Đầu mùa xuân, gió mát từ hướng tây bắc thổi tới, hậu hoa viên Vệ Quốc Công phủ, lần lượt bay lên ba con diều.
Tống Gia Ninh đứng ở trên đồng cỏ bên hồ, ngửa đầu đang nhìn con diều diều hâu đen sì của mình, chậm rãi thả dây. Cách đó không xa con diều cá chép màu đỏ của Vân Phương, con diều bươm bướm của Đàm Hương Ngọc cũng đang chậm rãi lên cao, hồng hồng xanh xanh, khỏi phải nói xinh đẹp biết bao nhiêu. Ánh mắt một lần nữa trở lại con diều hâu của mình, Tống Gia Ninh thật sự là khóc không ra nước mắt.
Nhiều đệ đệ có cái gì tốt đâu, đi một hồi lại muốn tỷ tỷ ôm, một chút cũng không thương tỷ tỷ có mệt mỏi hay không, hôm nay thả con diều còn phải để cho nó chọn, chọn con diều diều hâu màu đen xấu quắc, Tống Gia Ninh cũng xấu hổ thả rất cao. Nhìn không sai biệt lắm, Tống Gia Ninh nắm ống lăn ngồi lên nệm gấm, chưa ngồi vững vàng, Mậu Ca Nhi liền tới giành.
“Đệ kéo không nổi đâu.” Tống Gia Ninh một tay ôm đệ đệ, một tay nâng cao.
“Muốn!” Mậu Ca Nhi nóng nảy, đưa tay muốn với, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh, mắt đen ngập nước, nhìn làm Tống Gia Ninh không cách nào cự tuyệt, liền tự mình nắm một bên ống lăn chỉ, một chỗ khác cho đệ đệ. Mậu Ca Nhi dựa vào trên người tỷ tỷ, bàn tay mập nắm ống lăn chỉ tả hữu lộn xộn, trên trời con diều diều hâu lắc lư theo, Mậu Ca Nhi cao hứng cực kỳ, miệng nhỏ há ra, nước miếng bất tri bất giác chảy ra.
Tống Gia Ninh lấy khăn ra giúp đệ đệ lau miệng.
Bên kia con diều bươm bướm của Đàm Hương Ngọc rốt cuộc ổn định, nàng ta vừa không tập trung nghe biểu tỷ Đình Phương tám chuyện nhà, vừa điều chỉnh vị trí liếc hậu hoa viên Thọ vương phủ, không để lại dấu vết tới gần Vương Phủ bên kia. Con diều không thể bay quá thấp, thấp sẽ bay không qua, nhưng cũng không thể rất cao, nếu không sẽ bay đi xa. Cơ hội tiếp cận Thọ vương không nhiều lắm, Đàm Hương Ngọc hiện tại muốn làm, chính là bảo đảm con diều có thể rơi vào Thọ vương phủ, nàng có cớ đi nhặt con diều, có lẽ có thể trông thấy vị Vương Gia tuấn mỹ kia.
đi tới trước núi giả, cảm thấy vị trí không sai biệt lắm, Đàm Hương Ngọc thừa dịp Đình Phương không chú ý, nhanh chóng từ trong tay áo lấy ra mộtlưỡi dao nhỏ, chỉ một phen, con diều buộc chỉ liền bị cắt đứt. trên tay buông lỏng, Đàm Hương Ngọc kinh sợ kêu lên một tiếng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào con diều bay cao trong nháy mắt, trong miệng im lặng khẩn cầu: “Vương Phủ, Vương Phủ...”
Đáng tiếc trời không chìu lòng người, hoặc là Đàm Hương Ngọc đánh giá thấp gió trên không, con diều bươm bướm xinh đẹp càng ngày càng nhỏ, bay ra thật xa khỏi Quốc Công Phủ, Thọ vương phủ mới xoay xoay rơi xuống dưới, không biết rơi nơi nào. Đàm Hương Ngọc ảo não cắn môi, ngay khi nàng do dự có nên đi theo biểu tỷ đòi diều hay không, bên hồ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Đàm Hương Ngọc quay đầu, xoay được một nửa, trông thấy con diều hâu đen sì trên bầu trời kia vậy mà bay cao ơi là cao, sau khi xoay mấy cái, hướng thẳng hậu hoa viên Thọ vương phủ rơi xuống!
