Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 789: Q.7 - Chương 789: Biển lửa




Đại đa số các tình huống, Sở Hoan đều kiểm soát được cảm xúc của mình. Nhưng lúc này, hắn không dấu được sự khó chịu. Hắn đối mặt với Viên Sùng Thượng, thái độ căng thẳng hỏi:

- Tổng đốc đại nhân đã chuẩn bị đêm nay tập kích hồ Ngọc Tỏa.

Viên Sùng Thượng gật đầu cười nói:

- Phương Thống chế đã dẫn theo binh mã đến ven hồ, nhằm thẳng về phía hồ Ngọc Tỏa. Sở đại nhân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến hừng đông, chúng ta sẽ có tin thắng lợi.

Sở Hoan nghiêm nghị nói:

- Thế nhưng trước đó đại nhân không hề nói một lời nào với bổn quan về việc này.

Viên Sùng Thượng áy náy giải thích:

- Sở đại nhân chớ trách móc. Quay đầu lại bản đốc sẽ đặt tiệc bồi tội với ngài. Thực không dám dấu giếm, bản đốc lúc trước khi đi theo thánh thượng nam chinh bắt chiến cũng học được chút phép dùng binh. Quân pháp hư hư thực thực, xuất kỳ bất ý. Hoàng gia nhìn như ít người nhưng kỳ thật rất khó đối phó. Muốn đánh cho bọn chúng một đòn trí mạng, chỉ có thể dùng thủ đoạn bất ngờ.

Sở Hoan thở dài:

- Tổng đốc đại nhân dùng chiêu này có lẽ đã giấu diếm được tất cả mọi người.

Viên Sùng Thượng cười:

- Muốn xuất kỳ bất ý, tất nhiên phải làm sao để không ai lường tới. Đối thủ không thể tưởng, mà ngay cả người nhà cũng không thể tưởng. Sở đại nhân, cũng không phải bản đốc không tin ngài, chỉ có điều trận chiến này là kế hoạch riêng của bản đốc. Ngay cả Phương Thống chế cũng vừa mới nhận được tin. Sở đại nhân không nên bực mình, trong tiệc ăn mừng, bản đốc sẽ uống với ngài vài chén.

Sở Hoan nhìn mặt hồ đen kịt, trầm mặc một lát, rốt cuộc hỏi:

- Tổng đốc đại nhân tối nay một mình trù liệu hết mọi việc, tất nhiên là tình thế bắt buộc.

- Cấm Vệ quân thủ hạ của bản đốc đánh dưới nước thì không tốt, nhưng chỉ cần leo lên được đảo, người của Hoàng gia sẽ không chịu nổi một kích.

Viên Sùng Thượng cực kỳ tự tin nói:

- Sở đại nhân có lẽ không biết, tai mắt Hoàng gia phủ khắp thành Thái Nguyên. Đối với việc của quan phủ, kỳ thật đều rõ như lòng bàn tay. Cho nên bản đốc làm việc phải cực kỳ cẩn thận. Tuy nhiên, nếu chúng có tai mắt trong thành, thì bản đốc cũng có tai mắt của mình tại hồ Ngọc Tỏa. Bản đốc đã được báo, người trên đảo cũng cho rằng bản đốc sắp tới tuyệt đối không thể đánh lên đảo. Theo bọn chúng đoán, bản đốc chỉ có thể chờ đến khi đóng xong bốn chiếc chiến thuyền, mới có thể cùng bọn họ đánh một trận. Chính vì như thế, loạn đảng trên đảng cũng chủ quan lơ là cảnh giác.

- Hóa ra đại nhân cũng có tai mắt trên đảo?

- Dưới số tiền lớn, chẳng lẽ không có kẻ dũng mãnh?

