Tố Nương cầm quần áo của Sở Hoan vào nhà may vá, Sở Hoan cười thầm, có đôi khi tuy rằng miệng Tố Nương khắc nghiệt một chút, nhưng tâm địa lại vô cùng tốt, đó là nói năng chua ngoa tấm lòng đậu hũ mọi người thường nói.
Ngoài phòng mưa phùn, Sở Hoan đi tới góc phòng, cầm lấy chiếc bao màu xám của mình, cũng không nói với Tố Nương, bên trong mưa phùn đi thẳng ra cửa.
Lúc này sắc trời đã tối đen, vô cùng hôn ám, Sở Hoan mang theo bao, một đường đi thẳng hướng tây, dọc đường mắt xem bốn phía tai nghe tám phương, xác định không ai phát hiện tung tích của mình.
Hắn rời thôn, đi qua bờ sông đầu tây thôn, vẫn một đường đi về phía tây, trong bóng đêm liền giống như quỷ mị, tốc độ cực nhanh, chợt lóe một cái, một hơi đi hơi mười dặm. Xung quanh một mảnh trống trải, lúc này Sở Hoan mới dừng bước lại, thoáng nhìn một sườn núi, bước nhanh qua. Từ sườn núi qua lại một lần, mới tìm được một chỗ, hắn ngồi xổm xướng, lấy con dao găm Vệ Thiên Thanh đưa tặng trong ngực ra, liền đào một cái hố sâu trên mặt đất, lập tức bỏ cái bao màu xám vào bên trong, đang muốn đứng lên, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại lấy viên đá màu đỏ bên hông kia ra.
Viên đá vào tay, ấm áp khác thường, thậm chí tản ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, chỉ tiếc đối với viên đá lạ này, Sở Hoan hoàn toàn không biết gì cả, cẩn thận nhìn, sợi màu đen trên mặt vẫn vô cùng rõ ràng.
Trầm ngâm một phen, Sở Hoan rốt cục nhét viên đá màu đỏ này vào trong bao xám, sau đó mới lấp hố lại, chỉ là một tầng đất mới bên trên rất dễ bị người ta nhìn ra nơi này bị người ta đào lên.
Tuy rằng nơi này vô cùng hoang vắng, hơn nữa bốn phía cũng không có đường, vết chân ít tới, nhưng Sở Hoan vẫn đứng dậy đi tìm một tảng đá lớn, đặt tảng đá kia lên trên mặt đất mới, coi như là một ký hiệu để lại.
Cũng vừa vặn hôm nay mưa, đất mới trải qua mưa to, rất nhanh liền trộn lẫn một chỗ với đất cũ, không cần hai ngày, sẽ không còn kẽ hở, khó có thể nhìn ra cái gì.
Hắn ngồi xổm bên cạnh tảng đá, Sở Hoan trầm ngâm hồi lâu, rốt cục dùng một loại âm thanh cực kỳ trầm thấp nói:
- Nghỉ ngơi cho tốt, chuyện tình phía sau... ta tới xử lý!
Nói xong câu đó, hắn cũng không dừng lại, trong đêm mưa, lại về tới thôn giống như quỷ mỵ.
Cửa vẫn khép hờ, Sở Hoan nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vừa vào cửa, chỉ thấy trên bàn mình đặt bát đũa, hai chén cháo gạo đặt trên bàn, một địa rau xanh, còn có non nửa bát thịt chó, bên trong chẳng qua năm sáu miếng thịt chó mà thôi.
Tố Nương cũng đang hai tay nâng má thơm, cánh tay chống lên mặt bàn dường như đã ngủ, ngọn đèn dầu trên bàn lóe lên, ngọn đèn dầu kia chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của Tố Nương, kiều diễm như hoa, vô cùng quyến rũ, mà đồ ăn trên bàn cũng đã không còn hơi nóng.
Sở Hoan xoay người đóng cửa lại, cũng đã khiến Tố Nương bừng tỉnh, mở to mắt, phản ửng đầu tiên là giơ tay sờ tới bên hông, thấy là Sở Hoan, lúc này mới thở nhẹ ra, sau đó nhíu mày nói:
- Thân thể mẹ không tối, ta sớm hầu hạ mẹ ăn cơm chiều, hiện giờ đã ngủ rồi… !
