Sở Hoan thoạt nhìn như nhàn nhã mười phần, dưới sự dẫn đường của Triệu
Tín, vốn đi một vòng quanh nha môn Binh bộ tư, lúc này mới được Triệu
Tín dẫn vào chánh đường nha môn. Lúc đầu quan viên lớn nhỏ của Binh bộ
tư tới hầu hạ thì lại bị Sở Hoan cho lui, chỉ nói là tùy ý tới dạo chơi, để mọi người làm việc của mình, không cần theo hắn.
Trong
đám quan viên này đại bộ phận không có bất cứ thiện cảm gì với Sở Hoan,
càng chẳng có chút kính trọng nào nhưng chuyện xảy ra tại pháp trường
hôm đó chỉ sợ không có mấy người tại Sóc Tuyền thành không biết. Sở Hoan bãi nhiệm chủ sợ Hình bộ tư trước mặt mọi người. Chủ sự một nha môn,
nói miễn là miễn, quyết định nhanh chóng. Mọi người cũng hiểu được sự
lợi hại của Sở Hoan, dù trong lòng vẫn không kính trọng hắn nhưng lại có vài phần sợ hãi.
Trà ngon đã được mang lên. Sở Hoan ngồi tại chính giữa. Triệu Tín Vô Tấn đứng hầu hạ nhưng Sở Hoan lại bảo hắn ngồi xuống nói chuyện.
Trong lòng Triệu Tín lúc này thật ra cũng
không yên. Sở Hoan đến Binh bộ tư, trước đó không hề có chút dấu hiệu
nào, giống như đột nhiên tập kích. Hắn thật sự không hiểu là rốt cục vị
tổng đốc đại nhân trẻ tuổi này muốn làm gì.
- Triệu đại nhân chắc cũng mới nhận chức không lâu phải không?
Sở Hoan bưng chén trà, thổi bọt trà, thần định khí nhàn hỏi:
- Không biết đã quen hết nha môn của Binh bộ tư chưa?
Triệu Tín có thể ngồi ở vị trí này, đương nhiên không phải hạng giá áo túi cơm, lập tức nói:
- Bẩm đại nhân, hạ quan dù mới nhận chức không lâu nhưng cũng đã khá
quen thuộc với nha môn Binh bộ tư. Hơn nữa được các vị đồng liêu trợ
giúp, cũng coi như là ứng phó được.
- Vậy thì tốt rồi. Vậy là tốt rồi.
Sở Hoan vừa nhấp một ngụm trà, lúc này mới đặt chén trà xuống bàn, mỉm cười nói:
- Binh bộ tư là đứng đầu võ quan, quản lý binh tịch và quân giáp, khí
giới. Triệu đại nhân, kho quân giới của Binh bộ tư còn bao nhiêu quân
giới tồn kho?
Triệu Tín hơi giật mình. Sở Hoan lại cười nói:
- Sao, Triệu đại nhân không nắm được à?
- Ty chức không dám.
Triệu Tín vội nói:
- Bẩm đại nhân, ngài cũng biết là triều đình vẫn luôn không chuyển quân giới về Tây Bắc. Mặc dù trước đây cũng tích trữ được một ít trang bị vũ khí nhưng lúc Dư lão tướng quân xây dựng Bình Tây Quân thì cũng thu hết trang bị kia rồi. Không dám dối gạt đại nhân, kho quân giới của Binh bộ tư gần như trống rỗng, chỉ còn lại một ít trường thương, lá chắn, ngay
cả cung tiễn, nỏ nhanh cũng không có. Mà áo giáp thì lại chẳng còn bộ
nào.
Nghĩ tới điều gì, hắn lại bỏ thêm một câu nữa:
- Đúng rồi. Hơn nửa tháng trước, kho quân giới còn có hơn sáu trăm bộ
áo giáp nhưng Bình Tây Quân ở ngoại ô cần thay đổi, Đông Phương tướng
quân đã phái người tới lấy hết rồi.
- Hả?
Sở Hoan nhướn mày nói:
- Sáu trăm bộ giáp sao?
