Hùng Như Hải vẫn bình tĩnh tự nhiên, mí mắt không nháy chút nào, giọng nói kiên định như đá:
- Ti tướng là quân nhân, trong mắt quân nhân chỉ nhận biết quân lệnh, không biết người.
Sở Hoan thở dài nói:
- Nói như vậy, nếu hôm nay bản Đốc mạnh mẽ xông vào, Hùng tướng quân sẽ không khách khí với bản Đốc?
Mắt hắn nhìn xem lông bờm màu lửa đỏ của Lôi Hỏa Kỳ Lân, cũng không nhìn Hùng Như Hải.
- Ti tướng chỉ hi vọng đại nhân đừng để ti tướng gánh vác danh tiếng phạm thượng.
Hùng Như Hải mắt sáng như đuốc:
- Cũng xin đại nhân cho ti tướng chút tình mọn.
- Chút tình mọn?
Sở Hoan cười ra tiếng:
- Vì sao bản Đốc phải cho ngươi thể diện? Thể diện của ngươi… rất lớn sao?
Hùng Như Hải nghe vậy, sắc mặt biến đổi, ngay cả đám tướng sĩ bên cạnh gã, đều lộ vẻ sợ hãi.
- Đã là như thế, ti tướng không có lời nào để nói.
Trong mắt Hùng Như Hải đã lộ vẻ giận dữ:
- Tổng đốc đại nhân, xin mời trở về!
Sở Hoan cũng không để ý tới, vỗ vỗ cổ Lôi Hỏa Kỳ Lân. Lôi Hỏa Kỳ Lân xông về phía trước, Hùng Như Hải quát to một tiếng, binh sĩ sau lưng xuất hiện đao thương, tất cả đều hướng tới Sở Hoan. Sở Hoan ánh mắt lạnh lẽo nhìn xem, hỏi:
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
- Ti tướng không đảm đương nổi tội danh như vậy.
Hùng Như Hải cười lạnh nói:
- Chỉ làm việc dựa theo quân lệnh.
Gã trầm giọng nói:
- Chúng tướng sĩ nghe lệnh, hôm nay nếu ai bước vào đại doanh một bước, giết không tha!
Đôi mắt Sở Hoan lạnh lùng, nhưng vào lúc này, lại nghe được một giọng nói tuyền tới từ sau lưng Sở Hoan:
- Vì sao ngươi không để cho chúng ta vào? Sở thúc muốn vào, vì sao ngươi lại ngăn cản?
Ánh mắt mọi người nhìn qua, chỉ thấy một người đi ra từ phía sau. Người này cũng không cao, xấu xí, trông hết sức gày yếu, nhưng đôi mắt gã tinh quang bắn ra bốn phía, trong mắt tràn đầy vẻ bất mãn.
- Tần Lôi… !
Bạch Hạt Tử kinh hô một tiếng:
- Ngươi… tiểu tử thối ngươi sao lại theo tới?
Tần Lôi nhìn về phía Bạch hạt Tử, cũng có vẻ không thích, hỏi:
- Ngươi đi rồi cũng không nói với ta một tiếng, không phải ngươi nói dạy ta luyện đao sao? Vì sao lén lút chạy đi, ở đây chơi vui như vậy, sao ngươi không dẫn ta tới đây? Nếu không phải ta theo tới, đã không gặp được.
Bạch Hạt Tử không thể làm gì, Sở Hoan cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hạt Tử. Bạch Hạt Tử cười khổ nói:
- Mấy ngày nay Tần Lôi đi theo ta, muốn ta dạy hắn luyện đao… Hôm nay đi theo đại nhân ngài, hắn cũng quấn quít muốn đi cùng, ta vụng trộm chạy ra ngoài, không thể tưởng được… tiểu tử này cũng đi theo, đại nhân, chuyện này… !
Sở Hoan thở dài:
- Không thể tưởng được khứu giác của Lôi nhi cũng linh mẫn như thế.
Tần Lôi đi lên phía trước, giơ tay chỉ Hùng Như Hải, hỏi:
- Sao ngươi không tránh ra? Sở thúc muốn đi vào, ngươi mau tránh ra, để chúng ta đi vào.
Dường như gã cảm thấy hết sức hứng thú với quân doanh, vừa nói chuyện ánh mắt lại nhìn hướng vào trong quân doanh, trông thấy doanh trướng liên miên bên trong, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Trong lòng Hùng Như Hải vốn có lửa, nhưng Sở Hoan chính là Tổng đốc, gã cũng không dám tức giận với Sở Hoan. Lúc này một thằng nhóc tầm thường đột nhiên xông tới, dĩ nhiên dùng tay chỉ mình. Hùng Như Hải không chỗ phát tiết, lạnh lùng nói:
- Ranh con, mày là ai, lại dám dùng tay chỉ bổn tướng?
Ánh mắt Tần Lôi chuyển từ quân doanh trở lại, nhìn Hùng Như Hải, hỏi:
- Ngươi gọi ta là ranh con?
- Không sai.