Viên Sùng Thượng đắc ý:

- Ở trên đảo, giờ này, loạn đảng đã có thói quen tắt đèn dầu bốn phía hồ Ngọc Tỏa. Trong số bọn chúng, đại bộ phận đã ngủ say. Phương Thống chế dẫn binh chia thành hai đường, lao thẳng tới hai hòn đảo, hơn một vạn người vây khốn binh lực hồ Ngọc Tỏa. Nhưng trước đó, bản đốc đã lặng yên không một tiếng động bố trí một nửa binh lực ở bên cạnh, ba mặt còn lại, cũng chỉ là phô trương thanh thế. Tối nay, bản đốc bắt đầu từ phía đông phát động tiến công, chỉ cần bọn họ leo lên được đảo…

Nói đến đâ cũng không nói tiếp. Nhưng ý tứ trong đó thì đã rõ, không cần nói cũng biết.

Chỉ cần tránh được việc phải đánh nhau dưới nước với Hoàng gia, xuất kỳ xông thẳng lên đảo, Hoàng gia tất nhiên không phải là đối thủ.

Sở Hoan lúc này mới hiểu, Viên Sùng Thượng công khai đóng thuyền ngay trên bờ, đơn giản là để che mắt Hoàng gia, để Hoàng gia tin rằng chỉ sau khi đóng xong đội thuyền Viên Sùng Thượng mới bắt đầu tiến công.

Thuộc hạ của y có khuyên giải nên tìm chỗ kín đáo mà đóng thuyền, tránh để Hoàng gia biết được tình hình tiến triển của quan binh. Viên Sùng Thượng lại công bố làm như vậy để tạo áp lực lên Hoàng gia áp lực, đương nhiên cũng chỉ là để che dấu mục đích chính.

Đêm mùa đông rất lạnh, có lẽ không ai ngờ Viên Sùng Thượng lại đột nhiên phát động công kích.

Hôm nay y mượn cớ tuần tra công trường, dẫn khâm sai đại thần cùng đông đảo quan viên đến hồ Ngọc Tỏa. Mục đích thật sự của y, chắc là muốn mọi người chứng kiến thành công của kế hoạch bí mật này.

Gió đêm đìu hìu, trong gió cơ hồ có tiếng quỷ khóc. Bên công trường vẫn còn vang lên tiếng đục đẽo.

Sở Hoan không thể nào đoán được tình huống hiện tại của quan binh. Hồ Ngọc Tỏa vẫn tối đen như mực, chỉ có thể lờ mờ thấy trong hai hòn đảo thỉnh thoảng lóe lên ánh lửa.

Viên Sùng Thượng kéo tay Sở Hoan, cười nói:

- Sở đại nhân, rượu còn chưa uống hết, chúng ta tiếp tục uống.

Y quay sang Hiên Viên Thắng Tài cười nói:

- Hiên Viên tướng quân, chúng ta lại uống vài chén.

Sau khi ngồi xuống, Viên Sùng Thượng lại hỏi:

- Hiên Viên tướng quân từ sau khi vào Thái Nguyên, mỗi ngày đều ở bên cạnh Sở đại nhân, công vụ bận rộn, không có dịp nói chuyện nhiều. Đúng rồi, lão quốc công sức khỏe tốt chứ?

Sở Hoan và Hiên Viên Thắng Tài đương nhiên biết Viên Sùng Thượng nhắc đến lão tướng công là muốn nói ai.

Đế quốc chỉ có hai người được gọi là Quốc công. An Quốc công và Định Quốc công. An Quốc công Hoàng Củ đã rơi đài, còn lại, tất nhiên cũng chỉ có Định Quốc công Hiên Viên Bình Chương.

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu đáp:

- Làm phiền Tổng đốc đại nhân quan tâm. Đại bá sức khỏe cũng không quá tệ, tuy nhiên, tuổi tác đã cao, vết thương cũ thường xuyên tái phát, đã ở trong nhà tĩnh dưỡng nhiều năm rất ít khi đi ra ngoài.