- Đó là do Dư lão tướng quân tới Tây Bắc đã điều từ Quan Nội tới. Lúc
đầu có hơn hai ngàn bộ, chẳng qua lão tướng quân đã dùng rồi. Khi đó thứ gì cũng thiếu, áo giáp tất nhiên càng thiếu. Lão tướng quân đã ra lệnh, ai có thể chém được ba đầu người, có thể dùng ba đầu quân Tây Lương để
đổi một bộ áo giáp. Mấy trăm bộ còn thừa là do lão tướng quân chưa phân
phối được, về sau mới đưa về kho của Binh bộ tư.
Triệu Tín giải thích.
- Đã vào kho Binh bộ tư thì có phải là thuộc sở hữu của nha môn Binh bộ tư của Tây Quan không?
Sở Hoan hỏi.
Triệu Tín gật đầu nói:
- Vào kho tất nhiên là thuộc về nha môn của Binh bộ tư... Nhưng bây giờ đã bị điều đi, trở thành của Bình Tây Quân rồi.
Sở Hoan nghĩ ngợi, hỏi:
- Ngựa có phải cũng do Binh bộ tư phụ trách điều phối không?
Triệu Tín vội đáp:
- Đại nhân, nha môn Binh bộ tư chúng ta không có trại ngựa. Lúc đầu Tây Quan có một trong bảy bãi ngựa lớn nhất thiên hạ là bãi ngựa Lạc Nhật.
Chẳng qua sau khi người Tây Lương đánh vào, bãi ngựa Lạc Nhật giờ đã
không còn tồn tại nữa...
Sở Hoan nghĩ ngợi, lại hỏi:
- Sao lại không gây dựng lại bãi ngựa Lạc Nhật?
- Đâu dễ như vậy.
Triệu Tín thở dài, trong lòng lại cảm thấy vị tổng đốc đại nhân trẻ
tuổi này không ra gì. Ngươi có biết gì về bãi ngựa hay không? Nhưng trên mặt hắn lại nghiêm túc nói:
- Đồng cỏ thì vẫn còn nhưng muốn gây dựng lại bãi ngựa thì lại không có ngựa giống. Trước kia bãi ngựa
Lạc Nhật có gần vạn con ngựa. Về sau quân Tây Lương đánh tới, ngựa đều
bị điều vào trong quân, cũng có một số bị quân Tây Lương đoạt đi. Còn
một bộ phận thì bị đám loạn dân thổ phỉ cướp. Bãi ngựa Lạc Nhật đã từng
vô cùng nổi danh, giờ chỉ còn là một bãi đất trống. Muốn gây dựng lại
bãi ngựa thì phải có ngựa giống ưu tú, hơn nữa còn cần một số tiền lớn.
Nuôi một con ngựa còn tốn tiền hơn nuôi một con người nhiều....
Nói tới đây, hắn thoáng nhìn Sở Hoan như đang có điều suy nghĩ, trong
lòng thầm cười lạnh, nghĩ thầm giờ ngươi một nghèo hai trắng, còn muốn
xây dựng lại bãi ngựa Lạc Nhật, quả nhiên là nói chuyện hoang đường viển vông.
Thần sắc Sở Hoan có vẻ nặng nề mười phần, chỉ chốc lát sau liền thở dài nói:
- Bãi ngựa Lạc Nhật năm đó uy danh hiển hách, nằm trong tám bãi ngựa
lớn trong thiên hạ. Chiến mã của bãi ngựa Lạc Nhật đều là chiến mã trời
sinh. Chỉ tiếc ...
Hắn lắc đầu nói:
- Triệu đại nhân, bản đốc còn có một việc không tinh tường, xin ngươi chỉ giáo cho!
Triệu Tín vội vàng đứng dậy, hơi cúi người nói:
- Đại nhân có gì sai khiến thì xin cho biết. Chỉ giáo thì đúng là mười phần không dám.
Sở Hoan ra hiệu cho Triệu Tín ngồi xuống. Đợi hắn ngồi xong, Sở Hoan mới nói:
- Lão tướng quân tổ chức Bình Tây Quân là thuộc nha môn nào? Thuộc tiết chế Tây Quan chúng ta hay là thuộc về Tây Bắc quân? Bọn họ là quân đội
thuộc biên chế ở đâu? Hay là biên quân?
