*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Gia Ninh xuất cung mười ngày này, quả thật rất không thoải mái.
Đầu tiên là cả người không khỏe. Má trái chếch xuống dưới ngay cả cái cằm cũng nổi lên một mảng sởi, đúng là thời điểm vừa phát ra, không thể chạm vào sờ cũng không được. Ban ngày còn tốt, Tống Gia Ninh không để ý tới là được, đến buổi tối, ngủ lại trở thành vấn đề, chỉ sợ ngủ quên lật người sang bên trái, đè lên khuôn mặt.
Thái phu nhân suy nghĩ một biện pháp, gọi mấy nha hoàn Song nhi thay phiên gác đêm cho nàng, liền ở bên cạnh nhìn chằm chằm, không cho nàng xoay người lại. Mẫu thân sợ bọn nha hoàn ngủ gật làm lỡ chuyện, dứt khoát bảo nha hoàn dùng thắt lưng lụa trói chặt nàng, một đầu khác buộc ở ngoài giường,Tống Gia Ninh ngủ say như vậy có thể quay sang bên phải, chứ trở mình sang trái là không thể.
Mười ngày này, Tống Gia Ninh cũng không biết mình làm sao vượt qua được, hôm nay cầm quyển thánh chỉ màu vàng Tuyên Đức Đế tứ hôn nàng cho Thọ vương làm Vương Phi, nghĩ đến dáng vẻ tuấn dật như thần tiên chín tầng mây của Thọ vương, nghĩ đến nam nhân này tương lai sẽ trở thành Tân Đế, trở thành người cao quý nhất trên đời này, mà nàng lại phụng chỉ gả cho hắn...
Tống Gia Ninh choáng váng, thật là nằm mơ cũng chưa từng mơ giấc mơ hoang đường như vậy, quả thật giống như một nạn dân nghèo sắp chết đói, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy trên trời rớt xuống một tòa núi vàng kim quang lóng lánh, đủ cho nàng cả đời vinh hoa phú quý hưởng thụ khôngbao giờ hết. Lúc này Tống Gia Ninh chính là nạn dân nhận được đại tiện nghi của trời, đối mặt với vận tốt từ trên trời giáng xuống thật không biết phải làm sao.
Lâm thị đồng dạng cũng không thể tin vào tai của mình, mắt thấy công công tuyên chỉ cười híp mắt đỡ nữ nhi dậy, cười đến rực rỡ như vậy, gần như nịnh nọt, Lâm thị lúc này mới thoáng hoàn hồn, liếc sang Thái phu nhân, bà vừa đỡ cánh tay nữ nhi, vừa nhẹ giọng hỏi thăm công công tuyên chỉ: "Vương Phi, không phải từ tú nữ trúng tuyển sao? Sao..."
Lúc nói chuyện, Lâm thị lộ ra một nụ cười vui mừng, miễn cho tuyên chỉ công công hiểu lầm bà mất hứng nữ nhi làm Vương Phi. Đương nhiên, nữ nhi làm Thọ vương phi, đây là thiên đại vinh quang, Lâm thị thật sự vui mừng, chỉ có điều tin tức tốt tới vô cùng ngoài ý muốn, bà hiện tại lơ ngơ, trước khi không biết rõ chuyện, không thể vui mừng nổi đâu.
Nhị phu nhân cũng tới đây chúc mừng.
Chỉ có Tam phu nhân, cười đến cực kỳ miễn cưỡng, trong lòng nói cái gì cũng không nghĩ ra, vì sao Tống Gia Ninh đều mắ bệnh sởi xuất cung rồi, lại có thể kiếm được một chức Vương Phi. Thọ vương Thọ vương, đừng nói cà lăm, ngay cả không nói gì cũng là Vương Gia, nếu Sở Vương được ngôi vị hoàng đế, Thọ vương thân đệ đệ này chính là dưới một người trên vạn người, bao nhiêu người phải nịnh bợ đâu.
Càng nghĩ càng chua, nhìn lại nữ nhi mím môi thật chặt bên cạnh một chút, trong ngực Tam phu nhân đầy tràn hâm mộ ghen ghét, sinh ra một tia hận thù. Nếu như không phải Tống Gia Ninh và Lỗ Trấn nghị hôn liên lụy đến con gái bà ta, nữ nhi năm trước làm sao lại sớm đính hôn với công tử nhà họ Hoàng? Nếu như không có đính hôn, nữ nhi khẳng định cũng sẽ tham gia tuyển tú lần này, luận danh môn chi nữ, nữ nhi con vợ cả chẳng lẽ sẽ so ra kém Tống Gia Ninh ngoại lai này sao? Luận tài đức, nữ nhi sao cũng mạnh mẽ hơn Tống Gia Ninh tham ăn nha?