Hùng Như Hải chỉ muốn đổ lửa giận lên người Tần Lôi, còn có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nghĩ trong lòng không thể mắng Sở Hoan, nhưng cái thằng nhóc như con khỉ này nếu là người bên cạnh Sở Hoan, tìm được lý do này, quát vài câu cũng giống như quát Sở Hoan:
- Nơi này là quân doanh trọng địa, không phải nơi thằng ranh con như ngươi giương oai, còn không cút đi cho ông?
Tần Lôi mở to hai mắt, hỏi:
- Ngươi nói ta là ranh con, có phải đang mắng ta hay không? Ranh con, có phải lời mắng người hay không?
Hùng Như Hải cười lạnh nói:
- Ông chính là chửi ngươi đấy, ngươi có thể thế nào?
- Ngươi mắng ta là ranh con, có phải mắng cha ta là con thỏ?
Tần Lôi bắt đầu đi về phía trước:
- Có phải ngươi mắng cả cha ta hay không?
Hùng Như Hải trông thấy Tần Lôi tiến tới gần, đương nhiên không e ngại chút nào, thân hình gã tráng kiện, giống như trâu rừng, Tần Lôi vóc dáng thấp bé, cực kỳ gày còm, giống như một con khỉ nhỏ, thậm chí cái đầu chỉ cao hơn thắt lưng Hùng Như Hải, Hùng Như hải đương nhiên không có khả năng để thằng nhóc tầm thường như vậy trong mắt, lạnh lùng nhìn Tần Lôi.
- Tích phụ từng nói, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, phạm sai lầm, sẽ cho người ta cơ hội sửa lại.
Tần Lôi nhìn Hùng Như Hải, nghiêm túc nói:
- Bây giờ ngươi mắng ta, phạm sai lầm, ta nghe lời Tích phụ, cho ngươi cơ hội sửa lại, bây giờ ngươi xin lỗi ta, sau đó để chúng ta vào bên trong, ta sẽ tha thứ cho ngươi, không đánh ngươi nữa, ngươi có chịu không?
Mọi người lập tức cười to, Hùng Như Hải mở to mắt, hoài nghi mình nghe nhầm, quay đầu hỏi người bên cạnh:
- Hắn… hắn nói cái gì?
Bộ hạ bên cạnh vội đáp:
- Hắn nói muốn tướng quân xin lỗi hắn, chỉ cần xin lỗi, hắn… hắn sẽ không đánh tướng quân.
Hùng Như Hải sửng sốt một chút, lập tức nhịn không được, giống như nghe được chê cười lớn nhất cuộc đời này, thật sự nhịn không được, cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn đầy vẻ trêu tức.
Đám tướng sĩ bên người Hùng Như Hải dường như cũng cảm thấy thằng nhóc này giống như con khỉ nhỏ, Hùng Như Hải cười cười, người bên cạnh không khỏi đều cười ra tiếng, cho dù Cận Vệ Quân sau lưng Sở Hoan, cũng không khỏi mỉm cười.
Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết thần sắc cổ quái, dùng ánh mắt thương hại nhìn Hùng Như Hải cường tráng như con trâu rừng trước mắt, họ biết rõ chi tiết của con khỉ nhỏ này, đặc biệt là Cừu Như Huyết, đây là nhân vật tuyệt đối hiếm có trên giang hồ, đao công cũng coi như xuất thần nhập hóa, ngay trước đây không lôi chịu thiệt thòi lớn trong tay Tần Lôi.
Hai người nhìn về phía Sở Hoan, trông thấy Sở Hoan bình thản, trong lòng cũng biết, thái độ này của Sở Hoan, chỉ sợ là cố ý dung túng.
Trong lúc vô tình Hùng Như Hải đắc tội Tiểu Bá Vương, cũng xứng đáng gã gặp vận rủi lớn.
Trong tiếng cười lớn của đám người Hùng Như Hải, đôi mắt Tần Lôi bắt đầu tràn ngập vẻ giận dữ, quả đấm của gã bắt đầu nắm lại. Hùng Như Hải trông thấy Tần Lôi tức giận, trong lòng càng buồn cười, tiếng cười càng càn rỡ:
- Ranh con, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn ra tay với ta?
Gã tiến lên một bước, bước chân nặng nề. Sở Hoan nhìn trong mắt, biết rõ Hùng Như Hải này chắc chắn cũng là người luyện võ, công phu hạ bàn vô cùng vững chắc, liền thấy Hùng Như Hải vỗ bụng mình cười nói:
- Bổn tướng xin lỗi là tuyệt đối không thể, nếu như ngươi thực sự có bản lĩnh, đánh một quyền vào đây của ông, bổn tướng tuyệt đối không nhăn mày. Ông lại muốn nhìn xem, con thỏ chết bầm ngươi rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, dám giương oai ở Khôn Tự Doanh.
Lời này của gã như là nói với Tần Lôi, nhưng trên thực tế là nói với Sở Hoan, đơn giản là chế ngạo Sở Hoan, trái một câu ranh con, phải một câu ranh con, đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe, vòng quanh hướng về phía Sở Hoan.