Triệu Tín không biết tại sao Sở Hoan hỏi như vậy, vô cùng cẩn thận đáp:
- Bình Tây Quân rất phức tạp. Lúc trước quân Tây Lương đánh tới, chúng
ta ngăn cản không nổi, bại binh rất đông. Về sau vốn tổng đốc Chu Lăng
Nhạc thu thập tàn binh bại tướng chỉnh đốn lại. Dư lão tướng quân tới
Tây Bắc lại thu nạp không ít tàn quân, hơn nữa vì gia tăng binh lực còn
chiêu mộ không ít dân quân. Về sau quân đội này mới đổi thành Bình Tây
Quân, phân trong Bát doanh. Trong đó có cả quân Tây Quan, cả vệ sở quân
mà lão tướng quân mang từ Quan Nội ra, còn có cả tàn quân cấm vệ của phủ tổng đốc, lại còn một ít nha sai, dân quân, cộng lại cũng hơn bốn vạn
người. Bình Tây Quân tồn tại chủ yếu là để ứng đối với nạn trộm cướp ở
Tây Quan, quét sạch loạn dân xảo quyệt ở các châu phủ.
Sở Hoan nói khẽ:
- Hình như bản đốc còn chưa nghe nõ. Bọn họ là thuộc quân địa phương hay là thuộc biên quân?
Triệu Tín suy nghĩ, tựa như cũng không biết trả lời thế nào, lúng túng nói:
- Hạ quan... Hạ quan cũng không biết phải phân chia thế nào nữa!
- Như vậy bản đốc hỏi một câu nữa. Bình Tây Quân quét sạch loạn phỉ tại Tây Quan. Thế này thì nha môn Binh bộ tư của ngươi tại Tây Quan có
quyền can thiệp vào quân vụ của Bình Tây Quân không?
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào Triệu Tín, hỏi.
Sắc mặt Triệu Tín biến đổi, lập tức lắc đầu nói:
- Tổng đốc đại nhân nói đùa rồi. Quân vụ Bình Tây Quân là do Đông
Phương tướng quân xử lý. Nha môn Binh bộ tư không có quyền hỏi tới.
- Nha môn Binh bộ tư không có quyền hỏi tới Bình Tây Quân, chẳng lẽ chỉ có quyền quản thúc quân bảo vệ thành Sóc Tuyền sao?
Sở Hoan thở dài.
Thần sắc Triệu Tín lại càng xấu hổ hơn.
- Đại nhân, chuyện này... Quân bảo vệ thành này cũng không chịu quản
thúc của nha môn Binh bộ tư chúng ta. Bây giờ quân phòng thủ thành Sóc
Tuyền cũng là do Đông Phương tướng quân phụ trách. Bình Tây Quân mỗi
ngày sẽ phái binh tới thay quân!
Vẻ mặt Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Không phải ý Triệu đại nhân nói là Bình Tây Quân chỉ dùng để diệt phỉ hay sao? Sao bọn họ lại phụ trách phòng thủ thành?
Triệu Tín không thể làm gì hơn, đành nói:
- Chuyện này... Lúc đầu quân thủ thành là cấm vệ quân của phủ tổng đốc. Chẳng qua là... Bây giờ Tây Quan đã không còn tồn tại quân cấm vệ nữa.
Cho nên... Phòng thủ thành chỉ có thể giao cho Bình Tây Quân.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan như có điều suy nghĩ, hơi thở dài:
- Chuyện thủ thành cũng không thể làm phiền Bình Tây Quân mãi được,
tránh làm Đông Phương tướng quân chậm diệt phỉ. Xem ra phải nghĩ cách
khôi phục cấm vệ quân thủ thành thôi... Đúng rồi, Bình Tây Quân phụ
trách diệt phỉ, tình huống thế nào rồi? Đông Phương tướng quân dũng mãnh vô cùng, dưới trướng lại là tinh binh mãnh tướng do Dư lão tướng quân
lưu lại, muốn đối phó với đám loạn phỉ kia hẳn là thế như chẻ trẻ hả?
Triệu Tín miễn cưỡng cười nói:
- Loạn phỉ bộc phát, tất cả... Tất cả đều chưa thể giải quyết, còn phải bàn bạc nhiều hơn!