Nhìn thịt chó kia, trên mặt nàng ửng đỏ một hồi, nghĩ tới lúc trộm ăn thịt chó ban ngày bị Sở Hoan thấy, trên mặt nóng lên:
- À… Mẹ thích… thích ăn thịt chó, cho nên… cho nên thịt thừa ta đều… ta đều lưu lại rồi… !
Sở Hoan đẩy thịt chó đến trước mặt Tố Nương, nói:
- Tố Nương tỷ, ta không thể ăn thịt chó, vừa ăn thịt chó trên người sẽ nổi ban hồng… Ồ, chỗ này tỷ đều ăn đi!
Tố Nương trừng mắt nhìn, ngạc nhiên nói:
- Còn có chuyện như vậy à?
Nhưng chỉ trong chớp mắt nàng liền hiểu được, lời Sở Hoan nói tám chín phần là giả, đơn giản là để lại thịt chó cho mình ăn mà thôi.
Sở Hoan cũng không nói gì, chỉ cười ha ha, hai miếng liền uống xong cháo gạo, chút đồ ăn ấy đối với hắn mà nói, ngay cả lưng dạ cũng không tính, nhưng hắn biết khốn cảnh trong nhà, tất nhiên là không nhiều lời.
Ăn cháo, Sở Hoan liền tới góc phòng nằm xuống giường của mình, trong lòng liền suy nghĩ. Lý phu tử bên kia tất nhiên đã đi tìm việc cho mình, bản thân mình cũng không thể ký thác hết thảy hy vọng vào đó, sắp bắt đầu mùa đông, trong nhà thêm một người đàn ông như mình, nếu dựa vào Tố Nương thêu dệt đổi chút đồ ăn, tuyệt đối là không thể được.
Tố Nương nhìn thấy Sở Hoan nằm xuống, bĩu môi, nàng uống cháo cực kỳ nhã nhặn, chỉ ăn mấy miếng rau xanh, vẫn không động đụa đi gắp thịt chó. Đợi cho uống xong cháo gạo kia, mùi thịt chó nhẹ bay ở chóp mũi, Tố Nương nhìn thấy Sở Hoan dường như đã ngủ, lúc này mới gắp một miếng thịt chó đặt ở miệng, cũng cắn tước, ngậm trong miệng không nuốt, thịt chó còn lại thu lại cẩn thận, lúc này mới trở về phòng thưởng thức hương vị thịt chó trong miệng mình.
…
...
Đang lúc hoàng hôn ngày tiếp theo, còn chưa thấy đám người Lưu Thiên Phúc trở về, Sở Hoan đi thăm thôn dân bị thương trong thôn, cuối cùng đi tới nhà Thạch Đầu. Hôm qua Thạch Đầu giao thủ chính diện với lão Tam Bát Lý Đường, tuy rằng gã cao to lực lưỡng, nhưng chung quy không phải đối thủ của lão Tam, trên người bị thương mấy chỗ, cánh tay trái gãy xương, cũng may được Từ lang trung xử lý, cánh tay này giữ được, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng.
Thạch Đầu nhìn thấy Sở Hoan tới thăm, vô cùng vui mừng, trong nhà cũng nghèo khó, để vợ bê ghế dựa đến, Sở Hoan ngồi xuống, Thạch Đầu liền cười nói:
- Nhị lang, thật đúng là nhờ có ngươi, thân thủ kia của ngươi, chậc chậc…
Gã nâng cánh tay không bị thương lên, giơ ngón cái.
Sở Hoan xua tay cười nói:
- Không đáng nói.
Hắn chuyển đề tài hỏi:
- Thạch Đầu, hai năm nay mọi người chịu Phùng Nhị Cẩu bóc lột, hàng năm đồ ăn chẳng qua còn hai phần, già trẻ lớn bé một nhà của ngươi, có thể nào ăn no được?
- Tự nhiên ăn không đủ no!
Thạch Đầu cười khổ nói:
- Chỉ trông vào hai phần đồ ăn kia, đã sớm chết đói.
