Kinh thành Lạc An của nước Tần cũng đã chìm trong tuyết trắng
mênh mang, giữa không trung vẫn phất phơ vài bông tuyết bay bay, trên
đường phố vẫn tấp nập người đến xe đi nối liền không dứt.
Ở
Đông Nam, Thiên Môn Đạo làm loạn, ảnh hưởng tới rất nhiều người, vì thế
lực của Thiên Môn Đạo ở phía nam càng ngày càng lớn mạnh, rất nhiều
thương nhân thân sĩ Đông Nam đã chuyển nhà tới Kinh thành.
Nhưng việc này cũng không hề tăng thêm gánh nặng nhân khẩu ở Kinh thành.
Từ Đông Nam rút lui tới Kinh thành chủ yếu là thương gia cực kỳ giàu có cùng với một phần gia quyến của quan lại, mặc dù Giang Hoài Đạo và Đông Hải Đạo ở Giang Nam đều đang rực lửa chiến tranh, nhưng cũng không quá
nhiều dấu hiệu cho thấy lưu dân sẽ chạy tới Kinh thành, ngược lại, rất
nhiều dân chúng đã gia nhập phản quân Thiên Môn Đạo.
Đối với
triều đình, Thanh Thiên Vương Hà Bắc đương nhiên cũng khiến cho người ta đau đầu, nhưng bình định đạo tặc Thiên Môn Đạo ở Đông Nam vẫn là quan
trọng nhất, nha môn các bộ mặc dù giật gấu vá vai nhưng khi Lôi Cô Hành
dâng tấu chương hỏi ý vẫn tận hết khả năng gom góp vật tư chuyển tới
Đông Nam.
Trên đường từ Kinh thành đến tiền tuyến Đông Nam,
vật tư vận chuyển dường như gia tăng thêm rất nhiều, từ lương thảo đến
khí giới, đội ngũ kéo dài dường như không bao giờ gián đoạn, khác hẳn so với trước kia. Dân chúng dọc đường đều cảm thấy vô cùng khác lạ, rất
nhiều người đã nghe phong thanh rằng quốc khố trống rỗng, triều đình còn không bỏ ra nổi bạc trợ giúp chiến sự Đông Nam, nhưng từ khi Thái tử
giám quốc, đủ mọi dấu hiệu cho thấy dường như triều đình bắt đầu có sức
rồi.
Tình huống quỷ dị này đương nhiên dân chúng bình thường
không thể hiểu rõ chân tướng, nhưng các đại quan quý nhân ở Kinh thành
lại rất rõ.
Nguyên nhân của tất cả những thay đổi này, nói cho cùng đều là vì các phe cánh tranh giành.
Từ khi Hoàng đế rời Kinh thành, quyền hành của Đế quốc rơi vào tay Thái tử, mà từ khi Thái tử lên đài, phe cánh Thái tử lập tức bắt đầu tấn
công phe Tề Vương.
Tấu chương vạch tội quan viên phe Tề Vương nhiều như tuyết rời, Cừu Tuấn Cao đứng đầu Hình bộ trở thành cây đao
sắc bén nhất, cây đao này múa khắp Kinh thành, vô số quan viên phe Tề
Vương là bị cây đao này chém xuống.
Đối với quan viên ngã
ngựa thuộc phe Tề Vương, Hình bộ phát huy hết sức năng lực tra tấn của
bọn họ. Chỉ cần là quan viên phe Tề Vương bị bắt đến nha môn Hình bộ,
kết quả sau cùng đều giống hệt nhau, bị tịch thu tài sản và giết cả nhà.
Trong gió tanh mưa máu, gia sản của rất nhiều quan viên phe Tề Vương
đều bị tịch thu sung công, mà khoản tài phú khổng lồ này thực sự rất
kinh người. Thái tử xét nhà nghiêm khắc dị thường.
Cho tới
nay, phàm là xét nhà bình thường đều là do quan viên Hình bộ và Hộ bộ
liên thủ, Hình bộ phụ trách bắt người, Hộ bộ phụ trách kiểm ke tài vật,
sung tiến quốc khố, trong đó không thiếu chuyện kín đáo tế nhị, tài vật
đoạt được khi xét nhà được đưa vào túi cá nhân.