Sở Hoan là Tổng đốc trẻ tuổi nhất đế quốc Đại Tần, đối với những người như Hùng Như Hải mà nói, vẫn luôn cảm thấy Sở Hoan đơn giản là ôm cây to Tề Vương mới có thể một bước lên mây trên con đường làm quan, thực chất lại không cho rằng Sở Hoan có bản lĩnh, gã nói muốn xem Tần Lôi có bao nhieu cân lượng, thật ra chính là ngầm nói Sở Hoan chỉ là hạng người vô năng mà thôi.
Người khác nghe không hiểu, trong lòng Sở Hoan lại sáng như gương, bình thản không đổi sắc. Chẳng qua Tần Lôi ngây thơ, không có tâm cơ, đương nhiên nghe không ra Hùng Như Hải đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, càng không cho rằng Hùng Như Hải đang diễu võ dương oai trước mặt Sở Hoan, chỉ cho Hùng Như Hải thực sự muốn mình đánh gã một quyền. Mặc dù gã không có tâm cơ, nhưng cũng không phải vụng về, đám người Hùng Như Hải càn rỡ cười to, tràn ngập trêu tức, Tần Lôi vẫn có thể nghe ra được chút hương vị, trong lòng gã hơi tức giận, tiến lên hai bước, gần trong gang tấc với Hùng Như Hải, lúc này ngoại hình của hai người càng khiến người khác dễ chú ý, một cao một thấp, một cường tráng một gầy gò, đối lập cực kỳ xa. Đầu của Tần Lôi khó khăn lắm vượt qua phần eo của Hùng Như Hải, cần ngửa đầu lên mới có thể chứng kiến Hùng Như Hải, mà Hùng Như Hải cũng phải cúi đầu mới có thể thấy rõ Tần Lôi.
Tần Lôi nắm chặt tay, hỏi:
- Ngươi không sợ chết sao?
Hùng Như Hải trêu tức nói:
- Ranh con, ngươi nói một quyền của ngươi có thể đánh chết ông sao? Rất tốt, mấy ngày nay ông ngứa ngáy trên người, ngươi cứ việc đánh… !
Gã quay đầu lại cười nói:
- Mọi người đều nhìn kỹ, con thỏ chết bầm này nói một quyền đánh chết ông, ông cũng muốn nhìn khả năng của hắn lớn thế nào.
Gã nói với Tần Lôi:
- Như vậy đi, nếu ngươi có thể một quyền đánh ngã ông, hôm nay ông liền vi phạm quân lệnh, cho các ngươi vào, nếu như một quyền của ngươi không thể đánh ngã, vậy cũng dễ xử lý, ngươi sủa ba tiếng ngay trước mặt những người này, thế nào?
Tần Lôi lắc đầu nói:
- Ta không cần sủa, ngươi nhất định sẽ ngã.
Hùng Như Hải cười ha ha nói:
- Được, ông thích tính cách của ngươi.
Gã nhìn đầu Tần Lôi, nói:
- Ngươi nhìn cái đầu này, chỉ sợ còn chưa tới bụng ông.
Gã ngồi trung bình tấn, vỗ bụng mình:
- Tới đây, ranh con, đánh vào chỗ này của cha ngươi, ông thật muốn xem ngươi sủa.
Nói xong, gã liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan bình thản, chỉ bình tĩnh nhìn Tần Lôi, trong lòng cười lạnh.
Tần Lôi suy nghĩ một chút, nâng tay phải lên, nhìn nắm đấm của mình, mở to hai mắt, dường như đang suy nghĩ, lập tức buông tay phải, giơ tay trái của mình.
Hùng Như Hải hơi buồn bực, hỏi:
- Ranh con, còn chưa ra tay sao?
Tần Lôi chân thành nói:
- Tích phụ từng nói, nếu quyền phải của ta đánh ra, dễ đánh chết người, quyền trái còn có chút hi vọng sống… Tích phụ còn nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, trừ khi người rất xấu thực sự đáng chết, nếu không không nên tùy tiện dùng nắm tay phải, dùng quyền trái đánh người, lưu lại chút cơ hội cho người ta.
- Kế phụ kế mẫu cái gì.
Hùng Như Hải hơi mất kiên nhẫn, trong lòng chỉ muốn Tần Lôi nhanh chóng đánh xong một quyền, sau đó trước mắt bao người để Tần Lôi sủa, như vậy giống như làm nhục Sở Hoan trước mặt mọi người:
- Còn không ra quyền… !
Lời gã còn chưa dứt, Tần Lôi đã không do dự nữa, quyền trái giống như sao băng, bỗng nhiên đánh ra.
Mọi người liền thấy được một bóng đen to lớn bay lên giống như con diều, bóng đen kia vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, lập tức rơi xuống đất. Lúc rơi xuống đất, mọi người nghe được tiếng rầm thật lớn, giống như có vật gì rất nặng nện xuống đất. Lúc bóng đen kia rơi xuống đất, binh sĩ chung quanh kinh hãi tản ra, chung quanh đều yên tĩnh. Ánh mắt mọi người nhìn sang, liền thấy thân thể cao lớn của Hùng Như Hải lúc này đang nằm trên mặt đất, toàn thân hình chữ đại, vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết.