Ngõ nhỏ tối om đột nhiên truyền đến một giọng nói, Tề Vương lại
càng hoảng sợ. Lô Hạo Sinh cũng đột nhiên biến sắc, Mã Trọng Hành đã rút đao ra, đi lên hai bước bảo hộ trước Tề Vương.
Tề Vương mặc dù kinh hãi nhưng vẫn chặn trước người Lăng Sương.
Cừu Như Huyết cũng đã trầm giọng nói:
- Núi là núi, gió là gió!
Khi đang nói chuyện, một tay cũng đã đặt trên chuôi đao.
Đối diện giọng nói kia đã vang lên:
- Gió là gió, núi là núi, Cừu đại hiệp các ngươi cuối cùng đến rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân vang lên, hai bóng người bước nhanh tiếp đón.
Cừu Như Huyết quay đầu lại nói:
- Vương gia, là người của chúng ta.
Tề Vương nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong bóng tối hai người tiếp đón, một người là Bạch Hạt Tử mù một mắt, người còn lại là một người trung niên mập lùn chưa đến 50 tuổi, mặc cẩm y, nhìn có vẻ rất tinh anh.
- Cừu đại hiệp quả nhiên ghê gớm.
Bạch Hạt Tử cười nói:
- Chúng tôi đợi ở đây đã lâu, lòng nóng như lửa đốt.
Cừu Như Huyết nói:
- Đây không phải nơi ở lâu được, xe đều đã chuẩn bị xong rồi chứ?
Người trung niên mập lùn nói:
- Đã chuẩn bị xong, dựa vào thiết kế xe quan, đỗ trong ngõ hẻm.
Tề Vương nhận ra Bạch Hạt Tử, nhưng không biết người trung niên, lên tiếng hỏi:
- Vị này chính là?
- Vương gia, vị này chính là Thủ quỹ Thẩm của Cố Điệp Hiên.
Bạch Hạt Tử giải thích:
- Khi Sở đốc ở kinh thành, mua mấy gian hàng vàng ngọc, mở cửa hiệu mặt tiền trong đó một gian chính là Cố Điệp Hiên, chuyên môn bán tranh chữ
đồ cổ. Lần này cứu viện Vương gia, Thủ quỹ Thẩm đã bỏ ra nhiều công sức, những thứ cần thiết đều do Thủ quỹ Thẩm chuẩn bị.
Người trung niên mập lùn đã chắp tay nói với Tề Vương:
- Thảo dân Thẩm Vạn Tư bái kiến Vương gia!
Tề Vương giật mình nói:
- Trong kinh Sở Hoan còn có cửa hiệu mặt tiền?
Quả thực y không thể tưởng tượng được, Sở Hoan ở Tây Bắc xa xôi vẫn còn thế lực của hắn tồn tại ở kinh thành nà đường đường là một Vương gia mà trong lúc nguy nan nhìn bốn phía không có trợ lực, nhưng Sở Hoan ở Tây
Bắc xa xôi lại có thế lực thuyên chuyển kinh thành.
Y đương
nhiên không biết, lúc trước An Quốc Công Hoàng Củ sụp đổ, gia tài bị
tịch thu hết sạch, tòa nhà mặt tiền ở quê An Ấp, cửa hiệu đều bán phá
giá, tiền tài đều giao nộp quốc khố.
Tộc Hoàng Thị vốn là một đại gia tộc ở An Ấp, sau khi Hoàng Củ quý vi An Quốc Công, chưởng quản
bộ hộ càng ra sức vơ vét của cải. Tài sản của Hoàng gia được xưng là phú khả địch quốc. Từ khi tiền tài của Hoàng gia bị tịch thu, chẳng những
một bộ phận sung làm quân phí của chiến sự Đông Nam, còn có một bộ phận
chuyển đến trợ giúp Tây Bắc.
Tòa nhà và cửa hiệu mặt tiền của hắn cũng bị kê biên tài sản. Kinh thành Lạc An là nơi buôn bán phát đạt nhất đế quốc, mà mỗi một cửa hiệu vàng bạc đều trị giá ngàn vàng. Hoàng gia có mười mấy cửa hiệu vàng bạc mặt tiền, chỉ là những ngày này cửa
hiệu mặt tiền âm thầm buôn bán, bị đám người Sở Hoan âm thầm dùng giá
thấp phân ra, Sở Hoan có được mấy cửa hàng. Trong đó có một gian giao
cho Thẩm Vạn Tư trông coi.
Sau khi Sở Hoan rời kinh, đồ cổ
được giữ lại y nguyên, không phải vì tranh bạc. Hắn ở Tây Bắc xa xôi, để đồ cổ ở kinh thành, bắt đầu dự tính để tai mắt ở kinh thành, dặn dò
trong kinh có việc gì lớn thì truyền tin đến Tây Bắc.
Lúc
trước phân cửa hàng, là do một tay Mã Hoành của bộ hộ xử lý, vô cùng bí
mật, không có nhiều người biết Sở Hoan có cửa hiệu mặt tiền ở kinh
thành.
Mọi người đi vào sâu trong ngõ nhỏ, lúc này mới phát
hiện trong ngõ có một chiếc xe ngựa. Nhìn kiểu dáng xe ngựa đúng là xe
quan, quan viên Tần quốc ngồi trên xe ngựa, có chút khác biệt với xe
ngựa bình thường. Xe quan bình thường đều sẽ hết sức rộng rãi, hơn nữa
bên trên góc cạnh nhà xe có hoa văn. Xe ngựa bình thường không thể điêu
khắc hoa văn, hơn nữa dù có nhiều bạc đi chăng nữa mà không có chức
quan, cũng không cho phép có xe ngựa ngồi 6 người trở lên.
Chiếc xe ngựa này chen chúc lên có thể ngồi được 8 người. Bên cạnh xe
ngựa chính là bốn gã trung niên theo Cao Mã Đại, chỉ là bốn gã này đều
mặc quần áo của quan sai bộ Hình.
Ngoài xe ngựa ra có năm con ngựa khác buộc trong ngõ, mõm ngựa đều bị bao bằng vải bông, ngay cả vó ngựa cũng dùng vải bông bọc lại.
Mọi người biết rõ điều này là lo lắng ngựa phát ra âm thanh dẫn tới sự chú ý của người khác.
- Đây là dựa theo kiểu dáng chế tác xe ngựa của thị lang Cố Lương Tú.
Thẩm Vạn Tư cười nói:
- Chúng tôi tỉ mỉ ngụy tạo một tên thị lang bộ Hình, sau đó chúng ta
lấy thân phận Cố Lương Tú chạy tới cửa thành phía Tây...!
Chỉ vào 4 người cạnh xe nói:
- Bốn vị này đều là người của chúng ta, tuyệt đối tín nhiệm, bọn họ giả mạo sai dịch bộ Hình hộ vệ Cố Lương Tú xuất thành.
Tề Vương càng thở phào, hiểu đối phương quả thực đã bố trí tỉ mỉ.
- Thủ quỹ Thẩm, ngươi nói là giả mạo Cố Lương Tú xuất thành?
Lô Hạo Sinh hỏi.
Thẩm Vạn Tư gật đầu nói:
- Đúng vậy. Lý do Cố Lương Tú xuất thành vô cùng đầy đủ. Thời gian gần
đây bộ Hình trắng trợn bắt quan viên, chẳng những là ở kinh thành, ở địa phương cũng phái người đi bắt điều tra. Thượng thư bộ hình Cừu Tuấn Cao chủ yếu là tọa trấn bộ Hình, không hề tự mình dẫn binh lính đi bắt
người. Bắt quan viên trong kinh là do tả thị lang bộ Hình Trương Nguyên
dẫn người hành động. Mà trên địa phương, dính đến quan viên quan trọng
đều phái vị thị lang xuất sắc Cố Lương Tú đi...
Cố Lương Tú hôm trước trở về, hôm nay ra khỏi kinh thành cũng không có gì khả nghi.
Chỉ xe ngựa nói:
- Vương gia, trên xe đã chuẩn bị xong áo bông, bây giờ có thể thay,
việc này không nên chậm trễ, chúng ta bây giờ có thể xuất phát.
- Các ngươi có phải cũng muốn đi Tây Bắc không?
Thẩm Vạn Tư gật đầu cười nói:
- Sở đốc đã sai bảo, một khi Vương gia muốn rời kinh chúng tôi sẽ dốc
toàn lực, ngay ngày hôm nay. Cố Điệp Hiên lặng yên đóng cửa không một
tiếng động, người nên bỏ chạy cũng đã bỏ chạy. Chúng tôi làm nhóm người
cuối cùng, sau khi ra khỏi thành, chúng tôi sẽ hộ tống Vương gia đến Tây Bắc.
Tề Vương không do dự nữa, mấy người đều lên xe ngựa
chiếc xe này còn chứa được bảy tám người không thành vấn đề, Thẩm Vạn Tư cũng đã dò hỏi Mã Trọng Hành:
- Mã thống lĩnh, ngài đảm nhiệm Tổng kỳ Tây thành, không biết Võ kinh vệ Tây thành có bao nhiêu người biết ngài?
- Ta giữ vị trí Tổng kỳ Tây thành không bao lâu, người quen biết ta cũng không nhiều.
Mã Trọng Hành nói:
- Tại sao Thủ Quỹ Thẩm hỏi như vây?
Thẩm Vạn Tư nói:
- Vậy thì tốt. Là thế này, bốn vị huynh đệ này mặc dù đều mặc quần áo
quan sai bộ Hình, nhưng đối với sự tình nha môn thật sự biết quá ít. Nếu trên đường gặp đội tuần tra kiểm tra, chỉ sợ bọn họ xảy ra sơ hở, cho
nên ở đây chuẩn bị một bộ quần áo quan sai bộ Hình cho Mã thống lĩnh.
Làm phiền Mã thống lĩnh thay y phục dẫn đội qua cửa thành phía Tây. Nếu
như trên đường gặp đội tuần tra, cần Mã thống lĩnh lên thương lượng, Mã
thống lĩnh đối với chuyện quân nhân trong nha môn đều rõ hơn chúng tôi,
cho nên...!
Mã Trọng Hành nhẹ gật đầu hiểu ý của Thẩm Vạn Tư.
Mã Trọng Hành đổi bộ y phục quan sai bộ Hình, rất vừa. Lô Hạo Sinh tâm
trạng cũng cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ bọn thủ hạ của Sở Hoan quả nhiên
là rất cao minh. Làm việc tinh tế như vậ phục của Mã Trọng Hành vừa vặn
như vậy tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, đúng là biết rõ hình thể của Mã Trọng Hành từ trước.
Tề Vương, Lăng Sương, Lô Hạo Sinh, Bạch Hạt Tử, Cừu Như Huyết và Thẩm Vạn Tư sáu người đều ngồi trong xe ngựa,
không quá chật chội. Mã Trọng Hành dẫn bốn người, tháo vải bông ở mõm và móng ngựa, thêm bốn gã tùy tùng với Mã Trọng Hành vừa vặn là năm người. Năm con ngựa tốt, Thẩm Vạn Tư thò đầu ra nói với Mã Trọng Hành:
- Mã thống lĩnh, phu xe biết rõ đường các ngươi đi theo gã đến thành.
Một phu xe tầm 36 tuổi ngồi ở đầu xe đánh xe, nhìn người vô cùng chất
phác, cười cười với Mã Trọng Hành. Gã không hề nói chuyện, cầm cương
ngựa run run một chút liền chậm rãi cho xe lên đường, đi đến đầu hẻm nhỏ chuyển lên đường cái. Đám người Mã Trọng Hành cưỡi ngựa đuổi kịp, phân
hai bên xe ngựa. Một đoàn người đi trong đêm đông giá rét tiếp tục thẳng tiến qua cửa thành phía Tây.
Kỳ thực, nơi kiểm tra nghiêm
ngặt nhất khu thành Tây chính là nơi quan viên cư trú. Cách một khu xa
như vậy đội tuần tra càng ít. Dẫu sao đêm đông lạnh lẽo như vậy, các nhà đều đóng cửa sớm, không ai có khả năng giờ Tý còn đi lại trên đường.