Đây cũng là
lệ cũ, có thể nộp lên quốc khố năm phần mười cũng đã là tận trung với
công việc rồi.
Thượng thư Hộ bộ
Mã Hoành theo giá bắc tuần, sự vụ này cũng chỉ có thể rơi lên đầu Thị
lang Hộ bộ Lăng Vô Hư, vốn Lăng Vô Hư là hạch tâm của đảng Tề Vương,
nhưng bị Thái tử đốc thúc xuống, muốn đích thân hạ lệnh quan sai Hộ bộ
đi tra xét nhà quan viên phe Tề Vương, thậm chí có khi còn muốn tự thân
xuất mã tra ra gia sản, chẳng những là tài vật ở Kinh thành, cho dù là
gia tài ở quê quán cũng bị tra ra hết sạch.
Thái tử cũng biết rõ lệ cũ của việc tra xét nhà, trong lòng biết rõ nên đã hạ lệnh rõ
ràng khi xét nhà có ai tham ô dù một chút tài vật sẽ giết không tha, khi mới nói, không ít quan viên còn tưởng đây là Thái tử nói cho có, nhưng
hai lần xét nhà đã chém mấy viên quan tham ô, thậm chí bao gồm cả quan
viên phe cánh Thái tử, mọi người mới biết là Thái tử nói thật.
Tất cả tài vật đều sung vào quốc khố, số lượng thực không ít, trong một giới hạn nhất định thì quả thật đã giải quyết được vấn đề quốc khố
trống rỗng, chiến tranh ngoài tiền tuyến, cho dù là lương thảo quân nhu
hay quân lương đều cần rất nhiều tiền. Trong hai chiến sự Đông Nam và Hà Bắc, không nghi ngờ Thái tử ưu tiên Đông Nam hơn, tài vật tịch thu
được, ngoại trừ đưa ra tiền tuyến phát quân lương cho binh sĩ, phần lớn
đều dùng để mua lương thảo và chế tạo khí giới.
Đương nhiên
trong quốc khố không còn lương thực, nhưng không có nghĩa là Đế quốc
không có lương thực, Kinh thành Lạc An tọa lạc ở Ngọc Lăng Đạo, Ngọc
Lăng Đạo vốn là nơi trù phú nhất Đế quốc, bên cạnh còn có Kim Lăng cẩm
tú yên vân, đây đều là nơi các cự phú tập trung. Lương thực trong nhà
các thân sĩ đại phú thực sự không ít, triều đình có bạc, mua lương thực
cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Lôi Cô Hành là một trong bốn Đại Tướng quân của đế quốc, thân kinh bách chiến, nhung mã nửa đời
người, nói về khả năng thống quân tác chiến tuyệt đối là nhân vật đứng
đầu đương thời, nhưng không bột chẳng gột nên hồ, không có lương thảo
khí giới và hậu cần, không thể nói đến sức chiến đấu của quân đội được,
không có quân lương cấp cho tướng sĩ, đương nhiên sĩ khí cũng không thể
tăng.
Trước đây Lôi Cô Hành bị bức ép ở Thiên Môn Đạo đã phải chịu áp lực khổng lồ, chiến tuyến phải thu hẹp hoàn toàn, vào thời điểm nguy hiểm nhất, chiến tuyến chỉ còn cách Kinh thành ở Ngọc Lăng Đạo
ngoài hai trăm dặm.
Cũng vì thế mà các thân sĩ đều nhao nhao
rút về Kinh thành, thậm sau khi rút về Kinh thành cũng không rời đi, nếu theo như tình thế trên chiến trường Đông Nam, hẳn Thiên Môn Đạo cũng sẽ không tấn công vào Kinh thành.
Nhưng Thái tử tận dụng tài
sản thu được, nhanh chóng vận ra tiền tuyến, đảm bảo hậu cần cho Lôi Cô
Hành và quan binh Đông Nam, sĩ khí lập tức đại chấn, tất cả tiến về phía Đông Nam được rất xa.
Nhưng vào mùa đông rất nhiều nơi bị
tuyết đọng tắc, Thiên Môn Đạo cũng không tiếp tục đẩy mạnh tấn công, mà
thế phản công của quan binh cũng bị cản lại, song phương vẫn đang trong
thế giằng co, thậm chí còn kéo dài giằng co đến hết cả mùa đông.