Ông trời quá không công bằng, dựa vào cái gì vận khí tốt đều cho mẹ con Lâm thị? một quả phụ trở thành Quốc Công phu nhân còn chưa đủ, lại có thể khiến nữ nhi của bà cũng làm Vương Phi!
Tam phu nhân nghẹn muốn chết, giả vờ qua loa một phen, liền dẫn một đôi trai gái quay về tam phòng.
Nữ nhi đẹp như vậy, vị Thọ vương bà vẫn chưa từng gặp mặt kia, tám phần đã sớm động tâm.
Tống Gia Ninh nghe xong lời của mẫu thân, lại dở khóc dở cười, vô thức nghiêng đầu che má trái vẫn chưa khôi phục của mình, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ nói: "Nương nghĩ đi đâu đó, con và Vương Gia qua lại có mấy lần thôi, nhưng Vương Gia chưa từng lộ ra loại ý tứ này, tối đa xem con như biểu muội thôi."
Lâm thị nhẹ nhàng hứ nữ nhi một hơi: "Con mà tính biểu muội cái gì? ba tỷ tỷ con cũng không dám gọi người ta biểu ca đâu."
Tống Gia Ninh ủy khuất giải thích: "Con cũng không dám gọi đâu, là hắn gọi con biểu muội trước mà." bằng không dán thêm mấy tầng da mặt lên mặt nàng, nàng cũng không dám đi nhận Hoàng Thượng tương lai làm thân thích đâu.
Lâm thị trong lòng hơi động, xoa tay nữ nhi nói: "Vương Gia gọi con là biểu muội khi nào?"
Tống Gia Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, liền thuật lại chuyện nàng sau khi bị Lỗ Trấn ghét bỏ điSở vương phủ làm khách, vô tình gặp được Thọ vương, Thọ vương ở trong lương đình khích lệ nàng. Thọ vương mặc dù là hảo ý, nhưng từ đầu đến cuối lạnh tanh, thấy thế nào cũng không giống là thích nàng. Còn tứ hôn lần này, nghĩ đến ba năm trước đây Tuyên Đức Đế căn bản chưa cho Thọ vương cưới vợ, Tống Gia Ninh bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, mẫu thân vừa nói gì đó, nàng căn bản khôngnghe rõ.
Hoàng Thượng vì sao an bài nàng gả cho Thọ vương?
Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn hồi phủ, Lâm thị có chút u oán nói: "Quốc Công gia không phải nói, An An nhất định sẽ không trúng cử sao?"
Quách Bá Ngôn cười cười, trên mặt cũng không lúng túng, chỉ kéo thê tử đến bên cạnh, khó hiểu nói: "An An trở thành Vương Phi, bà còn không muốn?" Ông tưởng là thê tử sẽ thật cao hứng, trong bốn cônương Quốc Công Phủ, thân sinh nữ nhi của bà gả tốt nhất đó.
Lâm thị thở dài, thấp giọng nói ra sầu lo của bản thân.
Quách Bá Ngôn có lẽ đoán không ra lý do Tuyên Đức Đế chọn kế nữ làm Vương Phi, nhưng chưa bao giờ hoài nghi tình cảm của Tuyên Đức Đế và mấy hoàng tử, buồn cười đối với thê tử đang ngây người ra nói: "Ngày khác bà thấy Thọ vương, liền sẽ biết, nhân vật như vậy, thần tử chúng ta cũng cảm thấy đáng tiếc, hoàng thượng là cha ruột hắn, muốn thiên vị cũng là thiên vị hắn, tuyệt đối không có khả năng chán ghét mà vứt bỏ."
Lâm thị không tin: "Nếu như thiên vị, Vương Phủ sao lại chọn ở ngoại thành? Năm đó cũng không có tứ hôn."
Quách Bá Ngôn trầm mặc, một lát mới nói: "Đế Vương chi tâm, ta và bà có thể đoán được à, ta chỉ biết là, Hoàng Thượng đã từng dán bố cáo tất cả châu huyện, mời danh y khắp thiên hạ vào kinh khám và chữa tật miệng cho Thọ vương, về sau lâu dài không khỏi, Thọ vương nổi giận không muốn trị, những bảng bố cáo kia mới lấy xuống."
Mấy năm nay giữa phụ tử nhìn như lãnh đạm, nhưng Tuyên Đức Đế chưa bao giờ thiếu Thọ vương cái gì, hoàng tử khác có, Thọ vương đều có.
"Đúng rồi, hôm qua Thọ vương tiến cung, có lẽ có quan hệ tới tứ hôn."
Lâm thị kinh hãi: "thật sự?"
Quách Bá Ngôn gật đầu.
Lâm thị sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên lại cảm thấy, Thọ vương là đã sớm vừa ý nữ nhi nhà mình.
Ngày hôm sau, Lâm thị liền nhận được một tấm thiệp, Thọ vương phủ đưa tới, xưng Thọ vương muốn tới thăm Vương Phi của hắn.