Sở Hoan hơi vuốt cằm, hỏi:
- Ngươi cũng biết, hai mẫu đất cằn của Sở gia chúng ta không có thu hoạch, hiện giờ mắt thấy cũng bắt đầu mùa đông, căn bản không kịp trồng lương. Tới mùa đông này, nếu không có khoản thu vậy chốc đỡ không được!
Thạch Đầu nói:
- Nhị lang, ta biết ý kiến của ngươi, ngươi muốn tìm việc làm sao?
- Chính là lời này!
- Kỳ thật ngày thường chúng ta ngoại trừ trồng trọt ra, chỉ cần nhàn rỗi, liền tới thị trấn, chờ ở cửa huyện thành, lão gia thái thái trong thành muốn kiếm người làm công ngày, tìm kiếm sức lao động, sẽ ra ngoài thành tìm, hàng năm cũng có thể nhận được một ít việc, giúp họ khiêng đồ vật này nọ, tuy rằng không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng có thể trợ giúp chi phí cho gia đình.
Thạch Đầu thở dài:
- Đặc biệt là mùa đông hàng năm, việc lại nhiều lên… Chỉ tiếng Từ lang trung đã dặn, cánh tay này của ta trong hai tháng không thể làm việc nặng, nếu không thương gân động cốt khó có thể khỏi hẳn, mùa đông năm này thật sự phải sống gian nan.
Gã lập tức cười nói:
- Chẳng qua khế đất này cầm trở về, đầu xuân sang năm làm đất, dựa vào vài mẫu đất trong nhà, nuôi sống già trẻ một nhà không thành vấn đề… Sang năm nếu có thể còn thừa, đi kéo hai thước vải về, làm bộ đồ mới cho người trong nhà, ha ha ha… !
Tuy rằng bị thương một tay, nhưng cầm lại khế đất, sang năm liền có hy vọng, Thạch Đầu vẫn vô cùng vui mừng.
Sở Hoan cũng cảm thán trong lòng, dân chúng tầng thấp nhất trong xã hội này, cũng không có hy vọng quá xa vời, đối với bọn họ mà nói, có thể ăn được no mặc được ấm, có thể cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng hắn cũng quyết định, nếu Lý phu tử không thể tìm được việc, trở lại cứ dựa theo biện pháp như lời Thạch Đầu, tới ngoài cửa huyện thành chờ việc, trước sống qua mùa đông nói sau.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe được bên ngoài có người kêu to:
- Bảo trưởng đã trở lại, Bảo trưởng đã trở lại!
Giọng nói rất nhanh truyền khắp toàn thôn, mọi người trong thôn đều đi tới nhà Lưu Thiên Phúc. Tuy rằng Thạch Đầu bị thương, nhưng vô cùng quan tâm đối với việc này, cắn rắn chịu đựng cùng đi tới nhà Lưu Thiên Phúc với Sở Hoan.
Cửa nhà Lưu Thiên Phúc đã chen đầy người, sắc trời tối mờ, Lưu Thiên Phúc đứng ở trước cửa, nâng tay kêu lên:
- Mọi người hãy nghe ta nói, Tri huyện lão gia đã định bản án rồi, giết chết Phùng Nhị Cẩu chính là Triệu Bảo, nha môn đã dán công văn, truy nã Triệu Bảo khắp nơi.
Lão dừng một chút, lại nói:
- Chỉ là Tri huyện lão gia còn nói, chuyện này xảy ra ở thôn chúng ta, hơn nữa trong thôn chúng ta cũng có người động thủ, không thoát được quan hệ!
Đám thôn dân khẩn trương lên, đã có người cao giọng hỏi:
- Lưu thúc, Tri huyện lão gia muốn thế nào?
- Tri huyện lão gia nói, Phùng Nhị Cẩu dọa nam nạt nữ, không phải thứ tốt gì, nhưng chung quy cũng đã chết người, nếu cứ xử lý như vậy, ngài lo lắng phủ thành bên kia sẽ trách tội.