Mặc dù Thái tử dùng tài sản sung công để tạm thời ổn định cục diện ở
Đông Nam, nhưng đối với phe Tề Vương, Cừu Tuấn Cao đã trở thành cái gai
trong mắt, người phe Tề Vương đều muốn giết chết y cho thống khoái.
Vì thế, cho dù phe Tề Vương đang lâm vào khốn cảnh cũng cố gắng phản
công, thậm chí thuê thích khách muốn ám sát Cừu Tuấn Cao.
Chỉ cần y chết, vị trí Thượng thư Hình bộ lập tức sẽ bỏ trống, tuy Thái tử
thân là Giám quốc, nhưng việc nhận đuổi quan viên lục bộ đường còn không nằm trong phạm vi quyền lực của y, nhất định phải xin chỉ thị của Hoàng đế.
Đối với phe Tề Vương, giết chết Cừu Tuấn Cao giống như
hủy đi cây đao giết người trong tay Thái tử. Một khi cây đao nào bị tổn
hại, phe Tề Vương đang lâm vào khốn cảnh cũng có được cơ hội lớn để lật
lại, hơn nữa, việc chọn ra Thượng thư Hình bộ mới cũng không phải một
mình Thái tử có thể quyết định, đến lúc đó, phe Tề Vương hoàn toàn có
thể tranh chấp cái ghế trống Thượng thư Hình bộ với phe Thái tử một lần.
Có điều, tính toán là vậy, nhưng ám sát lại liên tục thất bại, bao nhiêu tính toán cũng tan như bóng nước.
Với tư cách là Thượng thư Hình bộ, hai tay Cừu Tuấn Cao dính đầy máu
tươi, kẻ thù lại càng quá nhiều, người muốn giết y cho thống khoái đếm
không hết, điều này, trong lòng Cừu Tuấn Cao biết rất rõ, đương nhiên
không để cho kẻ thù có cơ hội.
Khi y ra vào, bên cạnh bao giờ cũng có ít nhất tám gã hộ vệ, rất ít khi y ra vào những nơi người tốt
thì ít mà kẻ xấu thì nhiều, những người thường tới trà phường nhạc lâu y cũng rất ít giao thiệp, cho dù là có đi, trước đó cũng sẽ kín đáo chuẩn bị trước.
Hình bộ là nha môn hình sự của Đế quốc, không
thiếu những người thân thủ lợi hại, hơn nữa, với những thủ đoạn ẩn núp
của địch thủ, chúng luôn có sự cảnh giác trời sinh, cho nên muốn ám sát
Cừu Tuấn Cao thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Khi Cừu Tuấn
Cao giúp phe Thái tử tẩy trừ phe Tề Vương, y đã trở thành nhân vật mấu
chốt của phe Thái tử, an toàn của y đương nhiên càng thêm được coi
trọng.
Mấy quan viên phe Tề Vương ám sát không thành không
những không đạt được mong muốn, ngược lại còn bị Cừu Tuấn Cao tra ra
nguồn gốc, mượn cơ hội trở tay một đao, bắt được một đám quan viên phe
Tề Vương.
Hoàng đế rời Kinh không đến ba tháng, phe Tề Vương bị phe Thái tử tấn công binh bại như núi đổ, không còn sức hoàn thủ.
Vì phe Hán Vương chuyển tới mà phe Tề Vương cũng từng phong quang, khi
Hán Vương còn tại, phe của y đã từng coi An Quốc Công Hoàng Củ là hạch
tâm, đối với phần lớn triều dã, Hán Vương văn võ song toàn, Hoàng Củ
giảo hoạt nhiều thủ đoạn, lại nắm tài chính của Đế quốc, có Hán Vương và Hoàng Củ cầm đầu, phe Hán Vương lớn mạnh rất nhanh, phe Thái tử bị chèn ép tới mức không ngẩng đầu lên được.
Nhưng mấy ngày nay,
dưới sự tấn công mãnh liệt của phe Thái tử, phe Tề Vương cũng hiểu, Tề
Vương không phải Hán Vương. Chẳng những Tề Vương thua kém Hán Vương sự
khôn ngoan về chính trị, hơn nữa còn không có người như Hoàng Củ làm trụ cột, bị phe Thái tử tấn công liên tiếp, phe Tề Vương ai nấy đều mong
mỏi có thể thay đổi càn khôn, nhưng trên thực tế, Tề Vương không có năng lực phản kích lại sự tấn công hung mãnh của Thái tử.
Hao
binh tổn tướng, không ít quan viên phe Tề Vương bắt đầu chủ động buông
tay, từ quan rời xa triều chính, mặc dù không có chức quan nhưng cuộc
sống cũng khá giả, tính mệnh cũng giữ lại được.
Thậm chí, còn có người bắt đầu tiếp xúc với phe Thái tử, hao tổn một khoản tiền lớn,
hy vọng có thể quay sang làm môn hạ cho Thái tử, nhất thời Kinh thành
chướng khí mù mịt.
Áp lực của Tề Vương càng ngày càng nặng.
Đương nhiên y biết rõ phe Tề Vương đã sụp đổ, lòng người hoang mang,
khi mới đầu mỗi ngày đều có quan viên đến phủ Tề Vương tìm y bàn đối
sách.
Nhưng sau những lần phải đối mặt với sự tấn công của phe Thái tử, phe Tề Vương cũng thúc thủ vô sách.
Từ khi Thiếu khanh Thái Phó Tự Đường Xuân bị quan sai Hình bộ bắt đi từ phủ Tề Vương trước mắt bao người, quan viên đến phủ Tề Vương cũng càng
ngày càng ít. Tề Vương hiểu, những viên quan đó đã cảm thấy mình không
đáng tin cậy, thậm chí bọn họ còn nhạy bén nhận ra được thủ đoạn lôi
đình của Thái tử không phải chỉ đối phó với phe cánh của Tề Vương, mà
mục tiêu chủ yếu, chỉ sợ chính là Tề Vương.
Rất nhiều quan
viên phe Tề Vương muốn quay sang làm môn hạ cho Thái tử, bọn họ không hy vọng có dính dáng gì đến Tề Vương, càng không có chuyện đến phủ Tề
Vương.
Khi Hoàng đế chưa bắc tuần, địa vị của phe Thái tử và
Tề Vương là ngang bằng, có vẻ như thực lực tương đương, nhưng bây giờ
mọi người mới đột nhiên nhận ra, thực lực hai phe căn bản không cùng một bậc. Hiện giờ Tề Vương như một con cừu non, còn phe Thái tử như một con hổ dữ, con hổ này có thể cắn nuốt con cừu non kia bất cứ lúc nào.
Phong quang của phe Tề Vương đã một đi không trở lại, chỉ còn rất ít
quan viên phe Tề Vương còn nguyện ý thừa nhận mình thuộc phe Tề Vương,
cho dù là khuynh gia bại sản cũng muốn thoát ly quan hệ với Tề Vương.
Tất cả mọi chuyện xảy ra, Tề Vương đều hiểu rõ trong lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Y hiểu rõ, với thực lực hiện tại của mình, căn bản không phải đối thủ
của Thái tử, nhưng y cũng không cam lòng. Quan sai Hình bộ đến tận phủ
bắt người, căn bản không coi Vương gia đương đường là y trong mắt, đơn
giản vì có Thái tử chống lưng, sỉ nhục này y khắc cốt ghi tâm.
Y đóng cửa không ra ngoài, oán niệm trong lòng càng ngày càng sâu, rơi
vào tình huống nà không mong có thể đánh ngã được Thái tử, nhưng y vẫn
nghiến răng nghiến lợi, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đập ngã Cừu
Tuấn Cao.
Y là Hoàng tử, đường đường là Tề Vương của Đế quốc, là Phụ quốc. Vậy mà lại bị Hình bộ chế ngạo. Nỗi nhục này y phải kìm
nén trong lòng, khó mà chịu nổi.
Không đạp ngã Cừu Tuấn Cao
là phụ xương máu của những người theo mình chảy xuống. Tề Vương vẫn nghĩ như vậy, cho nên y vẫn chờ cơ hội, nhất định phải tìm một cơ hội đẩy
Cừu Tuấn Cao vào chỗ chết.
Mà cơ hội này, được gửi gắm cho Lăng Vô Hư.