Viên Sùng Thượng thở dài:

- Lão quốc công văn võ song toàn, chẳng những thiện chiến mà còn giỏi điều hành quản lý hậu cần. Bản đốc còn nhớ năm đó khi ở cùng lão quốc công, đã học được từ lão quốc công rất nhiều điều.

Hiên Viên Thắng Tài cười:

- Đại bá cũng hay nhắc đến Tổng đốc đại nhân. Tổng đốc đại nhân lúc trước đi theo bên cạnh thánh thượng đông chinh, nhiều lần hóa giả nguy nan. Thánh thượng khai sáng giang sơn Đại Tần, không thể không tính đến công lao của Tổng đốc đại nhân.

Viên Sùng Thượng cười ha hả:

- Nếu nói không thể không tính đến công lao, thì lão quốc công mới xứng là hàng đầu. Thánh thượng năm đó chia binh làm hai đường. Một đường do thánh thượng tự mình dẫn đại quân đông chinh. Mà tây chinh thì giao cho Phong tướng công và lão quốc công. Phong tướng công và lão

quốc công phối hợp ăn ý, suốt cuộc tây chinh cho tới ngày khải hoàn ca.

Nói đến đâ lắc đầu thở dài:

- Thánh thượng quả nhiên là có con mắt nhìn người. Lúc trước tây chinh, nhân tài dưới trướng thánh thượng nhiều vô kể, nhưng thánh thượng chỉ chọn hai người là Phong Tướng quân và lão quốc công. Chỉ tiếc Phong Tướng quân… ai, lão quốc công cùng Phong Tướng quân xưa nay giao tình rất tốt. Phong Tướng quân ngộ hại, có lẽ lão quốc công cũng rất đau xót.

Hiên Viên Thắng Tài thở dài:

- Khi đại bá biết tin Phong Tướng quân ngộ hại, mấy ngày sau đó không ăn uống gì. Hai người họ lúc trước cùng sinh cùng tử, quan hệ tất nhiên không giống bình thường.

Sở Hoan hỏi:

- Nghe nói lúc trước tây chinh, Phong Tướng quân phụ trách điều quân, thống binh tác chiến, mà lão quốc công thì phụ trách quân nhu hậu cần?

Hiên Viên Thắng Tài gật đầu:

- Đúng vậy, Phong Tướng quân tác chiến dũng mãnh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đại bá đứng đằng sau điều động lương thảo quân nhu, đảm bảo hậu phương ổn định. Năm đó, 18 nước trong thiên hạ, riêng Tây Bắc đã có 5 nước, hùng binh của Đại Tần ta dưới sự thống lĩnh của Phong Tướng quân đánh bại năm nước. Tàn đảng năm nước lui về phía tây, Phong Tướng quân truy kích đến cùng, rốt cuộc đã tiêu diệt gọn tàn đảng của năm nước.

Viên Sùng Thượng cười ha hả. Sở Hoan bất động thanh sắc, nhưng vẫn phát hiện ra Viên Sùng Thượng tuy đang ngồi nói chuyện phiếm nhưng mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía hồ Ngọc Tỏa đen kịt. Hiển nhiên, y có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cũng rất khẩn trương.

Không ít quan viên đã ngủ say, thậm chí bắt đầu ngáy o o. Ba người nhìn như đang cười cười nói nói rất thoải mái nhưng tâm tình thì không ai giống ai.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, chợt nghe trong tiếng gió, hồ như có tiếng ồn khá lớn. Viên Sùng Thượng nghe thấy đầu tiên, lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh lan can tòa tháp. Sở Hoan cũng đứng dậy, đi theo y. Lúc này đã thấy ven hồ có bóng người chạy loạn xạ. Trong gió vọng tới từng trận kinh hô. Hiên Viên Thắng Tài ở bên cạnh hỏi:

- Cái kia… đã xảy ra chuyện gì?

Viên Sùng Thượng và Sở Hoan nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta phải giật mình.