Chính là đội binh sĩ tuần tra, cũng có thể bớt một lần tuần tra thì bớt
một lần.
Rẽ ở thành Tây đi hơn nửa canh giờ, mọi người tận
lực duy trì tốc độ nhanh, lại không thể quá nhanh, xe ngựa chạy quá
nhanh có quá nhiều tiếng động, nói không chừng sẽ gây chú ý cho mọi
người. Thời điểm này càng ít người chú ý càng tốt.
Chỉ là đến một con phố khác đi không bao xa, từ bên cạnh một con phố khác đột
nhiên xuất hiện một đội lính tuần tra, có hơn mười binh sĩ, nhìn thấy xe ngựa dẫn đầu đã cầm chặt chuôi đao trầm giọng quát:
- Dừng lại!
Mã Trọng Hành tay cầm đao, phu xe đã ghìm chặt ngựa xuống xe, đội tuần
tra nhanh chóng tiến lên, giáo dài hướng về phía trước trong nháy mắt
bao vây quanh xe ngựa.
Tuần tra trong đêm cũng đều là tất cả
Võ kinh vệ của các Thự môn, dẫn đầu chính là Thự đầu của khu vực này.
Thấy đám người Mã Trọng Hành đang mặc y phục quan sai bộ Hình, trên mặt
lập tức mỉm cười chắp tay nói:
- Thì ra là huynh đệ bộ Hình, không biết chư vị huynh đệ muốn đi đâu?
Mã Trọng Hành sớm đã nhìn tên Thự đầu kia, xác định mình không quen, lúc này mới trầm giọng nói:
- Xuất kinh ban sai!
- Ban sai?
Thự đầu đảo tới đảo lui ánh mắt về phía xe ngựa, nhưng vẫn duy trì nụ cười:
- Mùa đông khắc nghiệt, các người thật đúng là vất vả, cửa thành này còn chưa mở các người muốn xuất thành.
- Đi tới đầu thành kia dĩ nhiên là mở rồi.
Mã Trọng Hành mặt không biểu cảm:
- Khi cửa thành mở, chúng tôi phải lập tức xuất kinh, không thể trì hoãn.
Giơ tay lên nói:
- Đi!
- Khoan đã!
Thự đầu ngăn trước xe ngựa, vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười:
- Xin hỏi trong xe là vị đại nhân nào?
- Sao vậy, ngươi muốn thẩm vấn chúng ta sao?
Mã Trọng Hành cười lạnh nói:
- Ngay cả tổng kỳ của các ngươi ở đây cũng không dám vô lễ như thế.
- Hiểu lầm rồi.
Thự đầu cười nói:
- Thực sự không phải ty chức thất lễ, thống lĩnh đại nhân sớm đã ra
lệnh phải tuần tra nghiêm ngặt ở từng khu vực. Đặc biệt là trong đêm
phải cẩn thận hơn. Đã nói ở trên rồi, Thiên Môn đạo không thể vào, rất
có khả năng sẽ có Thiên Môn đạo trà trộn vào trong kinh thành cho nên
chúng tôi không thể không đề phòng cẩn thận.
- To gan!
Mã Trọng Hành lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi cho rằng trong xe là Thiên Môn đạo đồ? Trong xe là thị lang bộ Hình Cố đại nhân, ngươi dám làm càn như vậy sao?
Thự đầu cười làm lành:
- Bớt giận, bớt giận, ngươi nói là trong xe chỉ có Cố đại nhân?
Mã Trọng Hành nhíu mày hỏi:
- Ý của ngươi là gì?
Thự đầu hai mắt nhìn chằm chằm bánh xe, bình tĩnh nói:
- Ty chức thường xuyên dẫn đội tuần tra, qua nhiều, giống như xe ngựa
cỡ lớn vậy ty chức cũng không phải chưa từng gặp qua... Chỉ là bánh xe
này đè lún tuyết rất sâu, bên trong sợ không chỉ là một người chứ?
Khi đang nói chuyện, y đã vội cầm đao, các binh sĩ võ kinh vệ khác cũng nắm chặt giáo nhìn chằm chằm.