống bình thường, bởi vì lúc trước Cao Tổ Hoàng Đế, Tuyên Đức Đế hai huynh đệ liên thủ chinh chiến bốn phương, chỉ có Tần vương còn trẻ ở lại quê nhà, Sở Vương cả ngày đi theo bên cạnh Tam thúc, nói là tình như phụ tử cũng không quá đáng.
Tần vương phi và Lâm thị tuổi tác tương đương nhau, nhưng Lâm thị xinh đẹp, Tần vương phi so sánh với mỹ nhân kinh thành khác, liền lộ ra có chút không tầm thường, trên người cũng không có phong thái kiêu ngạo của Vương Phi, cười chiêu đãi nữ quyến tất cả các phủ, nhìn không giống phu nhân Quan Gia bình thường, thấy Thái phu nhân, nàng còn đi ra ngoài vài bước đón bà.
“Vương Phi đa lễ.” Thái phu nhân được sủng ái mà lo sợ nói.
Tần vương phi nói giọng êm ái: “Ngài là trưởng bối, cần phải vậy.” nói xong nhìn tỷ muội Tống Gia Ninh.
Hai tỷ muội nhu thuận hành lễ, Tần vương phi lần lượt khen một lần.
Chào hỏi xong, Thái phu nhân đi phòng khách ngồi, Tống Gia Ninh thành thành thật thật ở bên cạnh tổ mẫu, nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Đoan Tuệ công chúa, nàng hơi mím môi. Thái phu nhân dường như biết rõ nàng nghĩ cái gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cháu gái. Bên kia Đoan Tuệ công chúa và Tần vương phi khách sáo đã xong, lập tức đến tìm bà ngoại, thấy Tống Gia Ninh, sắc mặt Đoan Tuệ công chúa trầm xuống, làm nũng muốn cướp vị trí Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh đang muốn tránh ra, Thái phu nhân chỉ vào bên cạnh chủ tọa nói: “Đừng đoạt đừng đoạt, giữ lại vị trí cho ngươi nè.”
Ngữ khí thân mật, trong mắt hàm ẩn cảnh cáo.
Đoan Tuệ công chúa không dám ở trước mặt bà ngoại láo xược, trừng Tống Gia Ninh, bất đắc dĩ đi qua.
Các tân khách vui vẻ cười cười nói nói nói chuyện phiếm, sau khi Thái phu nhân phẩm hết ba tách trà, Tiền viện Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến tiếng pháo đùng đùng, Vân Phương, Đoan Tuệ công chúa cơ hồ đồng thời nhảy dựng lên, muốn đi ra phía trước nhìn người mới vào cửa. Thái phu nhân cười, nghiêng đầu khuyên tiểu tôn nữ: “An An cũng đi xem đi, sang năm chính là đại cô nương, muốn nhìn ta cũng không cho con đi.”
Mà Vương Gia đón dâu, bình dân bách tính cả đời có thể trải qua mấy lần?
Tống Gia Ninh vốn là muốn nhìn, nếu như Thái phu nhân cho phép, Tống Gia Ninh liền dẫn theo đại nha hoàn Kim quế của Thái phu nhân, nhảy nhót rời đi.