Lưu Thiên Phúc nhận một bình nước người bên cạnh đưa tới, uống một ngụm lớn, mới tiếp tục nói:
- Ngài muốn tới huyện thành đi thu xếp chuyện này, bình ổn xuống, nhưng cần phải chuẩn bị bạc, Tri huyện lão gia tính một chút, ít nhất cần phải hai ba trăm lạng bạc… !
Thôn dân đều giật mình kinh hãi, đối với đám thôn dân đồ ăn cũng thành vấn đề mà nói, đây chính là một số lượng không lồ.
- Bảo trưởng, Tri huyện lão gia sẽ không để chúng ta đưa ra số bạc này chứ?
Lập tức có tôn dân phản ứng lại, cười lạnh nói:
- Cho dù hủy đi phòng ở, bán vợ con của chúng ta, cũng không lấy ra được số bạc này!
Lưu Thiên Phúc nói:
- Ta cũng đã nói như vậy với Tri huyện lão gia. Tri huyện lão ra do dự mãi, cuối cùng quyết định, để thôn chúng ta lấy ra một trăm lạng bạc, bạc còn lại, tự ông ta lấy ra!
Thạch Đầu nghe vậy, lập tức kêu lên:
- Đánh rắm thối lắm, lão bỏ được bạc của mình ra? Thật đúng là coi chúng ta trở thành thằng ngốc, lão đây là muốn mượn cơ hội ép chúng ta bỏ bạc, thu xếp bên trên cái gì, đó là nói hươu nói vượn!
Đám thôn dân đều quát to lên, đều có vẻ vô cùng phẫn nộ.
Lưu Thiên Phúc nâng tay lên, để mọi người yên tĩnh, lúc này mới thở dài nói:
- Lão có chủ ý gì trong lòng, chúng ta đều rõ ràng. Nhưng lại nói, Phùng Nhị Cẩu chết trong thôn chúng ta, dân không đấu với quan, nếu chúng ta không giao số bạc này, chỉ sợ lão sẽ mượn chuyện này tiếp tục làm loạn xuống, chúng ta cuối cùng không an bình được… !
Lão ho khan hai tiếng, trầm giọng nói:
- Chuyện này ta làm chủ, dùng bạc tiêu tai, dựa theo điền sản các nhà tới chịu một phần bạc, hiện giờ khế đất đều trở lại tay mọi người, cũng có thể chịu đựng được. Ta biết trong tay mọi người không có sẵn bạc, trở về ta đã suy nghĩ, mặc kệ vay bạc hay là biện pháp khác, trước đưa bạc qua, mọi người thiếu bạc, sau này giao là được!
Lão bỗng nghĩ tới cái gì, cao giọng nói:
- Sở Nhị lang, Nhị lang có ở đây hay không?
Sở Hoan tiến lên từ trong đám người, nói:
- Lưu thúc, ta ở đây!
- Lần này trong thôn có thể diệt trừ Phùng Nhị Cậu, đều do do công của ngươi, phần bạc sẽ không tới nhà các ngươi.
Lưu Thiên Phúc vuốt râu nói, sau đó lại cao giọng hỏi đám thôn dân:
- Mọi người có ý kiến hay không?
- Không có, nen làm như vậy!
- Nhị lang là công thần lớn của thôn chúng ta, chúng ta ai cũng không phản đối!
Sở Hoan chỉ ôm quyền với bốn phía, dùng để bày tỏ cảm tạ, nhưng vừa nghĩ tới nha môn đè xuống gánh nặng như vậy, bóc lột dân chúng vô liêm sỉ, trong lòng tràn đầy tức giận.
Việc này qua đi, không tới hai ngày, thời tiết càng thêm rét lạnh, trong phòng bắt đầu nổi lên than lửa. Sở Hoan thấy Lý phu tử vẫn không có tin tức, liền chuẩn bị sẵn sàng, muốn cùng vài lao động cường tráng trong thôn tới huyện thành tìm việc.
Chỉ là giữa trưa hôm nay, Lý phu tử cũng ngồi cỗ xe ngựa hôm trước tới đây, vừa xuống xe ngựa liền hưng phấn mà hô:
- Nhị lang, Nhị lang, mau thu dọn một chút, theo lão phu tới thị trấn!