Sở Hoan đứng dậy, cười nói:
- Triệu đại nhân là chủ sự Binh bộ tư, dù không thể nhúng tay vào quân
vụ của Bình Tây Quân nhưng cuối cùng cũng thông hiểu quân sự, cũng nên
liên hệ với Đông Phương tướng quân nhiều hơn, bàn bạc kỹ hơn với hắn...
Nghe nói Đông Phương tướng quân vốn là thống lĩnh cấm vệ quân bên người
Chu tổng đốc, là ái tướng của Chu tổng đốc. Bây giờ hắn lại giúp Tây
Quan chúng ta diệt phỉ, đó là đại khách nhân của Tây Quan chúng ta, cũng không thể không quan tâm. Chúng ta phải cố gắng hết sức trợ giúp cho
tướng quân để hắn tiêu diệt phỉ tặc. Như thế thì Bình Tây Quân đại công
cáo thành, Đông Phương tướng quân mới có thể trở về bên cạnh Chu tổng
đốc, tránh Chu tổng đốc nhớ mong.
...
- Đại công cáo thành sao?
Tại biệt phủ tạm thời ở Sóc Tuyền thành, Đông Phương Tín nắm chặt tay, thần sắc âm trầm:
- Hừ, hắn lại tưởng mình là chủ nhân của Tây Quan thật à? Cái gì mà trở lại bên người Chu tổng đốc chứ? Lão tử vừa đi, hắn liền cho rằng mình
có thể một tay che trời, muốn làm gì ở Tây Quan thì làm sao?
Triệu Tín cong người hành lễ, đứng cạnh Đông Phương Tín, vô cùng cẩn thận nói:
- Tướng quân đừng tức giận. Dù trong lòng hắn có ý nghĩ khác thì có thể làm gì chứ? Hắn muốn bạc không có bạc, muốn binh không binh, chẳng gây
nên được sóng gió gì lớn. Tướng quân tay cầm hùng binh, hắn sao sánh
được.
Đông Phương Tín cười lạnh nói:
- Trong lời
hắn có ý gì chẳng lẽ ngươi chưa nghe ra sao? Hắn nói với ngươi những lời này vốn là muốn ngươi chuyển lại cho ta mà thôi... Nói nhảm một tràng,
quan trọng nhất chỉ có một câu.
- Ý của đại nhân là?
- Gây dựng lại quân cấm vệ!
Đông Phương Tín cười lạnh, nói:
- Hắn đến nơi này chưa tới ba ngày nhưng thấy tội nghiệp mấy người
trong tay mình, trong lòng sốt ruột, đã nghĩ tới chuyện xây dựng lại cấm vệ quân rồi!
Triệu Tín hơi giật mình, lập tức không nhịn được mà phì cười.
Đông Phương Tín liếc hắn, trầm giọng nói:
- Vì sao ngươi lại cười?
Triệu Tín vội chắp tay nói:
- Ty chức không phải cố ý thất lễ, chẳng qua... Sở Hoan này muốn gây
dựng lại cấm vệ quân, đó không phải là... Không phải là nằm mơ giữa ban
ngày sao? Dù hắn có tư cách gây dựng lại cấm vệ quân nhưng lương của cấm vệ quân cho tới bây giờ đều là từ tài chính địa phương. Nha môn Hộ bộ
tư hằng năm đều phải gánh vác nặng nhất đều là chi tiêu của cấm vệ quân
cả. Dù cấm vệ quân chỉ có năm ngàn người nhưng cũng không phải lúc nào
đều đủ số. Như Tiếu Hoán Chương tổng đốc Bắc Sơn, vì giảm gánh nặng tài
chính mà giờ cấm vệ quân của Bắc Sơn chỉ có bốn ngàn... Bây giờ Tây Quan một nghèo hai trắng, Hộ bộ tư vẫn trong tay chúng ta, hơn nữa đúng là
không có bạc...
Khóe miệng hắn hiện lên một tia khinh tường.
- Tướng quân, ngươi nói họ Sở hắn dựa vào cái gì để gây dựng lại cấm vệ quân chứ?