Đàm Hương Ngọc vừa mừng vừa sợ vừa nghi, vui mừng là mặc kệ con diều của ai rơi vào, nàng cũng có thể đi theo đi Vương Phủ lấy, kinh nghi nhưng là, chẳng lẽ Tống Gia Ninh cũng có một dạng tâm tư, mưu toan hấp dẫn Thọ vương gia?
Nàng tâm tình phức tạp nhìn qua, chỉ thấy nha hoàn Song nhi, Cửu Nhi của Tống Gia Ninh cả Mậu Ca Nhi nhũ mẫu đều đang điên cuồng chạy trước đuổi theo con diều đang bay trên trời, ống dây thả diều vẫn cách mặt đất không quá xa, nhưng lại bị con diều kéo bay tới trên hồ, bọn nha hoàn chỉ có thể chạy dọc theo bờ hồ, lại nhìn Tống Gia Ninh, cúi đầu, không biết đang nói cái gì với Mậu Ca Nhi.
Tống Gia Ninh đang... Dỗ dành đệ đệ.
Trách nàng, vừa nãy nhìn con diều của Đàm Hương Ngọc bay đi đến nhập thần, lực đạo trên tay không khỏi nới lỏng, đúng lúc đệ đệ ở bên cạnh kéo, ống dây thả diều liền hoàn toàn rời khỏi tay nàng. Con diều bay lên cao, có một hơi kéo người trên mặt đất, Mậu Ca Nhi bị sức lực này hù dọa, lập tức buông lỏng tay, vì vậy con diều diều hâu bay mất, Mậu Ca Nhi liền khóc, khóc đến oa oa, vang đến kinh thiên động địa.
“Mậu Ca Nhi không khóc, tỷ tỷ tìm cho ngươi con diều hâu lớn hơn nhé.” Tống Gia Ninh luống cuống tay chân lau nước mắt cho đệ đệ.
“không muốn...”
Mậu Ca Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống giống như không lấy tiền, miệng nhỏ mở ra đến mức có thể nhét ống dây thả diều vào luôn, quay vế phía con diều hâu khóc. Tống Gia Ninh ôm chặt đệ đệ, vừa dỗ dành vừa lưu ý con diều nhà mình, sau đó chỉ thấy con diều hâu kia vậy mà to gan lớn mật rơi vào Thọ vương phủ, địa bàn của Hoàng Thượng tương lai!
Tống Gia Ninh sợ tới mức không kịp dỗ dành đệ đệ, Mậu Ca Nhi không nghe được giọng của tỷ tỷ, bỗng nhiên ngừng khóc, nháy nháy đôi mắt nhìn lên trời, tìm một vòng không thấy được Lão Ưng, chỉ thấy cá chép đỏ lớn của Tam tỷ tỷ, Mậu Ca Nhi lập tức khóc đến lợi hại hơn. Thằng bé thảm như vậy, Thượng Ca Nhi ngó ngó con diều mình còn chưa có thả lên, đưa cho đệ đệ, vừa đặc biệt không muốn, một bên Tam cô nương Vân Phương bị Mậu Ca Nhi chọc cười đến gãy lưng rồi, che miệng không dám để Mậu Ca Nhi nghe thấy.
Đình Phương phản ứng kịp thời nhất, nặng giọng nhắc nhở Song nhi: “Nhanh, nhanh kéo con diều trở về!” ống dây thả diều bên cạnh, nếu như có thể lấy con diều về trước khi người Thọ vương phủ phát hiện, liền không có chuyện nữa.
Song nhi, Cửu Nhi, nhũ mẫu Mậu Ca Nhi chạy đi nhanh hơn, ngay tại lúc Song nhi sắp tìm thấy, bên trong tường viện bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn lanh lảnh: “Lớn mật, người phương nào xông tới Vương Gia?” Thanh âm kia không giống với giọng dịu nhẹ dễ nghe của nữ nhân, vừa nghe chính là công công.
Song nhi sợ tới mức cả người cứng ngắc không dám lên tiếng, Cửu Nhi và nhũ mẫu liếc mắt nhìn nhau, nhũ mẫu số tuổi lớn hơn chút, lặng lẽ dùng ánh mắt ra hiệu Cửu Nhi trở về bẩm báo với mấy vị cô nương, bà ta sợ hãi trả lời: “Vương Gia thứ tội, cô nương chúng ta vừa nãy không cẩn thận nới lỏng ống dây, vô ý quấy nhiễu Vương Gia... Vương Gia, không có nện trúng Vương Gia chứ?”
Nghĩ đến loại khả năng này, hai chân nhũ mẫu bắt đầu như nhũn ra.
“cô nương nào? Gọi nàng nhanh chóng bồi tội với Vương Gia.” Đối diện công công không lưu tình chút nào nói.
“Đúng, đúng, nô tài phải đi bẩm báo ngay!” Nhũ mẫu cuống cuồng chạy không kịp.
Mậu Ca Nhi vẫn còn khóc, Tống Gia Ninh trong lòng bất ổn, vốn còn trông chờ Thọ vương gia là một Vương Gia ôn hoà thông tình đạt lý thập phần săn sóc, chắc có lẽ không quá trách tội các nàng, nghe nhũ mẫu run rẩy thuật lại xong, Thọ vương lại có thể lạnh lùng muốn nàng đi bồi tội, Tống Gia Ninh nhất thời không có sức lực. Người ta là Vương Gia, là Thiên Tử tương lai, Thiên Tử nóng nảy, là nàng có thể suy nghĩ thấu hay sao? Vạn nhất con diều thực sự nện trúng người Thọ vương...
Tống Gia Ninh vội vàng mang theo đệ đệ đi gặp mẫu thân.
“Sao không cẩn thận như vậy?” Lâm thị còn chưa hoàn hồn, Đàm cữu mẫu đã răn dạy trước, không vui trừng mắt Tống Gia Ninh. Đây là lời giải thích bà ta sớm liền chuẩn bị xong, chỉ là bị người răn dạy nàng, từ nữ nhi lỡ tay biến thành Tống Gia Ninh ngoài ý muốn đắc thủ.
Tống Gia Ninh không để ý tới bà ta, chỉ giải thích với mẫu thân: “Nương, con không phải cố ý, con...”
“Đều tại ta, muốn không phải con diều của ta rời tay, Gia Ninh biểu muội cũng sẽ không phân tâm.” Đàm Hương Ngọc chợt đi đến bên cạnh Tống Gia Ninh, nghiêm mặt ôm sai lầm vào trên người mình.
Tống Gia Ninh và nàng ta không có giao tình gì, dù sao số lần Đàm Hương Ngọc đến Quốc Công Phủ không nhiều, hai người chỉ là nhận thức lẫn nhau mà thôi, bây giờ nghe Đàm Hương Ngọc lại có thể nguyện ý cùng nàng gánh chịu tội trạng, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy vị biểu cô nương này rất tốt, cùng Đàm cữu mẫu vụng trộm véo khuôn mặt nàng cũng không giống nhau.
“Hương Ngọc tỷ tỷ đừng nói như vậy, trách ta không cẩn thận.” Tống Gia Ninh cảm kích cười cười với Đàm Hương Ngọc.
Nàng mắt hạnh thanh tịnh tinh khiết, Đàm Hương Ngọc chột dạ rủ mắt, nàng cũng không phải là thay Tống Gia Ninh suy nghĩ, mà là nhất định phải ôm một phần lỗi sai vào trên người mình, như vậy nàng mới có lý do đi Thọ vương phủ bồi tội. Rốt cuộc là mẹ con, Đàm cữu mẫu chú ý tới thần thái nữ nhi, bừng tỉnh đại ngộ, vội quở trách nữ nhi một trận, nhưng sau đó xoay người nói với Lâm thị: “Phu nhân, Hương Ngọc cũng có sai, không thể toàn bộ bảo Gia Ninh thay nàng chịu trách nhiệm, như vậy đi, chúng ta cùng đi Vương Phủ đi một chuyến nhé.”
Lâm thị tạm thời không có lên tiếng, nhìn tiểu nhi tử ủy khuất thút tha thút thít trong ngực, nhưng tâm tư lại bay tới trên người Quách Bá Ngôn ở Tây Bắc xa xôi.
Lâm thị xuất thân bình dân, không hiểu triều đình đại sự, nhưng gả cho Quách Bá Ngôn lâu như vậy, mưa dầm thấm đất thái độ Quách Bá Ngôn đối với mấy vị Vương Gia, Lâm thị dần dần suy nghĩ thông suốt một tí chuyện. Quách Bá Ngôn không muốn thân cận quá gần với bất kì một vị Vương Gia nào, liền lấy việc hôm nay mà nói, bọn nhỏ phạm sai lầm, đi bồi tội là đúng, Thọ vương trước kia có thể thay nữ nhi chủ trì công bằng khi nữ nhi bị Đoan Tuệ công chúa khi dễ, nghĩ đến là vị Vương Gia công bằng phân rõ phải trái, nhiều lắm là răn dạy bọn nhỏ hai câu. Nhưng nàng và Đàm cữu mẫu đi theo, chuyện này liền biến thành Quốc Công Phủ và Thọ vương phủ lui tới, truyền đi có thể dẫn tới nghi kỵ.