Chẳng biết tự lúc nào, hồ Ngọc Tỏa đã ngập chìm trong biển lửa. Xa xa nhìn lại, dường như hồ đang bốc cháy, từng ngọn lửa cuồn cuộn hừng hực ngút lên, soi sáng toàn bộ mặt hồ.

Lúc này, Viên Sùng Thượng mặt như hóa đá. Sở hoan cũng đã cau mày rất chặt.

Lửa, đang đốt cháy đội thuyền.

Sở Hoan có thể thấy, trong hồ Ngọc Tỏa, vô số con thuyền đang cháy ngùn ngụt. Trong gió, vọng đến những tiếng kêu thống khổ tột cùng, càng lúc càng rõ.

Viên Sùng Thượng ngơ ngác nhìn ngọn lửa gần như đang phủ kín mặt hồ. Lửa kéo dài vài dặm. Hai bàn tay y nắm chặt lan can đến nổi cả gân xanh. Lúc này, cũng đã có thêm mấy quan viên đến bên cạnh hồ. Hộ bộ Ti Chủ sự mắt lờ đà lờ đờ, nhìn mặt hồ hừng hực ánh lửa, mờ mịt khó hiểu:

- Làm sao? Làm sao mà lại phát hỏa? Mặt hồ… bị cháy rồi

hả?

Trong giây lát, Viên Sùng Thượng bỗng nhiên quay người, tựa như một con thú bị thương, chạy vội xuống lầu. Sở Hoan biết chuyện không ổn, cũng khẩn trương chạy theo. Mấy người lần lượt xuống lầu. Viên Sùng Thượng chạy huỳnh huỵch về phía núi như bị ma đuổi sau lưng.

Bên cạnh bờ, đám quan binh và thợ đóng thuyền túm tụm một chỗ. Bọn họ cũng đã nhìn thấy mặt hồ ngập chìm trong biển lửa. Cũng nghe từ trong hồ vọng đến tiếng kêu thảm thiết. Ánh lửa chiếu sáng mặt hồ như ban ngày. Mọi người nhìn thấy, từ trong những con thuyền lửa, rất nhiều người toàn thân bốc cháy đang lũ lượt nhảy xuống lòng hồ.

Nước lửa giao nhau, trong vẻ rực rỡ mang theo sự tàn khốc.

Phần lớn mọi người tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng lờ mờ hiểu, đội thuyền đang bị lửa thiêu cháy chính là đội thuyền của quan binh.

Đám thợ thủ công lúc trước đều dốc sức đẩy nhanh tốc độ sửa chữa thuyền. Nhưng những con thuyền kia rời bờ lúc nào thì không ai rõ.

Viên Sùng Thượng cơ hồ đã chạy thẳng đến hồ bằng một hơi. Nhìn thấy Tổng đốc đại nhân tới, mọi người vội vàng tản ra, nhường một chỗ cho y đứng. Viên Sùng Thượng nắm chặt hai tay, mắt như muốn nứt ra, nhìn ánh lửa trong hồ, sau một lát, rốt cuộc quát:

- Thuyền, thuyền ở đâu? Nhanh đi cứu viện.

Y giống như đã phát điên. Bên cạnh có một người cẩn thận bẩm báo:

- Tổng đốc đại nhân, đội thuyền đã ra hết, chỉ còn mấy con thuyền con…

- Lên thuyền, xông tới.

Viên Sùng Thượng lạnh lùng nói. Lúc này bên cạnh bờ có nhiều người đã giơ bó đuốc lên, nhờ ánh lửa y nhìn thấy cách đó không xa có mấy con thuyền nhỏ. Y vội chạy tới, đang định nhảy lên thuyền, thì cảm giác cánh tay bị giữ chặt. Trong tức giận quay đầu lại, nhìn thấy người đang giữ chặt tay mình là Sở Hoan, nhưng vẫn không nhịn được nói:

- Ngươi định làm gì? Buông tay.

Sở Hoan lắc đầu:

- Tổng đốc đại nhân, không còn kịp rồi, bây giờ ngài tới, không làm nên chuyện gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.