đã có chủ ý, Lâm thị vỗ nhè nhẹ nhi tử, nói với Đàm cữu mẫu: “Phu nhân nói quá lời, Gia Ninh sẩy tay mất con diều, chỉ là một việc nhỏ, bảo nàng dẫn Mậu Ca Nhi đi nhận sai là được, chúng ta đi tỏ rõ phải huy động nhân lực.” Lâm thị nói như vậy, là thật tâm thay Đàm cữu mẫu suy nghĩ, nữ nhi nhà mình mới mười ba, lại mang theo đệ đệ mắt rưng rưng, thấy thế nào đều là hai hài tử, Thọ vương sẽ không chú ý quá nhiều. Đàm Hương Ngọc cũng 16 rồi, thứ nhất vốn nên tránh hiềm nghi, thứ hai, vạn nhất bị Thọ vương coi trọng làm sao bây giờ?
Quan hệ đến nhân duyên Đàm Hương Ngọc, Đàm Hương Ngọc lại là biểu muội ruột của Thế tử, Lâm thị không muốn dính vào, miễn cho xảy ra chuyện, nàng bị Thế tử oán trách.
Đàm cữu mẫu lại đề phòng với Lâm thị. Cố ý vứt nữ nhi như hoa như ngọc của bà ta sang một bên, chẳng lẽ Lâm thị quả phụ này bản thân tốt số trở thành Quốc Công phu nhân không đủ, còn si tâm vọng tưởng mưu đồ tìm cho nữ nhi một cử nhân nho nhỏ làm Thọ vương phi? Trách không được dưỡng nữ nhi thành dạng hồ ly lẳng lơ.
Thọ vương là rể hiền bà ta chọn trúng, Đàm cữu mẫu tuyệt đối không chịu để cho Lâm thị giành mất, suy nghĩ chốc lát nói: “Phu nhân nói thế có lý, nhưng chuyện là bởi vì Hương Ngọc dựng lên, hãy để cho Hương Ngọc cùng Gia Ninh đi đi, hai tỷ muội làm bạn, nhiều người sẽ không sợ.”
Lâm thị trầm ngâm, ánh mắt vô ý đảo qua Đình Phương.
Đình Phương tâm tư tinh tế tỉ mỉ, mơ hồ đoán được mẫu thân cố kỵ, liền mở miệng khuyên nhủ: “Mẫu thân, để biểu muội cùng An An đi đi.” Nàng phải xuất giá rồi, không thể gặp ngoại nam, nhưng lần này chơi diều là chủ ý của nàng và biểu muội, nàng không thể để Tứ muội muội một mình thừa nhận lửa giận của Thọ vương, đành phải để biểu muội thay thế nàng chia sẻ với Tứ muội muội.
Đàm Hương Ngọc cũng chủ động tỏ vẻ nguyện ý đồng hành.
Nếu như Đàm cữu mẫu không muốn nữ nhi đi, lại có Đình Phương vì nàng làm chứng, Lâm thị không khuyên ngăn nữa, cẩn thận dặn dò Tống Gia Ninh một phen, lại cúi đầu dỗ dành nhi tử: “Tỷ tỷ dẫn con đi Vương Phủ lấy con diều, Mậu Ca Nhi phải nghe lời của tỷ tỷ, không cho phép khóc nữa.”
Mậu Ca Nhi ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cần có thể tìm được con diều hâu, hắn cái gì cũng nghe tỷ tỷ hết.
Lâm thị giúp con lau lau khuôn mặt nhỏ nhắn khóc thành cái bông, lại cùng Đàm cữu mẫu đưa ba đứa bé ra Quốc Công Phủ, an bài nhũ mẫu và Thu Nguyệt đi theo.
Tống Gia Ninh dẫn đệ đệ, đi đến trước Thọ vương phủ uy nghiêm, nàng nghiêng đầu, mắt nhìn mẫu thân hướng đối cười cười, lo lắng không yên mà đi vào.